Chương 60: Đừng hỏi anh loại vấn đề này.

Tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau, cả phòng đều là hỗn hợp mùi hương nồng nặc của tϊиɦ ɖϊƈh͙ và thể dịch, Bạch Vi cả người trần trụi ghé vào bên giường, mái tóc dài lộn xộn xoã dài phía sau tấm lưng trắng nõn, làn da mềm mịn ẩn hiện những vết xanh đỏ, từng mảng từng mảng, tất cả đều là dấu hôn.


Dấu vết như vậy không chỉ xuất hiện trên lưng, mà còn có nhiều trên ngực, đặc biệt ở hai đầṳ ѵú, Bạch Vi nằm sấp mà ngủ như thế, đầṳ ѵú bị đè ép trên khăn trải giường, vừa đau vừa tê.
Cả người vô lực cố gượng ngồi dậy, ánh mắt có chút mờ mịt.


Thẳng đến lúc hạ thể chảy ra một luồng chất lỏng sền sệt màu trắng ngà, dính hết lên trên khăn trải giường, lúc này cô mới nhớ tới, a, mình đang ở phòng ngủ trong phòng của khách sạn.


Ngày hôm qua… Nhớ tới ngày hôm qua mây mưa điên cuồng, khuôn mặt Bạch Vi liền đỏ ửng, anh trai làʍ ŧìиɦ cùng cô, chưa bao giờ mang bao, cũng là luôn bắn ở trong, cho nên hắn để lại rất nhiều tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong thân thể cô, lúc này theo từng động tác, chảy ra từng đợt từng đợt.


Đường đi bên trong u huyệt nhịn không được thắt lại, cảm giác cô thật sự sẽ sớm bị hắn thao hỏng.


Bạch Hiển xụ mặt từ trong phòng tắm bước ra, trong tay cầm chiếc qυầи ɭóŧ đáng thương của mình bị Bạch Vi ném vào thùng rác, cả người diện một bộ âu phục chuẩn bị ra ngoài làm việc, đứng ở ngay mép giường, cúi đầu nhìn Bạch Vi, nhíu mày hỏi:
“Sao lại vứt?”
“Em mặc qua rồi mà”.


available on google playdownload on app store


Cô kéo chăn lên, trả lời một cách đương nhiên, ngày đó qυầи ɭóŧ dính thật nhiều dịch mà cô tiết ra, cảm giác dù giặt đi giặt lại nhiều lần vẫn thật dơ, hai anh em cô luôn có tính ở sạch, nên cư nhiên nghĩ hắn chắc chắn sẽ không mặc lại thứ cô đã mặc qua.


Người đàn ông mặc trên người tây trang phẳng phiu, đứng ở cửa phòng tắm được trang hoàng một cách sành điệu hiện đại, không nói lời nào nhìn tấm chăn Bạch Vi đang cố tình kéo lên che khuất thân thể ngọc ngà, đôi mắt trở nên nặng nề, duỗi tay đem chiếc qυầи ɭóŧ móc trên ngón tay, một lần nữa ném trở về thùng rác.


Sau đó, hắn sải ra những bước chân dài hướng tới Bạch Vi đang ngồi trên giường, vừa đi vừa nới lỏng cà vạt, tùy ý vứt sang một bên, bắt đầu cởi nút áo âu phục.
Một loạt động tác này, Bạch Vi vừa xem vừa không biết làm sao, cô bắt lấy chăn che chắn ngực mình, ngây thơ hỏi:


“Anh hai, bộ này anh thấy không hợp à?”
“Không phải”.
Bạch Hiển khép mi, tháo nút ngay cổ áo sơ mi, trong ánh nhìn nghi hoặc cùng khó hiểu của Bạch Vi, hắn dùng ngón tay thon dài, nhanh chóng từng nút từng nút mà cởi chiếc áo sơ mi vừa mới mặc ra.


Nắng sớm nhàn nhạt dừng trên cơ thể hoàn mĩ của hắn, Bạch Hiển khom người, kéo xuống tấm chăn đang che chắn cô gái nhỏ, trong tiếng hô kinh hãi của cô, tay tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh, gần như có chút thô bạo đem cô kéo lại gần.
“Anh hai, anh hai, anh đang làm gì vậy? Buông em ra”.


Bạch Vi vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp mặc quần áo, trước mắt chính là trần như nhộng, lại bị anh trai gắt gao ôm trong lồng ngực, cả người giống như bị làm nhục, da thịt vốn dĩ trắng nõn nà, hiếm khi tìm ra được một thân thể không tì vết như thế, lúc này lại hết nửa phần trở nên xanh tím.


Cô đá chân, bị hắn bế kiểu công chúa vào phòng tắm, khẩn trương đến mức muốn phát khóc, đáng thương hề hề ấm ức nhìn khuôn mặt nghiêm túc không nói nửa lời của anh trai:
“Anh hai, em lại làm sai chuyện gì sao?”
Bạch Hiển không trả lời, chỉ ôm Bạch Vi đứng ở dưới vòi hoa sen, vặn mở van nước.


Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu hai người róc rách chảy xuống, Bạch Vi còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị hắn mạnh mẽ hôn.


Cô nhắm nghiền mắt, nước chảy từ trên đầu làm cô không thể mở mắt ra được. Nước thật ấm, thân nhiệt của anh trai cũng thật nóng, bờ môi của hắn làm cô cảm thấy hít thở không thông, ngày hôm qua cùng hắn triền miên không biết bao lâu, hôm nay đôi chân thon dài của cô đều mềm oặt.






Truyện liên quan