Chương 62: Giấc mơ.
“Anh hai, anh hai, em sai rồi, anh hai...”
Sau khi biết vì sao hắn tức giận, Bạch Vi hiểu chuyện mà nhận sai, cô hoàn toàn trần trụi ngồi trước tấm gương, hai chân bị hắn gấp lên, gác trên bồn rửa.
Trực tiếp bị hắn ɭϊếʍƈ đến cao trào.
Nhìn thân thể trần trụi tinh tế trắng nõn của cô, ngồi trước mặt hắn run rẩy, miệng huyệt nhỏ nhắn chảy ra một cỗ dâʍ ɖịƈɦ, Bạch Hiển thật không tài nào nhịn được.
Hắn đứng dậy, móc ra côn ŧɦịŧ thô to của mình, trực tiếp xỏ xuyên, tiến vào bên trong thân thể cô, ở phòng tắm ra sức mà va chạm, thao đến mức ánh mắt cô mê ly, gương mặt gợϊ ȶìиɦ.
Thao đến khi mang thai, đem bụng cô thao lớn, sinh con cho hắn.
Bạch Hiển ở toilet làm cô bao lâu, Bạch Vi cũng không nhớ rõ, chờ cô lại lần nữa tỉnh lại từ trên giường, anh trai đã đi làm.
Tay chân vô lực rời khỏi giường, tắm rửa gội đầu, loay hoay thật lâu, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua, chính mình căn bản không có thời gian đi ra ngoài mua qυầи ɭóŧ.
Sau đó, cô liền thấy chỗ thông gió phòng tắm treo mấy cái qυầи ɭóŧ mới, chất liệu làm từ bông màu sắc đơn giản, đều đã được giặt sạch.
Anh trai giúp cô mua qυầи ɭóŧ, còn giặt sạch, treo ở nơi này?
Mặt Bạch Vi lập tức liền đỏ bừng, đúng là hắn không thể nghi ngờ, chỉ có hắn mới biết được cô thích qυầи ɭóŧ dạng gì nhất, cũng chỉ có hắn sẽ giúp cô giặt qυầи ɭóŧ như vậy.
Mặc qυầи ɭóŧ vào, Bạch Vi tìm thêm một bộ váy sạch sẽ tươm tất tròng lên người.
Sau đó ra đến cửa phòng, liền thấy hắn đang ngồi ở phòng khách nói chuyện cùng giám đốc công ty con, dáng vẻ như muốn chuẩn bị đi ra ngoài.
Xem xét cách ăn mặc của người kia, ngày thường thoạt nhìn rất uy nghiêm, nhưng lúc này ở trước mặt Bạch Hiển, lại là bộ dáng khiêm tốn ngợi ca.
Bạch Hiển hiếm có khi nào không mặc tây trang như hôm nay, chỉ mặc một cái áo len mỏng màu cà phê, một chiếc quần jean màu xám sắt cùng một đôi giày thể thao thoải mái.
Bộ dáng này không giống như là đi công tác.
Chờ Bạch Vi đi xuống lầu, Bạch Hiển cùng vị giám đốc kia đứng dậy, quay sang Bạch Vi nói:
“Đi thôi, đi ra ngoài ăn sáng”.
Sau đó làm trò trước mặt người kia, đưa tay cho Bạch Vi. Cô cúi đầu, thẹn thùng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, để hắn nắm ra cửa.
Dọc theo đường đi giám đốc đều nhìn vợ chồng son quấn quýt với nhau, chăm chú đến mức Bạch Vi cảm thấy thật hoảng loạn.
Bạch Hiển lại trông có vẻ đang rất cao hứng, kéo tay Bạch Vi không chịu buông, lại nghiêng đầu cùng giám đốc bàn công việc, ba người liền đến sảnh chính của khách sạn, sau đó dừng bước qua lại thêm vài lời, dáng vẻ giống như đang đợi người nào khác.
Bạch Vi ngó tới ngó lui, sau đó chỉ vào sảnh bày điểm tâm đồ ngọt, xin tiền hắn.
“Sáng sớm ăn mấy thứ lạnh bụng như thế, cả ngày hôm nay dạ dày sẽ không thoải mái, không cho em mua”.
Bạch Hiển không cho, nhưng vẫn lấy điện thoại di động từ quần trong túi đưa đến trước mặt cô, cho cô đi mua một ít bánh quy, lại dặn dò kĩ lưỡng:
“Không được mua bánh kem, đều là ở trong tủ lạnh, không tốt, tiện thể chuyển một chút tiền vào điện thoại của em”.
Đỡ phải mỗi lần đều lấy điện thoại hắn đi thanh toán.
“Vâng ạ”.
Bạch Vi tập mãi thành thói quen xoay người rời đi, vừa sải bước vừa cầm điện thoại của Bạch Hiển, tự chuyển cho mình một trăm tệ.
Trông tiền hơi ít một tí, nhưng cô có thể làm gì với một trăm tệ?
Mấu chốt chính là Bạch Vi cũng không biết chính mình muốn mua cái gì, dù sao mật mã di động của hắn, hay bất kì mật mã thanh toán nào của hắn cô đều biết, chính là ngày sinh của cô.
Chờ đến khi cần tới một khoản tiền thật lớn, cô cứ tìm Bạch Hiển xin tiền là được rồi.