Chương 18: Hiền thê
Editor: Độc Ẩm
Tiếu Nhu đột nhiên cảm thấy lạnh khắp người, sau đó mồ hôi lạnh toát ra.
Bốn năm đại học Lâu Niệm luôn là một sự tồn tại mà bọn họ ngưỡng mộ, nam thần của trường, bông hoa cao lãnh. Thế nhưng lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi, Tiếu Nhu lại cảm thấy đầy sát khí.
Sơ Nghiên nhẹ nhàng bâng quơ phủi mông đứng dậy: "Không có gì, tôi đùa thôi."
Lâu Niệm hất tay Tiếu Nhu ra, chân cô ta mềm nhũn, ngã vào người Tống Tâm Thuần.
"Lâu Niệm, anh đừng hiểu lầm" Tống Tâm Thuần cố gắng đỡ Tiếu Nhu, bỗng nhiên lên tiếng, đôi mắt trong veo như hồ nước, "Vừa rồi chắc là chị ấy có nhầm lẫn gì đó."
Sơ Nghiên liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì nữa, nhìn thấy người ở phía sau Lâu Niệm: "Tiếu lão sư!"
Tiếu Văn Lễ cười vẫy tay: "Đồ vong ân bội nghĩa."
"Không đâu không đâu," Sơ Nghiên cười hì hì vòng qua Lâu Niệm đến trước mặt hắn, "Hôm nay tôi sẽ mời anh ăn món ngon."
Từ lúc xuyên sách đến giờ, Tiếu Văn Lễ đã giúp đỡ cô rất nhiều, sau này dù có mở hết quyền hạn rời xa nam nữ chính thì có lẽ cô vẫn sẽ giữ liên lạc với hắn.
Lâu Niệm nhìn hai người bọn họ, lông mày hơi nhướng lên.
Tống Tâm Thuần đứng ở một bên, nhìn Lâu Niệm không biết chán. Đây là Lâu Niệm của cô, vẫn đẹp trai như vậy, lãnh đạm như vậy, y hệt trong trí nhớ của cô.
Điểm khác biệt chính là...... Hắn không thèm nhìn cô một cái nào.
Tống Tâm Thuần nhìn theo ánh mắt của hắn, dừng lại trên người Sơ Nghiên, trong lòng lập tức ghen tuông cuồn cuộn. Cô có thể chấp nhận làm lại từ đầu tất cả, nhưng cô không thể chấp nhận việc Lâu Niệm lạnh nhạt với cô như vậy.
Cuối cùng, Tống Tâm Thuần ghen ghét không nhịn được, cô siết chặt tay, run rẩy gọi hắn: "Lâu Niệm, anh......"
Lâu Niệm vẫn không có biểu cảm gì, nhưng tai Sơ Nghiên lại nhạy cảm động đậy.
Cô bình tĩnh liếc nhìn Tống Tâm Thuần, trực giác cho cô biết, tiếng gọi này khác với mọi khi.
Tiếu Văn Lễ vẫn chưa vừa lòng: "Có thể có thành ý chút không? Tôi nghe nói ngày nào cô cũng nấu ăn cho thiếu gia."
Sơ Nghiên nói thầm ai ngày nào cũng nấu cho hắn chứ, sau đó xum xoe gật đầu: "Được được được, hôm nay tôi sẽ làm tám món mặn, một món canh phục vụ ngài."
"Ăn món gì?" Giọng nói bình thản của Lâu Niệm xen vào.
Nếu đã làm một bàn đồ ăn thì chắc chắn phải gọi thêm người, Sơ Nghiên ngầm đồng ý cho hắn ăn chùa, xòe ngón tay suy nghĩ: "Cánh gà chiên coca? Thịt thăn chiên giòn, cả sườn xào chua ngọt nữa?"
Lâu Niệm và Tiếu Văn Lễ đồng thời nghĩ đến chén trứng hấp lúc trước, lập tức cảm thấy mong chờ bữa tối nay.
Bọn họ cứ như vậy đi xa, để lại Tống Tâm Thuần và chị em của cô ta đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi.
Ngô Hiểu Quỳnh: "Sơ Nghiên thân với bọn họ như vậy từ bao giờ thế?"
Tiếu Nhu còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi, thất thần không nói gì.
Tống Tâm Thuần hít sâu một hơi, dồn nén cảm xúc. Cô nắm lấy tay Tiếu Nhu, lo lắng hỏi: "Nhu Nhu, những gì chị tớ vừa nói...... không phải sự thật đúng không?"
Tiếu Nhu hoảng hốt ngẩng đầu, "Đương nhiên...... Đương nhiên là giả!"
Tống Tâm Thuần gật đầu: "Tớ tin cậu! Lấy thanh danh của một cô gái ra để đùa giỡn, dù là chị tớ thì cũng không thể tha thứ được."
Tiếu Nhu cảm động hết sức: "Thuần Thuần......"
Tống Tâm Thuần dịu dàng ôm cô ta, thì thầm nói: "Tớ sẽ không để bạn tốt của tớ chịu ấm ức." Cô cần phải làm gì đó.
—
Buổi gặp mặt kết thúc.
Tiếu Văn Lễ đưa hai người về nhà mình. Lúc đi qua siêu thị, họ vào mua một đống nguyên liệu nấu ăn, hai người đàn ông làm cu li xách hết túi lớn đến túi nhỏ, còn Sơ Nghiên chỉ cầm một cây kem ốc quế.
Tiếu Văn Lễ vào nhóm "Trong nhà có quặng" @tất cả thành viên: Em dâu làm đại tiệc, tới không?
Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh từ mặt đất chui lên, xem tin nhắn xong thì lập tức cầm điện thoại phi như bay đến nhà Tiếu Văn Lễ.
Từ lần ăn trứng hấp, bọn hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên tay nghề của Sơ Nghiên, đồ ăn cô làm cho thiếu gia món nào cũng thơm phức, nhưng thiếu gia lại chỉ cho nhìn mà không cho ăn, cuối cùng bây giờ cũng được quang minh chính đại mà ăn rồi!
Có thực đơn không? Để tôi mlem trước! Phùng Dứu đang trên đường đến đã nổi cơn thèm ăn.
Hình ảnh Tiếu Văn Lễ chụp ảnh Sơ Nghiên đang nấu ăn.
Cô cúi đầu, góc nghiêng ngũ quan sắc nét, lông mi cong dài mềm mại như hai cánh bướm. Tóc được búi củ tỏi để tiện làm việc, để lộ vầng trán đầy đặn mịn màng. Đuôi mắt hơi cong, hàm chứa ý cười. Đây là góc chụp của một tên trai thẳng chính hiệu, ảnh chụp không hề chỉnh sửa nhưng cô vẫn cực kỳ xinh đẹp.
Bức ảnh được gửi đi, cả nhóm im lặng một cách quỷ dị vài giây, sau đó bùng nổ.
Trời ơi, đây đúng là dáng vẻ hiền thê mà!!】
Chị dâu tôi là tiên nữ hạ phàm hả!!!
Kiếp này tôi có thể có được cuộc hôn nhân như vậy không trời
Sơ Nghiên tập trung nấu ăn, hoàn toàn không biết trong nhóm chat sóng gió như thế nào.
Bốn mươi phút sau, Phùng Dứu và Triệu Nhất Minh lần lượt đến rồi. Đồ ăn cũng được Sơ Nghiên đưa ra bàn từng món một, cánh gà chiên coca tỏa ra mùi thơm ngọt ngào hấp dẫn, canh thịt bò chua chua cay cay, thịt heo chiên vừa giòn vừa thơm, ngay cả bắp cải đơn giản nhất cũng có hương vị riêng.
Mấy người thanh niên càn quét, thỉnh thoảng phát ra tiếng xì xụp, Sơ Nghiên mới ăn nửa chén cơm, nồi cơm đã thấy đáy.
"Ngon ngon ngon!"
Sơ Nghiên có cảm giác thành tựu: "Ăn nhiều dzô nhiều dzô."
Mấy người đàn ông ăn uống no say, mỗi người còn được phát một cốc sữa chua blueberry, nằm ườn một loạt trên ghế sô pha, thỏa mãn ɭϊếʍƈ muỗng.
Triệu Nhất Minh thở dài: "Có vợ thế này, chồng còn——"
(Có vợ thế này, chồng còn đòi hỏi gì nữa)
Lâu Niệm lạnh lùng liếc hắn một cái.
Triệu Nhất Minh lập tức sửa miệng: "Thiếu gia và chị dâu nhỏ đúng là thần tiên quyến lữ, khiến người khác cực kỳ hâm mộ mà!"
Sơ Nghiên mỉm cười đeo bao tay, Tiếu Văn Lễ lập tức đứng lên: "Để tôi rửa chén cho."
Phùng Dứu cũng nắm chặt cơ hội: "Để tôi để tôi!"
Lâu Niệm không nhanh không chậm đứng lên, đi theo Sơ Nghiên vào phòng bếp: "Ngồi hết đi."
Phùng Dứu tức khắc ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ăn uống no say, nhàm chán muốn làm gì đó. Ngày thường, bọn hắn có thể tụ tập chơi game, nhưng bây giờ có một cô gái ở đây, mà chị dâu nhỏ có lẽ cũng không có hứng thú gì với game.
Không muốn tan cuộc sớm như vậy, ba người chụm đầu suy nghĩ rồi nảy ra một chủ ý.
Sơ Nghiên đứng trước bồn rửa chén, Lâu Niệm lẳng lặng đứng bên cạnh, một người rửa, một người lau khô cất vào tủ, vô cùng hài hòa. Sơ Nghiên nghĩ đến biểu hiện hôm nay của Tống Tâm Thuần, cảm thấy có chút bất an.
Cốt truyện càng ngày càng xa rời nguyên tác, giả thiết của các nhân vật cũng thay đổi ít nhiều. Chẳng hạn, lúc đọc sách cô không biết là Lâu Niệm có sở thích ăn đồ ăn vặt không dinh dưỡng, cũng không biết là hắn độc miệng khiến người khác tức ch.ết.
Liệu kết cục của của mọi người có còn giống nguyên tác không? —— không, liệu còn có kết cục không? Nữ phụ ác độc là cô ch.ết dưới tay nam nữ chính, nữ chính và nam chính Happy Ending.
Sơ Nghiên rùng mình, lén lút nhìn Lâu Niệm.
Giao tình nhiều bữa ăn như vậy, mối quan hệ đi lên từ trứng hấp, bánh bao nhỏ, tôm hùm đất, gà bobo,...... chắc là...... sẽ không...... giết cô đâu nhỉ?
Lâu Niệm bỗng nhiên quay đầu sang: "?"
Vẻ mặt nghi thần nghi quỷ bị bắt gặp, Sơ Nghiên xấu hổ một giây, sau đó làm như không có gì đưa cho hắn cái đĩa cuối cùng, "Đi thôi."
Một trước một sau trở lại phòng khách, ba cặp mắt không có ý tốt nhìn qua, lúc này Sơ Nghiên mới biết hoạt động giải trí đêm nay là —— xem phim ma.
Phùng Dứu cười bỉ ổi: "Chị dâu đừng sợ, nếu sợ thì ôm Niệm ca."
Triệu Nhất Minh cười khoác vai Phùng Dứu: "Sợ thì chị cứ hét lên, chúng em chịu được."
Tiếu Văn Lễ cười hỏi cô: "Được không?"
Hắn để ý, lúc nhìn thấy tên phim, Sơ Nghiên hơi run lên, có vẻ rất sợ hãi.
Lâu Niệm cúi đầu nhìn cô: "Em......"
Sơ Nghiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng quỷ dị: "Được."
Phùng Dứu xấu xa ấn điều khiển từ xa, TV vang lên tiếng nhạc nền âm u trầm thấp, hắn lại dặn dò một câu: "Chị dâu, nếu sợ quá thì nói nha."
Sơ Nghiên ngoan ngoãn ngồi xuống: "Được thôi."
Không ai biết —— ngoài ăn uống thì sở thích lớn nhất của cô chính là xem, phim, kinh, dị. Cô chưa từng xem bộ phim kinh dị nào ở thế giới này, không biết là cấp độ như thế nào, thực sự hưng phấn đến phát run!
Tiếu Văn Lễ, Lâu Niệm, Sơ Nghiên ngồi trên sô pha dài, Phùng Dứu ngồi ghế sô pha đơn, Triệu Nhất Minh ngồi xếp bằng trên thảm.
Nhịp phim rất nhanh, khoảng phút thứ 10 đã xuất hiện cảnh kinh dị đầu tiên.
Người phụ nữ có hốc mắt cực lớn nhìn chằm chằm vào màn ảnh, tròng mắt đen sì, không có chút lòng trắng nào. Giây tiếp theo, cô ta đột nhiên xuất hiện trước mặt nhân vật chính.
"Mẹ ơi! ——"
Là tiếng Phùng Dứu.
Hét xong mới phát hiện tất cả mọi người đều im lặng, kể cả chị dâu nhỏ.
Phùng Dứu cảm thấy rất mất mặt, len lén bụm miệng lại.
Lâu Niệm ngồi cạnh Sơ Nghiên, rõ ràng cảm thấy vừa rồi cô khẽ run lên. Hắn hơi quay đầu, thấy ánh sáng mờ ảo chiếu lên mặt Sơ Nghiên, cô nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt.
Sợ ngây người?
Nội tâm Sơ Nghiên điên cuồng thích thú: Không tồi không tồi không tồi! Ma nữ vừa rồi cũng đáng sợ đấy!
Cốt truyện từ từ được mở ra, giải thích vì sao căn nhà lại bị ám, nguồn gốc của ác quỷ, lời nguyền giáng xuống tất cả những người có liên quan năm đó như thế nào.
Kịch bản phía sau đơn giản quen thuộc, Sơ nghiên có chút tụt hứng, dựa lưng vào ghế sô pha mềm mại, muốn nói một câu.
Đưa mắt nhìn xung quanh, ai ngờ bốn người đàn ông đều dán mắt vào màn hình, Tiếu Văn Lễ và Lâu Niệm mỗi người ôm một cái gối, nét mặt căng thẳng.
Sơ Nghiên: "......" Vừa rồi ai là người bảo cô đừng sợ cơ?
Cốt truyện ngày càng căng thẳng, nhân vật chính đến ngôi nhà bị ám để tìm ra sự thật năm xưa, bước từng bước trong hành lang sâu hun hút, lúc này......
Tiếu Văn Lễ nín thở, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào vai phải của mình.
Hắn cứng đờ, quay đầu nhìn Lâu Niệm, đối phương đang nghiêm túc nhìn màn hình.
Tiếu Văn Lễ toát mồ hôi lạnh.
Hắn kìm nén sợ hãi, tiếp tục xem phim.
Nhân vật chính đẩy cánh cửa đầy bụi ra, một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên.
Lại có thứ gì đó chạm vào vai phải Tiếu Văn Lễ.
Mà Lâu Niệm ngồi bên vẫn không nhúc nhích.
Mồ hôi lạnh chảy ra nhiều hơn, một lát sau, nỗi căng thẳng tăng lên theo tiếng nhạc nền càng lúc càng cao ——
"Bộp."
Lâu Niệm bắt lấy cổ tay Sơ Nghiên, rũ mắt nhìn cô: "Đừng nghịch."
Sơ Nghiên bị bắt tại trận, mếu máo: "Nâng cao trải nghiệm xem phim thôi mà."
Lúc này Tiếu Văn Lễ mới biết là Sơ Nghiên chọc hắn, tức khắc thở phào một hơi dài, lén lau mồ hôi lạnh trên trán.
Để tránh cô tiếp tục nghịch ngợm, Lâu Niệm dứt khoát nắm cổ tay cô không buông, Sơ Nghiên không rút ra được, lại có thể cơ bản đoán ra cốt truyện phía sau, nên cô cảm thấy hơi buồn ngủ.
Một lát sau, Lâu Niệm thấy trên vai nặng nặng.
Cúi đầu nhìn —— cô gái này, xem phim kinh dị mà cũng ngủ cho được.
Sơ Nghiên nhắm mắt, đôi môi căng mọng khẽ mở, mơ mơ màng màng mà ngủ. Ánh đèn từ màn hình chiếu vào mặt cô, có cảm giác mộng ảo.
Lâu Niệm cúi đầu nhìn một lát, thần sắc không rõ. Sau đó, hắn cứ thế giữ nguyên tư thế này, nắm cổ tay nhỏ bé trắng nõn kia, mãi cho đến khi bộ phim kết thúc.
Sơ Nghiên mơ hồ nhớ là sau đó Lâu Niệm đã đưa cô về. Có thể là do xem phim ma nên cô toàn mơ thấy yêu ma quỷ quái truy đuổi mình, quá mệt mỏi.
Vừa mở mắt tỉnh dậy thì điện thoại đã vang lên tiếng thông báo "ting ting".
Phùng Đại Dữu Tử: Chị dâu nhỏ, chị mau lên Weibo đi, ở siêu thoại có người đang nói xấu chị!
(Siêu thoại: những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, hấp dẫn nhiều người tham gia "hóng".)
Ấn đường Sơ Nghiên nhảy dựng lên, click vào Weibo, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Tống Tâm Thuần ——
Bóc phốt chị đại diễn vở X: bắt nạt, cướp vai, mê trai!