Chương 87
Hai người suy đoán không sai.
Chờ tiếp đó, đến chỗ Giang Ngư tìm hiểu tin tức, rất nhanh biến thành đệ tử Thái Thanh Tiên Tông.
Mà thân phận Giang Ngư bại lộ còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng.
Từ trước đến nay đệ tử Kiếm Phong đều hiếu chiến hơn so với các phong khác, biết được tông môn còn cất giấu một thiên tài, sao có thể không thèm để ý?
Không ít người đã từng thấy dáng vẻ của Giang Ngư ở Bạch Ngọc tiên cung. Đêm đó, có người nói người này cực kỳ quen mắt, rất giống một đệ tử Kiếm Phong trước kia.
Hơn nữa, thời gian này, Chử Linh Hương đều đi cạnh Giang Ngư. Đệ tử Kiếm Phong chỉ cần hơi điều tr.a một chút, ai mà không biết quan hệ từ trước của hai người cực kỳ tốt?
“Xứng đáng.” Trong một gian phòng yên tĩnh, giọng điệu Minh Đại không thiếu vui sướng khi người gặp họa, nàng ta nhìn Cơ Linh Tuyết trầm tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, sung sướng nói: “Ngươi rộng lượng không so đo với nàng ta. Nhưng người làm chuyện xấu, vẫn sẽ gặp báo ứng.”
“Minh Đại.” Rốt cuộc Cơ Linh Tuyết mở mắt, ánh mắt quạnh quẽ nhìn chằm chằm nàng ta: “Ta đã nói với ngươi chuyện của ta và Giang Ngư đã sớm qua rồi. Nàng còn từng giúp ta, ta thiếu nàng nhân tình.”
“Nếu ngươi còn nói chuyện kiểu này thì ra khỏi chỗ này của ta đi.”
Minh Đại không phục nói thầm: “Ta không nói thì không nói. Nhưng ta không nói, những người khác sẽ không nói à?”
“Cho dù chuyện của ngươi đã qua, nhưng nàng bỗng nhiên thành đệ tử Dược Phong thì nói thế nào? Hơn nữa, nàng lấy danh nghĩa đệ tử Dược Phong tham gia đại bỉ tiên môn lần này. Những đệ tử Dược Phong có thể chịu để yên chắc?”
Đại bỉ tiên môn mười năm một lần, có thể tham gia đều là đệ tử tư chất xuất chúng của các phong. Đại bỉ tiên môn là cơ hội có thể giao lưu với thiên tài tông môn khác hiếm có. Hơn nữa, nếu có thể lộ diện ở đại bỉ tiên môn, không chỉ có có thể đạt được phần thưởng phong phú còn có thể nổi danh ở toàn bộ Tu Tiên Giới.
Có thể thấy được một suất dự đại bỉ tiên môn quan trọng đến nhường nào.
Không ngoài dự tính, chuyện “Ngư Giang” có lẽ tên thật là Giang Ngư, đã từng là đệ tử Kiếm Phong, lần này có suất đến đại bỉ tiên môn có mờ ám truyền ra, phản ứng lớn nhất không phải Kiếm Phong, mà là Dược Phong.
Màn đêm buông xuống có không ít đệ tử đi dò hỏi các Trưởng lão lần này mang đội của Dược Phong, xác nhận thân phận Giang Ngư với bọn họ.
Hằng Tĩnh Trưởng lão suốt đêm đến tìm Giang Ngư, nhìn thấy Cơ Trường Linh ở chỗ nàng, dường như kinh ngạc, lấy lại bình tĩnh mới nói: “Sao ngươi lại ở chỗ này? Cũng đến vì chuyện Giang Ngư à?”
Giang Ngư nhận thấy thái độ Hằng Tĩnh Trưởng lão đối mặt với Cơ sư huynh dường như khá cẩn thận.
Cơ Trường Linh ừ một tiếng, Hằng Tĩnh Trưởng lão không biết quan hệ của hai người bọn họ, tuy rằng rất kinh ngạc Cơ Trường Linh sẽ xuất hiện vì loại việc nhỏ này, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là chuyện Giang Ngư.
Nàng nói: “Hiện tại mọi người đều biết ngươi là Giang Ngư, chúng ta muốn hỏi xem ngươi định thế nào?”
Giang Ngư suy nghĩ một chút, không trực tiếp trả lời, mà hỏi: “Ta có thể tính thế nào?”
Hằng Tĩnh Trưởng lão thoạt nhìn cũng không quá sốt ruột, nghe vậy thì cười: “Chỉ cần không quậy ra quá lớn, có thể cho các đệ tử một câu trả lời, ngươi muốn thế nào, chúng ta đều có thể gánh vác cho ngươi.”
Giang Ngư vẫn luôn không đi ra ngoài, hỏi Hằng Tĩnh Trưởng lão hiện tại đệ tử các phong có thái độ thế nào.
Hằng Tĩnh nói cho nàng, các phong khác thật ra vẫn tốt, cảm xúc bên Dược Phong kịch liệt nhất. Các đệ tử nghi ngờ tính công bằng khi chọn suất tham dự của Trưởng lão, muốn một lời giải thích hợp lý.
Nàng nói cho Giang Ngư: “Nếu ngươi thật sự không muốn bại lộ thân phận thì cứ nói tu vi của ngươi đã khôi phục, hiện giờ đã là đệ tử Dược Phong, là lấy được suất tham dự bằng thực lực.”
Giang Ngư hỏi: “Nói như vậy, chẳng phải ta phải tham gia đại bỉ tiên môn, chứng minh thực lực của mình à?”
Cơ Trường Linh tiếp lời: “Hơn nữa, sẽ hoàn toàn chứng thực thân phận đệ tử Dược Phong của muội.”
Như vậy Giang Ngư ngàn vạn lần không muốn chọn. Nàng không muốn tham gia tông môn đại bỉ, càng không muốn rời khỏi Linh Thảo Viên.
Giang Ngư trầm ngâm, hỏi: “Ta nghe nói tông môn có ý muốn công khai chuyện ta là ‘Ngư Trưởng lão’?”
Nàng thở dài: “Ta không muốn cõng cái nồi đi cửa sau, càng không muốn để người ta hiểu lầm ta cướp suất của những người khác. Làm phiền Hằng Tĩnh Trưởng lão thay ta giải thích một chút, Bạch Ngọc Lệnh của ta đến từ đâu đi.”
Hằng Tĩnh thấy nàng cau mày mặt ủ mày ê, không kìm được nói: “Công bố thân phận Ngư Trưởng lão của ngươi, làm các đệ tử đều biết cống hiến của ngươi với tông môn, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt à?”
Thân phận “Ngư Trưởng lão” đối với rất nhiều đệ tử mà nói quý trọng hơn một suất đại bỉ tiên môn nhiều lắm.
Hằng Tĩnh Trưởng lão từng dẫn dắt vô số đệ tử, chưa bao giờ gặp người tuổi còn trẻ mà đã có thể coi nhẹ danh lợi như Giang Ngư.
Người trẻ luôn không tránh được tuổi trẻ khí thịnh, hướng tới nổi danh, sao có thể không tranh đến nông nỗi như này?
Nhưng nàng nhớ đến Giang Ngư còn trẻ đã có thể từ chối lời mời chào của Dược Phong canh giữ ở Linh Thảo Viên không thu hút, dường như tránh danh lợi như rắn rết như vậy cũng không như vậy kỳ lạ.
Nàng gật đầu: “Ta hiểu.”
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Hằng Tĩnh Trưởng lão triệu tập tất cả đệ tử Dược Phong đến.
Tối hôm qua, có không ít người không nghỉ ngơi, lúc này ánh mắt đều nhìn chằm chằm Hằng Tĩnh Trưởng lão, chờ một lời giải thích.
“Ta biết mọi người có rất nhiều nghi vấn. Hôm nay gọi các ngươi đến, cũng là vì cho các ngươi một lời giải thích hợp lý, chớ có ảnh hưởng đại bỉ tông môn lần này...”
Lúc này, cũng có không ít chỗ khác chú ý đến động tĩnh của đệ tử Dược Phong.
Minh Đại nói với Cơ Linh Tuyết: “Nghe nói Trưởng lão Dược Phong triệu tập đệ tử Dược Phong, hôm nay sẽ cho mọi người một lời giải thích đấy.”
Nàng ta ở hả dạ nghĩ trong lòng, xem Giang Ngư còn có thể nhảy nhót thế nào. Chẳng qua Cơ Linh Tuyết không thích nàng ta hạ thấp Giang Ngư, lời này nàng ta cũng không dám nói ra.
Đêm qua, có đệ tử Kiếm Phong đi tìm tới, Cơ Linh Tuyết còn cố ý nói cho bọn họ, chuyện của mình và Giang Ngư đã kết thúc, hy vọng đồng môn đừng trộn lẫn với chuyện Dược Phong.
Minh Đại chỉ có thể âm thầm nói Cơ Linh Tuyết một lòng tu luyện, thật sự là quá tốt bụng.
Nàng ta cầu nguyện ở trong lòng, loại người lòng dạ xấu xa, vì ghen ghét mà quấy phá ám hại đồng môn như Giang Ngư, tốt nhất là có thể mượn cơ hội này trục xuất khỏi môn phái mới tốt.
*
Giang Ngư đi vào viện này.
Khác với lần trước, lần trước nàng ngồi ở trong góc không bắt mắt, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều là hữu hảo, nhiệt tình.
Mà lần này, ánh mắt đệ tử Dược Phong nhìn nàng mang theo dò xét và đánh giá, ngẫu nhiên còn có mấy ánh mắt mơ hồ mang theo khó chịu.
Nàng thấy được mấy gương mặt quen, là đệ tử Dược Phong từng nói chuyện với nàng mấy ngày trước, mấy bọn họ nhíu mày, dáng vẻ nhìn thấy nàng có chút nghi hoặc và lo lắng.
Hằng Tĩnh Trưởng lão nhìn thấy nàng, ra hiệu cho nàng lên đây.
Giang Ngư đi đến trước mặt mọi người, sắc mặt bình tĩnh, câu đầu tiên mở miệng chính là: “Chào mọi người, ta đúng là Giang Ngư.”
Tiểu viện vốn bình tĩnh lập tức ồn ào.
Có người thẳng tính, hỏi thẳng:
“Không phải ngươi hẳn nên ở Linh Thảo Viên à? Vì sao lại xuất hiện ở Dược Phong chúng ta?”
“Còn may! Lúc trước ta nghe nói tu vi ngươi bị phế, một khi đã như vậy, vì sao có thể tham gia đại bỉ tông môn?”
“Có thể mời ngươi giải thích một chút, Bạch Ngọc Lệnh của ngươi là từ đâu mà đến không?”
“...”
Giang Ngư nghĩ thầm những người này còn rất lễ phép, đều chờ một người hỏi xong, mình mới xen mồm.
Vừa rồi nàng nghe được mười mấy câu hỏi, cho nên tổng kết một chút, mọi người tò mò, đơn giản chỉ có mấy vấn đề này thôi.
Nàng giải thích: “Chuyện thứ nhất, ta đúng là đệ tử Linh Thảo Viên, mà không phải là đệ tử Dược Phong. Nói mình là đệ tử Dược Phong chỉ vì tuỳ cơ ứng biến.”
Nàng không quan tâm những người khác muốn hỏi gì, tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, Bạch Ngọc Lệnh của ta không phải đến từ Dược Phong. Các ngươi tự đi tr.a số người thì sẽ biết người nên đến của Dược Phong không thiếu một ai. Bạch Ngọc Lệnh của ta là tự ta lấy được.”
“Về phần Bạch Ngọc Lệnh của ta làm sao mà có...”
Nàng vung ống tay áo lên, mấy trăm cây linh thảo tỏa ra linh khí bốn phía xếp thành một ngọn núi linh thảo nhỏ trước mặt nàng.
Linh khí quen thuộc này, làm ánh mắt tất cả đệ tử Dược Phong sáng ngời:
“Là linh thảo của Ngư Trưởng lão!”
“Linh thảo của Ngư Trưởng lão trân quý, sao nàng lại có nhiều như vậy?”
“Khoan đã! Ngư Trưởng lão, Giang Ngư, hai người không phải...”
Trong lòng Giang Ngư thở dài thật mạnh, trên mặt cũng lộ ra nụ cười bình tĩnh: “Ta chính là Ngư Trưởng lão.”
...
Minh Đại đi qua đi lại vài vòng ở trong phòng, lại không kìm nén được ra cửa, muốn tìm hiểu tin tức.
Đáng tiếc, bên Dược Phong bày kết giới, người khác căn bản không thám thính được chút tin tức gì.
Nàng ta thở ngắn than dài đi tìm Cơ Linh Tuyết, Cơ Linh Tuyết mở mắt từ trong nhập định nhíu mày: “Ngươi nóng nảy như thế, hai ngày sau là đại bỉ tiên môn, sao tĩnh tâm nổi?”
“Ta đã sớm biết ta không có phần tâm tính này của ngươi.” Minh Đại có thể làm bạn với loại thiên tài như Cơ Linh Tuyết này, nhiều năm như vậy đều không sinh ra bất kỳ ghen ghét gì, cũng không phải tùy tiện hai câu đã có thể đánh lui. Nàng ta lẩm bẩm: “Sao bên Dược Phong không có chút tin tức nào chứ.”
Cơ Linh Tuyết không quản được nàng ta cũng lười quản nàng ta, nhắm mắt lại, tiếp tục nhập định.
Minh Đại thấy nàng như vậy, cũng cảm thấy không thú vị, tự mình chạy ra ngoài.
Từ rất xa, nàng ta nhìn thấy hai đệ tử Dược Phong từ đối diện đi tới.
Minh Đại dừng chân nhìn kỹ, thấy mặt mày hai người kia mang cười, thoạt nhìn cực kỳ vui sướng.
Sao lại thế này? Nhìn dáng vẻ bọn họ, Minh Đại cũng không đoán nổi rốt cuộc tình hình của Giang Ngư thế nào.
Nhưng nàng ta vẫn không kìm nổi, đi lên phía trước chào hỏi người ta: “Hai vị sư huynh Dược Phong! Chào hai huynh.”
Hai đệ tử Dược Phong nhìn thấy nàng ta, cũng dừng bước chân, chào hỏi nàng ta.
Minh Đại hỏi với giọng điệu tùy ý: “Hai vị sư huynh, ta nghe được một tin tức, Ngư sư muội của Dược Phong các ngươi, thật ra là Giang Ngư sư tỷ ở Kiếm Phong của chúng ta trước kia. Có việc này không?”
Hai gã đệ tử Kiếm Phong liếc nhau, đầu tiên là nở nụ cười, ngay sau đó lại tiếc nuối thở dài.
Đệ tử bên trái nói: “Ôi, là hiểu lầm thôi. Trước kia Giang Ngư sư muội đúng là đệ tử Kiếm Phong, nhưng hiện tại nàng là đệ tử Linh Thảo Viên, cũng không ở Dược Phong chúng ta.”
Giọng điệu Minh Đại vui vẻ: “Cho nên, các ngươi đều đã biết, nàng là Giang Ngư?”
“Đúng vậy! Ngư Giang chỉ là tên giả mà nàng tùy tiện lấy dùng.”
Minh Đại vừa muốn lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, lại rất nhanh cảm thấy không thích hợp: Hai đệ tử Dược Phong này nhắc tới Giang Ngư đều tươi cười đầy mặt, nào có dáng vẻ phẫn hận?
Bọn họ bị đoạt suất tham dự, chẳng lẽ không nên phẫn nộ à?
Nàng ta kỳ quái nói: “Nếu nàng là đệ tử Linh Thảo Viên, lại giả danh nghĩa Dược Phong các ngươi, cầm Bạch Ngọc Lệnh của Dược Phong. Trong đó chẳng lẽ có mờ ám gì à?”
Hai gã đệ tử Dược Phong đều không phải đồ ngốc, ít nhiều đã nhìn ra Minh Đại có ý nhằm vào Giang Ngư.
Một đệ tử trong đó nghiêm mặt nói: “Vị sư muội này, lời cũng không thể nói bậy. Bạch Ngọc Lệnh của Giang Ngư sư muội là nàng tự có được bằng bản lĩnh của mình, không hề cướp suất của Dược Phong chúng ta.”
Một người khác cũng phụ họa: “Đúng thế. Về phần mượn danh nghĩa Dược Phong chúng ta, Giang sư muội đều có dụng ý của nàng.”
“Chúng ta còn ước gì nàng thật sự là đệ tử Dược Phong đấy.”
“Đúng là như thế.”