Chương 97
Phù Lệ nhìn chằm chằm Cơ Trường Linh như gặp quỷ.
Trong lúc nhất thời, hắn ta nghẹn lời, đầu tiên là nhìn thoáng qua Cơ Trường Linh, lại nhìn Giang Ngư một cái, lại nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người.
Không nên như này. Hắn ta nghĩ.
Rõ ràng hắn ta đến để nói móc người ta, hắn ta muốn trào phúng Cơ Trường Linh xuất quan vì một cô gái, thật sự không xứng với sự chờ mong của nhiều người.
Nhưng hiện tại, cuộc đối thoại này đã lập tức bị thay đổi hương vị.
Hắn ta nhíu mày: “Ta không có ý này...”
“Ta hiểu mà.” Giang Ngư sâu kín thở dài, rất đồng tình nhìn hắn ta một cái: “Nghe nói Phù Lệ tiên hữu là giao nhân. Giao nhân máu lạnh, sợ là cả đời đều không trải nghiệm được cảm giác lưỡng tình tương duyệt.”
Phù Lệ: “...”
Nói chuyện thì cứ nói, sao còn công kích đặc tính cá của người ta?
Đáng tiếc, loại chuyện nói chuyện phiếm này, một bước mất tiên cơ, từng bước bị người ta dắt đi.
Hắn ta muốn phản bác, đã không còn cơ hội.
Bởi vì Trưởng lão các đại tiên môn ở đây đều dùng ánh mắt nhiệt liệt nhìn về phía Cơ Trường Linh và Giang Ngư. Một vài Trưởng lão khá thân quen với Thái Thanh thậm chí đã không nhịn được trực tiếp dò hỏi:
“Thanh Huyền Chân Quân, hai người đây là?”
Bị nhiều người nhìn như vậy, Giang Ngư có phần không được tự nhiên, rất có một loại cảm giác yêu đương bị các trưởng bối vây xem. Nàng muốn rút tay về, không ngờ càng bị nắm chặt hơn.
Nàng nghe được Cơ Trường Linh mỉm cười nói: “Ta và sư muội lưỡng tình tương duyệt, đợi thời cơ chín muồi, sẽ tổ chức đại điển Hợp Đạo.”
“Ui da, đây chính là chuyện vui đấy.”
“Chúc mừng Thanh Huyền Chân Quân.”
“Chuyện vui bực này, quý tông giấu kỹ thế, thật sự là không được đâu.”
“...”
Trong lòng các Trưởng lão Thái Thanh ngây ra và khiếp sợ không kém hơn người ngoài chút nào, nhưng trên mặt mũi tuyệt đối sẽ không lộ ra tí gì.
Một vị Trưởng lão chủ phong cầm đầu khẽ vuốt chòm râu, cười tủm tỉm nói: “Chuyện của mấy người trẻ tuổi dĩ nhiên là để bọn họ làm chủ. Đám lão già chúng ta không tiện nhúng tay.”
Không ít Trưởng lão sôi nổi gật đầu: “Đúng là đạo lý này.”
Từ trước đến nay Thái Thương Tiên Tông và Thái Hư không đối đầu nhiều, càng là Trưởng lão có tuổi lớn trực tiếp nói với Phù Lệ: “Phù Lệ, giao nhân các ngươi tuổi thọ lâu dài. Nếu có duyên thì vẫn có thể gặp được nhân duyên của mình. Nên cũng không cần hâm mộ Thanh Huyền Chân Quân.”
Phù Lệ: “...”
Hắn ta ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ông lão này: “Đa tạ Kiếm Thâm Trưởng lão, vãn bối xin nghe lời.”
Hắn ta cúi đầu, nhìn Giang Ngư trên ghế dựa, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Giang cô nương miệng lưỡi lanh lợi, Phù Lệ bái phục.”
Giang Ngư tươi cười không đổi: “Quá khen.”
Chờ khi Phù Lệ rời đi, nàng mới hừ nhẹ một tiếng, cáo trạng với bạn trai: “Người này, có chút đáng ghét.”
Cơ Trường Linh tán đồng: “Là rất đáng ghét.”
“Nhưng mà hôm nay sư muội thật lợi hại.”
Giang Ngư nhìn chàng với vẻ khó hiểu, Cơ Trường Linh nói: “Đổi thành huynh, vừa rồi cũng chỉ biết rút kiếm. Nhưng mặc dù huynh thắng hắn ta, cũng sẽ không sảng khoái bằng giờ phút này.”
Ngược lại, cho dù Phù Lệ bị đánh một trận, cũng sẽ không càng thêm nghẹn khuất so với lúc này.
Giang Ngư cực dễ lộ ra bản tính ở trước mặt người thân mật. Nàng được khen, trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ: “Cho nên, huynh biết mình nhặt được bảo bối gì rồi chứ?”
“Ừ.”
Giang Ngư kinh ngạc quay đầu lại: “Ừ...?”
Cơ Trường Linh cực nghiêm túc gật gật đầu.
Giang Ngư lập tức cúi đầu, nhanh chóng cười một tiếng.
Lúc lần nữa ngẩng đầu, nàng vừa lúc chống lại ánh mắt sáng ngời của Hằng Tĩnh Trưởng lão.
Trên mặt Giang Ngư hãy còn mang theo ý cười vừa rồi không giấu được, hơi bất ngờ: “Hằng Tĩnh Trưởng lão?”
Hằng Tĩnh Trưởng lão ngượng ngùng, giải thích: “Bên cạnh ta đã rất nhiều năm không xuất hiện tu sĩ kết thành đạo lữ, đặc biệt còn là Thanh Huyền Chân Quân. Thật sự là hơi tò mò.”
Nàng nói với vẻ chân thành: “Giang Ngư, Thanh Huyền Chân Quân, chúc phúc cho hai vị.”
Không có đôi tình nhân nào lại không thích chúc phúc như vậy, Giang Ngư cũng nghiêm túc nói cảm ơn nàng.
Nàng không nghĩ tới, Hằng Tĩnh Trưởng lão chúc phúc chỉ là sự khởi đầu.
Những Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông nhìn hai người bọn họ đều là vẻ mặt thật sự từ ái.
Giang Ngư vốn còn tưởng rằng, mình là một đệ tử nhỏ vô danh không ai biết, đột nhiên bắt cóc thiên tài giỏi nhất tông môn, sẽ luôn có một hai người bất mãn.
Ai ngờ, loại chuyện này căn bản không tồn tại.
Vài vị Trưởng lão bối phận lớn nhất, còn gọi riêng Cơ Trường Linh qua hỏi mấy câu:
“Sư tôn ngươi có biết việc này?”
“Còn chưa báo.”
“Cũng phải ông ấy du lịch khắp nơi, hàng năm không thấy được người. Chờ ông ấy trở về, nói vậy cũng sẽ rất vui mừng.”
“Giang Ngư nhỏ hơn ngươi nhiều như vậy, ngày thường ngươi cần phải nhường nhịn người ta nhiều một chút.”
“Vâng.”
“Còn nữa, người ta không phải Kiếm tu, ngày thường ngươi cũng không thể lấy ra cái vẻ đối xử với các đệ tử kia...”
Trưởng lão kia nói đến một nửa, nhớ đến dáng vẻ thân mật dính nhau vừa rồi của hai người, chính mình trước cười: “Thôi, cái này hình như không cần ta nói.”
Giang Ngư ngồi ở chỗ mình, trong tầm tay là linh quả mà nhóm tiên hầu Thái Hư Tiên Tông mới đưa lên. Nàng tiện tay bóc một quả, chậm rãi bỏ vào trong miệng.
Vị ngọt thanh mang theo chút chua, rất hợp khẩu vị của nàng.
Nhưng lòng nàng không đặt trên việc ăn uống. Nàng vừa quay đầu xem Cơ Trường Linh nói chuyện với Trưởng lão cách đó không xa, lại quay đầu nhìn Chử Linh Hương trên hình ảnh.
Chỗ Linh Hương rơi xuống không quá tốt, ở một chỗ phía trên vách núi, bốn bề vắng lặng. Giang Ngư xem nàng ấy đang thật cẩn thận mà dò đường.
Các Trưởng lão có thể tự lựa chọn xem tiến trình rèn luyện của đệ tử nào.
Về phần mặt linh quang thật lớn kia, lại là tùy cơ thả xuống hình ảnh của đệ tử hạch tâm các đại tiên môn.
Giang Ngư ở trên đó thấy được Cơ Linh Tuyết, nữ chính may mắn hơn một chút, rơi xuống đất không bao lâu, đã gặp đồng môn.
Hương thơm mát lạnh bên người di động, Cơ Trường Linh đã trở lại.
Giang Ngư quay đầu lại nhìn chàng, nhỏ giọng hỏi: “Trưởng lão gọi huynh qua làm gì đó?”
Nếu là chuyện khác nàng cũng sẽ không hỏi, nhưng lúc nói chuyện hai người, Giang Ngư rõ ràng nhận thấy được mấy vị Trưởng lão kia liếc mình vài cái, hiển nhiên là nói đề tài có liên quan đến mình.
Cơ Trường Linh ôn hòa nói: “Các Trưởng lão dặn dò huynh phải tốt với muội, chăm sóc cho muội.”
Linh quả trong tay Giang Ngư thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Nàng kinh ngạc nhìn về phía Cơ Trường Linh, phát hiện sắc mặt chàng nghiêm túc, không giống nói giỡn.
“Huynh nói thật?”
Trong mắt Cơ Trường Linh lộ ra chút nghi hoặc: “Vì sao huynh phải nói láo?”
Giang Ngư ăn nuốt miếng linh quả cuối cùng, lâm vào trầm tư.
“Sư muội đang suy nghĩ cái gì?”
Giang Ngư theo bản năng nói: “Các Trưởng lão Thái Thanh thật tốt bụng.”
Cơ Trường Linh khó hiểu suy tư một lát, lý giải xem nàng nói có ý gì. Suy nghĩ cẩn thận xong, chàng bật cười lắc lắc đầu.
Thôi! Sư muội không nhớ rõ gì cả.
Chàng nói cho Giang Ngư: “Sư muội, muội biết Thái Thanh Tiên Tông, tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh trở lên, có bao nhiêu sao?”
Giang Ngư: “Cái này muội biết khoảng hơn ba vạn!”
Đây dù sao cũng là chuyện đáng giá để kiêu ngạo, cũng là bằng chứng nội tình có thực lực của Thái Thanh Tông, trên điển tịch tông môn đều sẽ nhắc tới.
Cơ Trường Linh lại hỏi: “Vậy muội biết, bên trong ba vạn tu sĩ Nguyên Anh, có bao nhiêu tu sĩ có đạo lữ không?”
Trên thoại bản cũng sẽ không nhắc tới cái này, Giang Ngư lắc đầu.
Cơ Trường Linh nói cho nàng: “Khoảng hơn bảy trăm người.”
Giang Ngư nhìn chàng với vẻ kỳ dị: “Chuyện ngoài lề như vậy, làm sao sư huynh biết được?”
“...”
Cũng may Cơ Trường Linh đã quen với năng lực bắt vào trọng điểm kỳ lạ của Giang Ngư, nhanh chóng giải thích: “Muội biết huynh tĩnh dưỡng hơn hai trăm năm bởi vì vết thương cũ. Trong khoảng thời gian này, huynh đã gần như lật xem một lần toàn bộ thư tịch ở Tàng Thư Các.”
Giang Ngư gật gật đầu, mới rốt cuộc chuyển lực chú ý đến đề tài mới nhắc đến, thán phục: “Không hổ là Thái Thanh Tiên Tông, ‘thánh ế’ nhiều đến thế. Hay đây chính là yêu đương ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của ta trong truyền thuyết à?”
“Yêu đương ảnh hưởng tốc độ tu luyện?” Cơ Trường Linh suy tư những lời này, lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc: “Lời này không đúng. Trừ khi tu hành Vô Tình đạo, nếu không, độn.g tình cũng không ảnh hưởng tu luyện.”
Thấy chàng nghiêm trang giải thích, Giang Ngư lại không kiềm được nở nụ cười.
Cơ Trường Linh còn nói thêm: “Không chỉ Thái Thanh, các đại tiên tông đều là như thế.”
Giang Ngư tò mò hỏi: “Vì sao? Là bởi vì cảnh giới tu luyện càng cao, càng thêm tâm như nước lặng, thanh tâm quả dục à?”
Liên tưởng đến một Thái Thanh lớn như vậy, đến cái nhà ăn cũng không có, Giang Ngư cảm thấy suy đoán của mình không phải không có lý.
“Đúng là có nhân tố về phương diện này, nhưng không phải là toàn bộ.”
Cơ Trường Linh nói: “Trước kia huynh cũng từng xem một vài thư tịch của phàm nhân. Người thường mười mấy tuổi đã đến tuổi thiếu niên chớm thích, mầm tình chớm nở. Tu sĩ cũng là người, tuổi càng nhỏ, là thời điểm dễ độ.ng tình nhất.”
Giang Ngư nghĩ đến mình vừa tới thế giới này, hiểu biết về đệ tử Thái Thanh hằng ngày, bỗng nhiên đã hiểu.
Nàng tiếp lời: “Nhưng đệ tử có thể vào Thái Thanh, không có chỗ nào mà không phải trải qua kiểm tra, đạo tâm kiên định. Bọn họ ở tuổi dễ động lòng nhất, toàn bộ tâm thần đều bị tu hành chiếm cứ.”
“Sư muội thật là thông minh.”
Giang Ngư thay những đệ tử Thái Thanh đó vào hình tượng những người mạnh mẽ chỉ mải mê kinh doanh, gần như không khác nhau.
Ồ, đương nhiên vẫn có khác.
“Một là theo như sư muội nói, tu hành cảnh giới càng cao, càng khó động thất tình lục dục. Thứ hai, tu sĩ mẫn cảm với hoàn cảnh, ý thức lãnh thổ riêng cực cao.”
Giang Ngư hiểu: “Một người sống lâu rồi, sẽ càng ngày càng thích sống một mình, không thích cuộc sống bị người ta quấy rầy.”
Cơ Trường Linh không phủ nhận.
Giang Ngư tự hỏi một chút, tu sĩ cấp cao ở một mình đúng là sướng. Không có sợ hãi cô độc tuổi già, vĩnh viễn trẻ đẹp, tràn ngập sức sống, một người thích chơi thế nào thì chơi thế ấy.
Nếu không phải thật sự gặp được một người số mệnh đã định, người làm mình động tâm, ai sẽ cố tình theo đuổi cái gọi là tình yêu đây?
Giang Ngư không kiềm được nhìn về phía Cơ Trường Linh: “Sư huynh, muội khách quan đánh giá bản thân một chút. Tuy rằng khá xinh, tính cách cũng rất được người ta thích, nhưng tổng hợp các phương diện cũng không coi như xuất sắc gì cho lắm.”
Đặc biệt so sánh với rất nhiều nữ tu Thái Thanh Tiên Tông, hoàn toàn không xuất sắc.
Nàng nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cơ Trường Linh: “Trái tim người phàm này của huynh sao lại rơi vào trên người muội?”
Cơ Trường Linh gần như không có suy tư, nói: “Huynh không biết.”
“Chờ đến lúc huynh ý thức được, huynh đã không có cách nào dời ánh mắt khỏi người muội rồi.”
Rõ ràng là lời âu yếm ngọt ngào như thế này, chàng lại cố tình nói đến đứng đắn lại thản nhiên.
Mặt Giang Ngư hơi đỏ: “Muội lại khác.”
“Hử?”
Giang Ngư cũng rất thản nhiên: “Cảm tình đầu tiên của muội với huynh là đến từ vẻ đẹp của sư huynh!”