Chương 105: 105: Chương 104
Vừa lặng lẽ liếc xéo hai người nào đó xong, một cơn gió thổi qua khiến Phạm Gia Huân lạnh đến nổi da gà, cũng may cổ hắn vẫn quấn chiếc khăn len đấy!
Phạm Gia Huân thật sự muốn làm vẻ mặt tang thương mà ngửng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, hết thời gian phù hợp hay sao mà lại khiến hắn đến cái thế giới nhiệm vụ này trong cái thời gian lạnh giá như vậy chứ! Chưa kể thời điểm ba ngày trước khi hắn đến thì đã lộ ra chuyện cha nguyên thân là Lâm Văn Quang ngoại tình, mẹ của Nhậm Quân lập tức đòi ra tòa ly hôn, tên của nguyên chủ cũng chuyển thành Nhậm Quân theo họ của mẹ.
Hiện tại, Phạm Gia Huân đang ở nhà ngoại nguyên thân.
Nghĩ đến đây, Phạm Gia Huân lại thấy có gì đó sai sai.
Cho dù Lâm Văn Quang cũng là một trong những người thành công và có chút tiếng nói nhưng quay đi quẩn lại thì ông ta vẫn là một người kinh doanh chứ không phải hot face hay người nổi tiếng, cớ gì chuyện ông ta ngoại tình với tiểu tam được truyền bá rộng rãi khắp các đường cùng ngõ hẻm như thế? Nói không có người nhúng tay vào thì Phạm Gia Huân tuyệt đối không tin đâu.
Lại nhắc chuyện nhúng tay khiến hình ảnh xấu xí của Lâm Văn Quang lan rộng, Phạm Gia Huân lại có chút ngứa tay, thật muốn triển khai đại chiến bàn phím để ông ta được nổi tiếng thêm một quãng thời gian nữa.
Dù sao bản thân là anh hùng bàn phím, nếu lâu quá không trở lại với môn nghệ thuật này thì có lẽ hắn sẽ lụt nghề mất.
Cậu út Nhậm Quý rất nhanh đã lái xe đến đón hắn về.
Nhìn bản mặt hả hê như địa chủ được mùa trái ngược hẳn với vẻ hậm hực mà hắn thấy khi mới tới thế giới này, Phạm Gia Huân nhịn không được mà hỏi: "Cậu út, có chuyện gì mà cậu vui vậy?"
Nhậm Quý cười đến vừa lòng hả dạ: "Cũng không biết là người nào đã tung ra một đống clip nhạy cảm với nhiều người của Lâm Văn Quang, người ta lén chia sẻ nhau ầm ầm trên mạng.
Kỳ này Lâm Văn Quang lại được nổi tiếng thêm một đoạn thời gian nữa rồi!"
Phạm Gia Huân: "…" Ơ thế thì chừng nào hắn mới có cơ hội được thể hiện sở trường chửi qua màn hình?
Về đến phòng, việc đầu tiên Phạm Gia Huân làm là đặt sánh vở sang một bên, thay quần áo xong liền nhào đến chiếc giường, lấy chăn quấn kín người như kén tằm.
Trời lạnh mà được làm tổ trong chăn thì còn gì bằng.
Vốn đang hạnh phúc ôm điện thoại lướt facebook thì một thông báo hiện ra, đó là thông báo đến nhóm những người ôn thi học sinh giỏi hóa.
Phạm Gia Huân vừa bấm vào thì một bài viết mang đậm phong cách lời ít ý nhiều đập vào mặt.
Nguyên bài viết chỉ có dòng chữ "Thứ hai tuần sau" và được đính kèm một tệp mà không cần mở ra cũng biết đó là đề môn hóa học của các tỉnh trong vài năm gần đây.
Vì là nhóm kín nên ai đọc bài viết rồi đều được hiển thị.
Thế mà trùm trường Lê Dương Viễn cũng đã xem rồi, còn bình luận hỏi xem có phải ngoài đề đăng trên nhóm thì còn những tờ đề được in ra hay không.
Đã có người trả lời rằng cậu ta tìm Trần Thanh Nguyệt vì cô bạn bảo quản chúng tốt nhất, cũng tag luôn Trần Thanh Nguyệt để Lê Dương Viễn dễ bề liên lạc.
Phạm Gia Huân tải đề hóa về, nhìn thấy số trang của nó mà hắn muốn xỉu lên xỉu xuống, lại nhìn đến dòng chữ "Thứ hai tuần sau" mà cho rằng bản thân cũng sắp xỉu ngang xỉu dọc.
Móa, cái đống chữ lít nhít trải đầy mười một tờ A thế này mà hạn cuối lại là buổi ôn thi vào đầu tuần sau!
Chòi địu, từ bây giờ đến thứ hai tuần sau chỉ có bốn ngày, ha ha.
Với cái chỉ số IQ vốn không được cao của hắn, không biết bốn ngày này có thể giải xong được nửa tờ đề chưa nữa là mười một tờ!
Đưa ánh mắt không còn luyến tiếc bất cứ điều gì nhìn sang cái màn hình trắng xanh nào đó, thế mà chưa đầy một giây Phạm Gia Huân đã thấy hệ thống hiển thị hết toàn bộ kết quả cùng cách làm của mười một tờ đề kia.
Tham khảo ý kiến của hệ thống về độ khó của các câu hỏi, Phạm Gia Huân loại ra những câu khó mà nguyên thân có khả năng không làm được, các câu còn lại thì chép không chừa chữ nào.
Sau đó, Phạm Gia Huân lại ôm điện thoại tung tăng chạy về giường, trùm chăn lên mạng xem phim.
Xem đến đoạn hai nam chính thầm thích nữ chính nhưng lại không nói ra.
Chảnh chảnh làm giá đồ một hồi cho đến khi về nhà thì phát rồ khi nhìn thấy tin nhắn của đối phương.
Không biết sao tự nhiên Phạm Gia Huân lại liên hệ với tình hình thực tế là Lê Dương Viễn và Trần Thanh Nguyệt.
Bây giờ, vì cùng là người trong nhóm ôn thi học sinh giỏi hóa, chắc chắn là hai cô cậu đã kết bạn facebook với nhau.
Không biết Lê Dương Viễn có nhắn mấy cái câu đại loại như hỏi người ta ăn cơm chưa hay đang làm gì không nhỉ?
Hệ thống Mười Năm Thất Bát: "Cậu tưởng ai cũng kém giao tiếp hết à? Lê Dương Viễn thích dùng nắm đấm để đại diện thay cho lời nói, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta kém trong việc dẫn dắt câu chuyện"
Phạm Gia Huân: "Hệ thống, mày thử nói coi Lê Dương Viễn và Trần Thanh Nguyệt sẽ tạo ra một chuyện tình học trò như thế nào nhỉ?"
Hệ thống 10578: "Cậu nói xem hai người đó học ở lớp nào tự mà tưởng tượng đi!"
Dù sao tương lai là một thứ không thể dự báo trước được, cũng giống như việc nó đã cố ý đi kè kè bên cạnh Phạm Gia Huân cũng không thể khiến nhiệm vụ thoát khỏi hai chữ thất bại vậy.
Phạm Gia Huân nghiêm túc nghĩ về những gì hệ thống nói, ở trường chia một khối theo các lớp A, B, C,… Trong đó các lớp với các chữ cái đầu như A,B là những lớp có học sinh đều là con nhà có điều kiện và học lực rất tốt hoặc học lệch, lớp C thì có thành tích tương đối bình thường.
Lớp D, E, G, H, I, K, M, P, Q là lớp của con bình dân, học lực cũng được xếp theo thứ tự này.
Cuối cùng là các lớp T, U, V toàn là học sinh lưu ban, thành tích cũng như thái độ học tập đều kém.
Lê Dương Viễn và Nhậm Quân đều học ở lớp A, mà Trần Thanh Nguyệt lại học ở lớp E.
Cứ theo phương thức sắp xếp học sinh trong các lớp thì thấy ngay gia cảnh của hai người chênh nhau độ nào rồi.
Phạm Gia Huân lập tức nghĩ ngay đến mối tình giữa hoàng tử và lọ lem; điểm khác biệt của phiên bản này là hoàng tử không hề hiền lành còn lọ lem thì quá mức trầm lặng.
Hệ thống: "Sắp đến ngày đón Lý Huỳnh Long về thăm trường rồi kìa, cậu không chuẩn bị gì à? Người ta dắt nhau đi làm đẹp, sắm đồ hết cả rồi kìa!"
Phạm Gia Huân: "Ai rảnh quan tâm, dù sao mây cùng tầng rồi cũng gặp nhau, thành phần mây tầng thấp hơn như tao thì nên an phận làm một mỹ nam an tĩnh thì hơn"
Nói với hệ thống Mười Năm Thất Bát xong, Phạm Gia Huân ngóc cổ ra gọi tên mèo cưng của cậu út Nhậm Quý, gần như ngay lập tức nghe được một tiếng Meo trả lời, bóng dáng của mèo cưng cũng lập tức xuất hiện.
Thấy hắn nằm trong chăn, mèo ta không cần hướng dẫn, không cần ám chỉ cũng đã tự rúc vào trong chăn, nằm cuộn người lọt trong vòng tay hắn.
Vốn đây sẽ là cảnh đẹp ý vui, hạnh phúc ngọt ngào nếu không nhìn đến Nhậm Quý đã vác gương mặt bi ai cào cào cánh cửa, oán hận vì cái gì mà mèo do hắn chăm sóc lại chạy vào vòng tay của đứa cháu!.