Chương 107: 107: Chương 106

Ngáp dài ngáp ngắn một hồi, Phạm Gia Huân liền gục đầu xuống bàn ngủ một giấc ngắn, tuy thời gian giữa các tiết không tính là dài nhưng ít nhất cũng coi như ngủ bù được một lúc.
Trước khi ngủ, Phạm Gia Huân có dặn bạn cùng bàn rằng nếu đến tiết tiếp theo mà hắn còn chưa tỉnh thì hãy gọi hắn dậy.


Bản thân hắn vốn muốn bảo hệ thống báo thức nhưng nó từ chối.
Cho đến khi được bạn cùng bàn gọi dậy thì tiết của giáo viên dạy môn hóa học đã trôi qua từ lâu, hiện tại đang vào tiết toán.
Phạm Gia Huân kiểu: "…" Không lẽ hắn ngủ say như ch.ết, bạn cùng bàn không gọi nổi hắn dậy luôn sao


Bạn cùng bàn: "Hôm nay chỉ chữa bài kiểm tr.a một tiết.
Thầy thấy tao đang gọi mày dậy thì bảo tao để cho mày ngủ, thầy vốn là người ôn thi cho bọn mày, chẳng lẽ thầy lại không biết khả năng của mày là đến đâu chắc"


Phạm Gia Huân nhìn tờ bài thi được mười điểm ở trên bàn, người thầy này cũng quá tâm lý ấy chứ.
Còn chưa kịp cảm thán thêm thì giáo viên dạy toán đã bước vào, cả lớp lại hi ha cười đùa, không khí tràn ngập hai chữ hóng biến.


Nhất là khi thầy mở sổ điểm ra, phán rằng: "Bây giờ kiểm tr.a bài cũ trước khi vào bài mới!"
Khác hoàn toàn với không khí lặng ngắt như tờ, hồi hộp mong chờ tên mình sẽ không bị gọi trúng; hiện tại lớp lại vang lên tiếng cười khe khẽ như đã biết trước được ai sẽ là người lên bảng.


Khác biệt với đám đông chỉ có thể là cô bạn cùng bàn đang lộ ra cái vẻ chán đến không thể tả.
Y như rằng giáo viên dạy toán gọi cô bạn lên bảng: "Trác Thi Loan!"
Bạn cùng bàn \- Trác Thi Loan lộ cái vẻ biết ngay mà, hằm hằm cầm lấy vở bài tập toán bước lên bảng.


available on google playdownload on app store


Phạm Gia Huân quay qua hệ thống: "Đúng là lớp của con đại gia có khác, trực tiếp thể hiện thái độ với giáo viên bộ môn luôn, chẳng hề sợ bị ghim"
Hệ thống Mười Năm Thất Bát: "Trác Văn Khanh \(giáo viên dạy toán\) vốn là em họ của Trác Thi Loan, cô ta sợ cái gì!"


Phạm Gia Huân: "Tao tưởng tiếng nói của đám học sinh ở đây đã muốn át cả giáo viên rồi cơ đấy"
Thường thường học sinh có học lệch thì cũng là thiên về tự nhiên hoặc xã hội, có vẻ Trác Thi Loan lại là thành phần ít phổ biến.


Cô bạn học ba môn Vậy Lý, Văn, Tiếng Anh cực tốt nhưng những môn còn lại thì lại chẳng có bao nhiêu nổi trội.


Rất nhiều người trong nhóm ôn thi môn hóa, nguyên chủ và rất nhiều người ở đây đều khẳng định rằng ba môn Toán, Vật Lý, Hóa Học, chỉ cần học được một môn sẽ học được hai môn còn lại.
Thế nhưng Trác Thi Loan thì lại học lệch Vật Lý, Ngữ Văn, Tiếng Anh mới hay.


Với sự khó hiểu này, Trác Thi Loan cũng trở thành thành phần tương đối nổi trội và khác biệt trong thế giới những người học lệch.
Chẳng mấy chốc lại đến cuối tuần, Phạm Gia Huân đang hạnh phúc xem phim thì tin nhắn Messenger văng ra liên tục.


Vào đọc mới biết bản thân lại được thêm vào một nhóm mới trên Messenger, cũng là nhóm ôn thi hóa nhưng lại chỉ không có Trần Thanh Nguyệt, mà người lập nhóm lại là Lê Dương Viễn.


Lướt mấy trăm tin nhắn, Phạm Gia Huân mới biết chủ đề nói chuyện hiện tại đang là trùm trường muốn mọi người giúp đỡ để bản thân có cơ hội đến với Thanh Nguyệt.


Mà những thành viên trong nhóm lúc đầu thì ai oán tỏ vẻ chuyện của mày tao không quản, hạnh phúc của mày thì liên quan gì đến bọn tao, khi không ai rảnh tự góp tiền mua cơm chó về ăn, rằng người không có kinh nghiệm yêu đương thì không thể góp ý.


Một lúc sau, cũng là những người trong nhóm ôn thi nghĩ ra đủ trò để Lê Dương Viễn có thể mang theo một thân lý do danh chính ngôn thuận mà tìm gặp Trần Thanh Nguyệt.


Mà ý kiến mang tầm đột phá nhất là từ một người tương đối thân với Trần Thanh Nguyệt: "Thanh Nguyệt sợ độ cao, sợ ma nhưng có thể khống chế cảm xúc rất tốt, để ý xem tay người ta có run hay không là biết"


Phạm Gia Huân cũng không thua kém, nguyên thân vốn là bạn cùng lớp với Trần Thanh Nguyệt nên hắn đã cung cấp thông tin về việc cô bạn tại sao thích đi một mình lại còn ít nói đến mức khiến người ta ngỡ ngàng.


Phạm Gia Huân vừa xem tin nhắn vừa tiến về nhà bếp tìm đồ ăn vặt nhưng lại không có, hắn liền cầm ví dự định ra ngoài quán trà sữa ngồi một hồi.
Vì vừa nhắn tin vừa đi bộ nên hắn không để ý mà vô tình va phải một người.


Gần như ngay lập tức, Phạm Gia Huân liền cúi đầu xin lỗi nhưng người kia cứ chửi liên tục, lại còn phun ra cái câu kinh điển: "Mày có biết tao là ai không?"
Phạm Gia Huân ver anh hùng bàn phím online, mặt ngây thơ vô số tội turn on: "Ủa, thế anh không biết anh là ai luôn à?"
Chàng trai kia: "…"


Đối phương ngây người như tượng đá, Phạm Gia Huân cũng không rảnh nhìn cái tượng đá kia bao giờ trở lại trạng thái bình thường, hắn liền tiếp tục cuộc hành trình tìm đến quán trà sữa mà hắn đã muốn đến trước đó.


Quán trà sữa này chia thành nhiều khu vực nhỏ, bên này là bàn thấp có đệm để ngồi; bên kia là bàn ghế cũng phân chia ra chỗ này bàn ghế mây, kia bàn ghế tre, chỗ kìa thì bàn ghế gỗ ép,… Ở một bên là phòng máy lạnh có tường kính trong suốt.


Nói chung khách muốn ngồi nệm hay ngồi ghế cũng đều có thể cân hết.
Bối cảnh mỗi khu vực cũng được trang trí khác nhau, muốn chụp hình sống ảo cũng rất dễ dàng.
Phạm Gia Huân gọi đồ uống xong liền trực tiếp bước về phòng máy lạnh.


Một lúc sau có người cũng vào phòng ngồi nhưng hắn không để ý lắm, phòng máy lạnh cũng đâu có nhỏ, mỗi người một bàn thì ai liên quan đến ai đây.
Phạm Gia Huân thì không để ý nhưng người ta lại để ý thái độ hờ hững không quan tâm của hắn.


Lý Huỳnh Long thật muốn tiến đến nói chuyện với Nhậm Quân nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào cho phù hợp.
Trước đây y và người yêu nên duyên nhờ sự hiện diện của con mèo ú nhưng xung quanh đây thì không có mèo.


Lý Huỳnh Long có chút tiếc nuối, lẽ ra y nên ôm một con mèo đến đây mới phải; đúng là thất sách mà.
Cuối cùng Lý Huỳnh Long vẫn mặt dày mày dạn bắt chuyện với Nhậm Quân.


Phòng máy lạnh hiện tại chỉ có hai người, Phạm Gia Huân quay đầu lại thì liền thấy được vẻ đẹp trai cuốn hút đậm chất người trưởng thành của người đối diện.
Lúc này mới cảm thấy hành vi không để ý đến tình hình xung quanh của mình là thiếu sót độ nào.


Hệ thống 10578: "Tém tém lại đi, nước miếng sắp rớt rồi đó!"
Phạm Gia Huân không thèm để ý đến hệ thống, bản thân hắn cũng chỉ là đang thưởng thức vẻ đẹp của người ta thôi.


Thông qua bóng dáng lờ mờ trên tấm kính, Phạm Gia Huân thừa biết khuôn mặt mình vẫn bất biến chưa có cái biểu tình đáng khinh nào cả.
"Anh gọi tôi?"
"Phải, dạo này cuộc sống hơi buồn tẻ, tôi muốn tìm người tâm sự"


Vốn đang nói chuyện với nhau thì có một người bước vào phòng lạnh, là một cô gái ăn mặc kiểu hơi hầm hố.


Nhân viên vừa bưng nước uống lên thì cô gái đã đưa cho nhân viên một số tiền dặn rằng lát nữa sẽ có một người nam đến ngồi đối diện với cô, chờ cho người kia chọn đồ uống xong thì nhớ phải mang sai thức uống đến, bởi vì cô muốn quan sát biểu hiện của đối tượng xem mắt là như thế nào.


Nhìn bạn nhân viên không hề ngạc nhiên cũng không lộ ra vẻ khó xử, hẳn là cô gái vốn là khách quen, chiêu này cũng đã xài rất nhiều lần rồi..






Truyện liên quan