Quyển 1 - Chương 3
Thanh Khê, không bây giờ phải gọi là Hạ Vân Du đang cố mở mắt, ánh sáng quá chói làm cô không thích nghi được. Mùi máu tanh xộc vào mũi, thân hình cô dính đầy máu cảm giác nhớp nháp khó chịu cùng với mùi máu làm cô muốn nôn.
Cô cố gắng nâng cánh tay, nhưng không còn sót chút sức lực nào. Sau gần nửa canh giờ cố gắng cô cũng có thểmiễn cưỡng đứng lên, nhìn hoang cảnh xung quanh trong lòng cô không biết nên có tư vị gì. Mọi thứ gần như bị sụp đổ hết, không còn người sống.
Cô cố gắng tìm kiếm phụ mẫu của Hạ Vân Du, sau đó chôn cất họ đàng hoàng, châm một mòi lửa thiêu hết mọi thi thể ở đây, để họ có thể tự do phiêu bạt.
Hạ Vân Du nhìn lên trời, tay nắm thật chặt, thì thầm: " Cám ơn cô Tứ tiểu thư, từ nay tôi sẽ cố gắng sống thật tốt để không phụ lòng cô"
Sau đó Hạ Vân Du tìm một bộ quần áo sạch sẽ để thay . Bây giờ cô không biết mình nên làm gì, mặc dù cô đã ở đây rất lâu rồi nhưng không có nghĩa là cô có thể sống được ở đây. Có rất nhiều chuyện cô không hiểu cô cũng chưa bao giờ có ý định tìm hiểu nên có lẽ cô cần chút thời gian mới có thể thích ứng được. Cô quyết định sẽ xuống núi, nếu còn ở đây có thể bị người khác phát hiện ra.
Nếu cô nhớ không lầm muốn xuống núi cần phải qua một màn kết giới, nhưng cô lại không biết phá nó, phải làm sao đây. Loanh quanh cả một buổi sáng mà cô vẫn chưa thể ra ngoài.
"Thật phiền phức tại sao kết giới không bị hủy trong lúc giao chiến chứ" Hạ Vân Du nghĩ.
Nhưng cô làm sao biết những người kia có thể qua kết giới đều do có người dẫn đường. Hơn nữa muốn phá kết giới của mười vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ thật không dễ.
Đúng rồi cô nhớ không lầm ở phía sau hoa viên có một Truyền Tống Trận, không biết nó có bị phá hủy chưa.
Xuyên qua đống đổ nát Hạ Vân Du tìm thấy được Truyền Tống Trận, nó bị che lấp bởi một nửa thi thể nhìn qua là của một đứa bé gái, thi thể đó cũng không còn nguyên vẹn nữa, khắp cơ thể đều là máu, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Hạ Vân Du đi tìm một miếng vải sau đó bao bọc bé lại, rồi đưa sang một bên, sau đó cô đi tìm một nửa thi thể còn lại nhưng không gặp, nên cô đành đem chôn cất phần kia, rồi cầu nguyện cho đứa bé mau siêu sinh.
Nếu hỏi Hạ Vân Du tại sao cô lại bình tĩnh thì cũng bởi vì những thi thể ngoài kia còn thê thảm hơn nữa, có cái không đầu, không tay, không chân, thậm chí có thi thể còn bị thiêu cháy chỉ còn một cái chân.
Sau khi chôn cất cho đứa bé bất hạnh kia, Hạ Vân Du mới nhìn đến Truyền Tống Trận đầy máu kia:
" Truyền Tống Trận bị hủy một nửa rồi không biết có thể sử dụng không" Hạ Vân Du lo lắng.
" Thôi được vậyphải dựa vào vận may thôi"
"a a .a.. a" Cô chưa bao giờ đi truyền tống trận, cảm giác thật không tốt tí nào.
" Nôn ..nôn.." Cô nôn cả ruột gan mình luôn rồi. Tại sao cô thấy mọi người đi thật dễ dàng còn cô đi thì lại chóng mặt như thế này.
" Đây là đâu?" Cô quan sát xung quanh, ở đây chỉ toàn là cây, ngay cả một bóng côn trùng cũng không thấy, im lặng đến đáng sợ.
Hạ Vân Du cố gắng đi bộ thật nhanh, sau gần hai canh giờ cuối cùng cũng có thể thấy được một tòa thành. Cô mệt lữ, cả người toàn bùn đất, quần áo rách hết do phải đi qua rừng cây.
"Ọt ..Ọt.. " Bụng cô đang biểu tình mà trên người lại không có tiền.
" A, thật đói"Cô nhìn chằm chằm vào tiệm bánh bao. Nhìn những vị khách kia ăn thật ngon, mùi bánh bao cũng thật thơm, cô muốn ăn, nhưng thật sự cô không có..tiền.
" Nha đầu bẩn thỉu này nếu có kim tệ thì mua, không thì tránh ra đi, đừng cản trở ta buôn bán"Chủ sạp nhìn nha đầu rách rưới một lúc, nha đầu thì cứ nhìn chằm chằm vào khách trong tiệm bánh của hắn, vẻ mặt thật ghê tởm, như muốn giết những người kia để cướp bánh, làm khách hàng của hắn bỏ đi gần hết.
Lời nói của chủ sạp thành công kéo Hạ Vân Du trở về, kim tệ là gì? Là tiền giống chỗ mình sao? Đang suy nghĩ thì một gậy của chủ sạp rơi xuống người của cô.
"A, ngươi làm sao lại đánh ta" Hạ Vân Du tức giận la lớn làm không ít người tụ lại xem kịch.
"Hừ, ta làm sao đánh ngươi, tiểu nha đầu bẩn thỉu ngươi không có kim tệ mua bánh thì thôi sao còn đứng đây cản trở , bộ dáng ghê tởm của ngươi làm khách hàng ta chạy hết rồi" Lời vừa thốt ra một cây gậy lại giáng xuống người của Hạ Vân Du.
" Đi đi, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác"
Người xung quanh đều đứng xem nhưng tuyệt không một ai giúp nàng. Nàng vừa đói vừa mệt vì đi đường xa giờ không còn sức chống cự nên đành phải cố gắng chạy đi, những người xung quanh còn chỉ trỏ nàng, nói nàng không biết xấu hổ, mắng nàng bẩn thỉu, ghê tởm...
" Hừ tiểu nha đầu xem ngươi còn biết điều"Nói đoạn chủ sạp lại vui vẻ tươi cười buôn bán. Lạ thay người ta vẫn cứ mua bánh bao của chủ sạp mà không oán trách hành vi của hắn đối với một đứa trẻ.
" Đau quá, thật đúng là xui xẻo mà, tên chủ sạp đáng ghét, ta chỉ nhìn một chút thôi mà, người ở đây cũng thật vô tâm." Hạ Vân Du lầm bầm, nước mắt không ngừng rơi xuống, hắn xuống tay thật mạnh, bay giờ chắc trên người nàng đều tím hết rồi.
"Rất đói thật sự rất đóia a a"Cô ngồi bệch xuống vệ đường. Chợt có cái gì đó chạm vào chân của cô, một cái bánh bao, đúng một cái bánh bao còn nóng hổi. Cô ngước lên nhìn nhưng chỉ thấy dòng người qua lại, không có ai liếc nhìn cô dù chỉ một cái.
Cô cầm cái bánh lên phủi bụi bên ngoài, cắn một miếng bánh hương vị tràn đầy khoang miệng, nhân thịt nêm nếm rất vừa, vỏ bánh thì mềm mềm ngon vô cùng cô chưa ăn cái bánh bao nào ngon như thế này. Cô không ngại bánh rơi xuống đất vì ngày xưa khi còn ở hiện đại vỏ cây cô cũng từng ăn rồi.
Đang ăn cô cảm nhận được một ánh mắt nhìn mình chăm chú làm cô không muốn để ý cũng không được.
Trước mặt cô là một bà lão, khuôn mặt bà hóp vào, làn da xù xì đen đậm, đôi mắt mở to, quần áo rách tơi tả, đã quá cũ để nhận ra màu vốn có của nó, từ trên người bà lão toát ra mùi vô cùng khó chịu.
Đôi mắt của bà cứ nhìn chằm chằm vào cái bánh bao trên tay của Hạ Vân Du.
" Tiểu cô nương cô có thể cho ta ăn một chút không, đã hai ngày rồi ta chưa ăn gì cả"Bà lão cất giọng nói, có lẽ lâu rồi chưa nói chuyện giọng bà khàn khàn, nếu không nghe kỹ có lẽ không thể hiểu được.
Thấy Hạ Vân Du không nói gì bà vô cùng lo lắng, đã lâu rồi bà chưa ăn gì, không ai cho lão ăn, khi nãy lão thấy có một phụ nhân cho tiểu cô nương bánh bà liền nghĩ mình đến xin cô ấy một ít, dù gì cô ấy cũng còn nhỏ nên chắc sẽ thương xót cho bà, nhưng bà mở miệng tiểu cô nương vẫn ngồi bất động nhìn bà.
" Ta .. Ta có thể cho tiểu cô nương "miếng ngọc" này, trên người ta chỉ có một vật ấy thôi" Bà lão dúi vào tay Hạ Vân Du một "miếng ngọc" . Miếng ngọc này là do bà nhặt được, dù nó rất xấu nhưng bà vẫn quyết định giữ lại, đây cũng là tài sản duy nhất của bà.
Hạ Vân Du nhìn "miếng ngọc" đen thui của bà lão, thật không biết nên khóc hay nên cười. Thôi thì cho bà lão vậy dù gì cũng nhận "ngọc" của người ta rồi còn gì.
Hạ Vân Du đưa cho bà lão cái bánh bao mình đã cắn hai miếng:
" Bà cứ ăn đi, ta đi đây"
Hạ Vân Du thuận tay bỏ "miếng ngọc" vào trong ngực áo, bước đi. Đi được một đoạn cô bị cái gì đó trùm lại trước mắt tối đen, cô la lên nhưng bị ai đó bịt miệng lại, cô cố gắng giãy dụa nhưng cũng vô ích, rồi người nọ vác lên vai, đi một đoạn, sau đó cô bị quăng xuống đất, hắn mở cái trùm đầu cô ra, nhìn quanh khoảng hơn mười người đàn ông, cô nghĩ vậy.
" Nha đầu thối, ngươi dám cướp địa bàn của ta"Tên cầm đầu lạnh giọng nói, nhìn hắn toàn thân bẩn thỉu, mùi hôi tràn lan, khuôn mặt vặn vẹo, liên tục đạp vào người Hạ Vân Du.
" A a.. đau, các ngươi nói gì vậy ta không hiểu" Hạ Vân Du cố gắng né tránh các cú đá mà không được, hơn chục người quay quanh cô, đá cô học máu, cộng thêm vết thương cũ càng khiến cô càng không chịu nỗi, mồ hôi ra càng nhiều, cô muốn ngất đi.
Nghe vậy người cầm đầu ra lệnh cho bọn thuộc hạ dừng lại, sau đó hắn lại gần Hạ Vân Du đạp lên bàn tay của nàng mà nghiến:
" Hừ, ngươi đừng giả bộ ta thấy rõ ràng ngươi ở đầu đường xin ăn, có một phụ nhân cho ngươi bánh bao." Càng nói hắn càng tức giận, hắn ở đây xin ăn từ sáng đến giờ mà không ai cho, vậy mà nha đầu thối vừa tới đã được người khác cho rồi, hừ hừ lại đạp thêm cho nha đầu thối này một cái.
"Hừ, ta còn thấy ngươi ở đây nữa thì đừng trách ta"
Sau khi nói xong hắn dẫn đám ăn xin đi mà không ngó gì đến Hạ Vân Du.
" Tại sao? Tại sao?Ta, Hạ Vân Du tự biết mình không phải là người tốt, nhưng cũng chưa bao giờ hại ai, tại sao tất cả mọi người lại ức hϊế͙p͙ ta, không, ta nhất định không để bị ức hϊế͙p͙ nữa, ta phải mạnh mẽ lên để tự bảo vệ mình" Ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa sự quyết tâm, kiên cường không thể có ở một tiểu cô nương sáu tuổi. Vừa nói xong trước mắt chợt tối sầm, cô oanh liệt ngất đi.