Chương 3
Suy cho cùng nhà họ ngoại trừ mấy món đồ này ra thì không còn vấn đề nào khác, ông nội Trương Đại Ngưu còn là đại đội trưởng.
Đáng tiếc nguyên chủ lại đụng đầu vào tường tự sát, cuối cùng khiến Trương Thiên xuyên qua.
Đối với những ký ức trong đầu, cô cũng chỉ xem lướt qua vài lần, sau đó liền vứt qua một bên không thèm để tâm tới, suy cho cùng phần lớn những ký ức bên trong đều là về tên tr.a nam kia, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy khó chịu rồi.
Không có siêu thị có thể giải quyết, vậy thì có không gian siêu thị lại càng dễ giải quyết.
Tổng diện tích siêu thị khoảng 1.000 mét vuông, tiền vốn để mở siêu thị đều đến từ giải thưởng trúng vé số.
Sau khi may mắn trúng giải, Trương Thiên đã lấy tất cả số tiền để mở một siêu thị lớn.
Ai ngờ vào một buổi sáng nào đó khi cô đang kiểm tr.a hàng, lại bị đồ đạc trên giá rơi trúng đầu, khiến cô xuyên vào quyển sách thập niên 60 này.
Nguyên chủ nói như rồng leo, làm như mèo mửa, ham ăn lười làm còn yêu đương mù quáng, công dụng duy nhất là làm nổi bật sự dũng cảm, tốt bụng và si tình của nữ chính trong nguyên tác.
Bời vì nhìn thấy nữ phụ giống tên mình lại có tính nết chẳng ra làm sao như vậy, thế nên Trương Thiên chỉ đọc mười mấy chương là lập tức bỏ ngang giữa chừng.
Nếu biết sẽ xuyên qua, cô chắc chắn sẽ đọc hết toàn bộ và ghi chép đầy đủ những nội dung quan trọng.
Nhìn bà nội bên cạnh đang đau lòng khi nhìn thấy vết thương trên trán mình, Trương Thiên có chút ngại ngùng, nhưng lại vô cùng chờ mong, nếu thân thể này đã thuộc về cô vậy những người thân của thân thể này cũng là người thân của cô!
Trương Thiên làm cô nhi 29 năm, cuối cùng cũng có người thân.
Trong lòng âm thầm quyết định, cô an ủi bà nội xong, sau đó nhìn về phía tên đầu đinh nói:
"Đồ đều ở trong đó, nếu món nào có vấn đề thì các anh cứ việc mang đi."
Hai người đứng ở phía sau tên đầu đinh đi tới, mở rương ra nhìn, bọn họ lấy hết ra, sao đó cho vào túi vải bố mang theo từ trước.
Bà nội Vương nhìn đồ trong hộp, khóe miệng hơi mấp máy nhưng cũng không nói gì.
Có lẽ số lượng đồ vật bên trong không khớp với suy đoán ban đầu của tên đầu đinh, anh ta hơi nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn bà nội Vương, giọng nói bất thiện:
“Năm đó ba của bà có nhiều đất đai ở huyện Thuần như vậy, trong nhà sao có thể chỉ có chút ít đồ này thôi?”
“Năm đó ba tôi đã quyên góp toàn bộ tiền bạc của gia đình rồi, chỉ để lại cho tôi chừng này của hồi môn thôi.”
Bà nội Vương bình tĩnh trả lời.
"Nếu các anh không tin, có thể đi vào tìm, có điều nếu không tìm thấy thứ các anh muốn thì có phải nên xin lỗi chúng tôi một tiếng, xem lại những gì mà các anh làm có vấn đề hay không?"
Trương Thiên ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Phải biết rằng gia đình chúng tôi ít nhất thì cũng ba thế hệ nông dân nghèo, là những người dân hoàn toàn trung thành với đất nước. Các anh tuân theo mệnh lệnh của lãnh đạo, chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức để hợp tác, nhưng các anh phải cho chúng tôi một chút sự tin tưởng chứ?"
"Chủ tịch đã nói, đối xử với đồng chí phải ấm áp như mùa xuân. Thái độ này của anh không phải là thái độ đối xử với đồng chí."
Hồng Tụ Tử nhìn nhau, tên đầu đinh nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt có chút hòa hoãn, nói:
"Mặc dù cô đã nói như vậy, nhưng chúng tôi vẫn phải đi vào khám xét một chút."
Sắc mặt Trương Thiên hoàn toàn trở nên lạnh lùng.
"Nếu các anh đã muốn khám xét đến cùng, vậy hãy phái mấy người tiến vào, có điều nếu không khám xét ra được đồ vật gì, các anh bắt buộc phải xin lỗi chúng tôi trước mặt mọi người ở đây! Đây chính là đang nghi ngờ nhân phẩm của đồng chí nông dân chúng tôi!"
Tên đầu đinh xị mặt suy nghĩ mất mấy giây, sau đó mới nặng nề gật đầu:
“Được!”