Chương 14
Vẻ đẹp có tính công kích này khiến Trương Thiên phải mất một khoảng thời gian mới có thể định thần lại.
Sở hữu nhan sắc như vậy, lại sinh ra vào thời điểm này thì đúng là quá đáng tiếc, nếu sinh ra muộn hơn chừng mấy chục năm, anh chắc chắn sẽ trở thành minh tinh nổi tiếng cả nước.
“Hai xu rưỡi nửa cân, một nắm là nửa cân, không cần phiếu.”
Cô vừa dứt lời, trước mặt lập tức xuất hiện một tờ một tệ.
“Tôi lấy thêm trứng, chỉ cần trả lại tôi ba xu thôi.”
Nói xong, anh chàng đẹp trai xòe tay ra một cách vô cảm.
Trương Thiên lúc này mới bình tĩnh lại, như trước đó, một tay giao tiền một tay giao hàng.
Chưa đầy ba phút, tất cả những gì cô mang đến đều đã được bán hết, tổng thu nhập là bốn tệ chín xu.
Trương Thiên đứng dậy định rời đi thì anh chàng đẹp trai kia đột nhiên đưa tay ra chặn đường cô.
Thế này là muốn làm gì?! Chẳng lẽ là muốn cướp tiền của cô sao? Thế thì anh đã tìm nhầm người rồi!
Cô là một người phụ nữ đã từng luyện tán đả (*)!
(*) Hay còn gọi là tán thủ, sử dụng võ thuật đá, đấm, ném và các kỹ thuật tấn công và phòng thủ khác trong võ thuật, môn này được coi như một môn thể thao chiến đấu bằng tay không và là một thành phần quan trọng của võ thuật Trung Hoa.
Mắt Trương Thiên lộ ra một tia hung dữ, đang định đánh đòn phủ đầu thì phía đối diện truyền tới một câu:
“Phí bảo kê năm xu, đây là quy định.”
Thì ra là thu phí bảo kê, vậy thì cô yên tâm rồi.
Hôm nay thu nhập của Trương Thiên không tồi, vì thế cô vô cùng thoải mái trực tiếp lấy ra năm xu nộp cho đối phương.
Sau đó chính là về nhà, Trương Thiên xách giỏ đi đến đầu ngõ, anh chàng đẹp trai kia đã bước tới sạp hàng tiếp theo.
"Anh Tùng, hôm nay là anh đến thu tiền à? Vẫn là năm xu đúng không?"
Thì ra anh tên là anh Tùng.
Trương Thiên không nhịn được mà ngoái đầu liếc nhìn người đàn ông đó thêm một lần nữa, sau khi nhìn đã mắt cô mới vội vàng xách giỏ rời đi.
Trương Thiên định đi xe về, nửa tiếng nữa sẽ có tuyến xe đưa đón từ huyện Thuần đến huyện Nhiêu, trên đường sẽ đi qua cửa thôn.
Trên đường đến trạm xe, cô đã gặp lại thím vừa mua hàng của mình, đối phương cũng nhận ra cô, vui vẻ chạy đến.
“Vị đồng chí này, lần sau nếu cháu còn có đồ tốt như vậy thì trực tiếp bán cho thím đi, thím cũng không thiếu tiền. Thím sống ở khu chung cư phía trước, phòng 302 tầng 3 tòa 2, khi cháu đến thì nói muốn tìm thím Lưu là được.”
Bà ấy thân thiết kéo lấy cánh tay của Trương Thiên, tay trái chỉ về phía trước, nhỏ giọng nói.
Trương Thiên cũng cảm thấy đây là một mối làm ăn tốt.
"Dạ được, đến lúc đó cháu sẽ đến gặp thím."
Cô nhìn theo hướng thím Lưu chỉ, vẻ mặt đột ngột cứng đờ.
“Đối diện đó là đồn cảnh sát ạ?”
"Đúng vậy! Cháu bé, cháu thật là tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra rồi."
Thím Lưu vui sướng nhìn đi nhìn lại miếng thịt và gói đường trắng mình đang cầm, trong lòng càng vui vẻ hơn.
Trương Thiên cười gượng:
“Con trai của thím là cảnh sát ạ?”
Nếu cảnh sát phát hiện ra cô tới chợ đen để bán hàng trục lợi, thế thì cô tiêu đời chắc rồi!
"Không phải đâu!"
Thím Lưu xua tay nói:
"Con trai thím là chính ủy, cháu đừng sợ, đến lúc đó thím sẽ nói cháu là họ hàng ở dưới quê, nó không quan tâm đến những chuyện này đâu."
"Vâng…"
Trương Thiên do dự vài giây, cuối cùng vẫn đồng ý.
"Vậy thì được ạ."
"Được rồi, đồng chí nhỏ về cẩn thận, cháu nhớ nếu có đồ tốt thì phải nhớ đến thím đầu tiên đấy!"
Lúc đến đi bộ mất hơn hai tiếng đồng hồ, mà đi xe thì chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi.
Trương Thiên xách giỏ chen chúc xuống xe, cô đứng trước cửa thôn một lúc lâu mới kìm nén được dịch dạ dày đang quay cuồng dữ dội ở trong bụng.
Cũng may lúc ra ngoài cô chưa ăn cơm, nếu không vừa nãy chắc chắn đã nôn ở trên xe rồi.