Chương 16
Điều quan trọng nhất khi nấu thịt kho tàu là các loại gia vị như vỏ quế, lá nguyệt quế, hoa hồi… Cho những thứ này vào nồi, thêm nước vào đun cùng với thịt đã chiên cho đến khi mùi thơm của gia vị ngấm hoàn toàn vào thịt.
Mùi thơm của thịt ba chỉ cực kỳ nồng đượm, hương thơm theo gió bay khắp ruộng lúa và nhà cửa, mọi người ngửi thấy mùi hương này đều không nhịn được mà nuốt nước miếng, có không ít người lấy màn thầu chay ra, bắt đầu dùng bữa trưa cùng với mùi hương này.
Trương Đại Ngưu và những người khác vừa về cũng bị mùi thịt làm cho mê hoặc.
"Mùi vị này, chắc chắn chính là thịt kho tàu! Trước đây tôi từng đi họp ở công xã, đi cùng lãnh đạo tiếp khách đã từng gọi món này ở tiệm cơm quốc doanh. Chính xác là mùi vị này!"
Trương Đại Ngưu không khỏi líu lưỡi, nhà ai lại xa xỉ như vậy, còn nấu cả thịt kho tàu để ăn?
Đến khi về đến nhà, ông bỗng sững sờ, thế nhưng lại là nhà mình sao!?
“Hai đứa lấy thịt ở đâu ra đấy?”
Trương Vệ Quốc mở nắp nồi ra nhìn, suýt chút nữa đã rơi nước miếng.
Trương Thiên lấy lòng đưa tới một đôi đũa, để ông nội nếm thử.
"Nhiều như vậy sao! Nấu hẳn cả một nồi to? Nếu mẹ hai đứa về nhìn thấy cảnh này, kiểu gì thì kiểu cũng sẽ đánh ch.ết hai đứa!"
Trương Đại Ngưu lấy một điếu thuốc lá không có sợi thuốc, ông phiền muộn rít một hơi, hai đứa nhóc này nấu ít nhất cũng phải một cân thịt, con dâu nhìn thấy chắc sẽ nổi khùng lên mất.
Quả nhiên, sau khi Chung Quyên trở về, vừa ngồi vào bàn, việc đầu tiên là giơ đế giày lên, đuổi theo Trương Thiên đòi đánh.
"Mày đúng là cái đồ phá của, một bữa cơm mà mày nấu cả một cân thịt! Ngần này thịt nếu ướp muối ăn dần, ít nhất cũng có thể ăn được hai tháng!"
Trương Thiên bắt đầu chạy quanh bàn ăn với mẹ như vua Tần chạy quanh cột(*).
(*) Đây là cảnh Kinh Kha hành thích vua Tần, Kinh Kha cầm chủy thủ đuổi theo vua Tần, vua Tần chạy quanh cột. Quần thần đều sợ hãi, không biết xử trí thế nào.
Vừa chạy, miệng Trương Thiên vừa không ngừng giải thích.
"Con là vì muốn tốt cho cả nhà mà, sắp tới là vào vụ thu hoạch rồi, đây chính là lúc cần sức khỏe nhất. Bây giờ nếu không ăn đồ tốt một chút để bồi bổ cơ thể, sau này cơ thể không có sức sẽ làm chậm trễ tiến độ của cả đại đội."
“Hơn nữa, thời tiết như thế này, đợi mẹ về thì thịt sẽ bị hỏng mất, ăn thịt hỏng sẽ ch.ết người đó!”
Chung Quyên sau khi nghe xong thì lại càng tức giận hơn.
"Toàn là nói hươu nói vượn! Thời tiết này thịt sao có thể hỏng nhanh như vậy chứ?"
Cuối cùng vẫn là bà nội Vương Nhã Tĩnh đứng ra ngăn lại ‘cuộc chiến’ này.
"Được rồi, con bé cũng chỉ là muốn người lớn chúng ta ăn chút đồ ngon nên mới làm như vậy thôi, con nguôi giận đi, thịt này không ăn sớm thì sẽ nguội mất."
Một bên bà nắm lấy tay con dâu, một bên nháy mắt với Trương Thiên.
Trương Thiên lập tức hiểu ý:
"Mẹ à, con biết sai rồi mà."
Chung Quyên lúc này đã thấm mệt, bà ấy cũng đành thuận theo, dùng giọng hơi dịu xuống nói:
"Biết sai là được rồi, nhưng không được có lần sau đâu đấy, con đã nhớ rõ chưa?"
"Con nhớ rồi ạ."
Trương Thiên ngoan ngoãn gật đầu, ngồi lại trên ghế, em trai bên cạnh nhìn chằm chằm vào nồi thịt kho tàu, cổ họng nuốt nước miếng điên cuồng, tay phải suýt chút nữa đã bẻ gãy đôi đũa.
"Ăn cơm đi, buổi chiều còn có việc phải làm, ăn sớm rồi nghỉ ngơi một lát."
Trương Đại Ngưu nói xong, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.
Trương Thiên ăn được một nửa thì chợt nhớ ra bản thân vẫn còn một chuyện nữa quên chưa nói.
Cô nhớ tới mình đã quên chuyện gì đó, đột ngột cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
“Con có chuyện này quên nói với mọi người.” Trương Thiên ngập ngừng nói.
Mọi người đều không hỏi, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Trương Thiên nói nhanh lên, họ còn đang vội vàng muốn gắp thịt ăn đây.