Chương 21
Trương Thiên suy nghĩ một hồi, sau đó chậm rãi nói:
“Em nghe nói trước đây ở nước ngoài, lúc người ta thiếu nước sinh hoạt, để tiết kiệm nước và tránh bị bệnh, họ sẽ sử dụng bột mì hay các loại tinh bột tương tự rắc lên tóc, làm như vậy thì đầu tóc sẽ vô cùng sạch sẽ.”
“Lấy bột mì gội đầu ấy hả? Đó không phải là lãng phí đồ ăn sao! Quá xa xỉ, chỉ có nhà giàu mới làm được như vậy thôi.”
Chị Mã nghe xong bèn buột miệng thốt lên một tiếng.
Trương Thiên giật mình, vội vàng nói:
“Em cũng chỉ nghe người ta nói thôi, chúng ta cũng không nhất định phải dùng bột mì, có thể tìm thứ khác để thay thế. Bây giờ thức ăn rất quý giá, chúng ta ăn còn không đủ mà.”
“Đúng thế, đúng thế!”
Những người khác cũng lên tiếng phụ họa.
‘Cũng may mình phản ứng nhanh.’
Trương Thiên nghĩ thầm, đây chính là thời đại lương thực khan hiếm, lấy bột mì gội đầu đúng là không thích hợp.
Chẳng qua cô đã nghĩ ra thứ để thay thế rồi!
Mao Bình cuối cùng cũng ngừng khóc, nghe Trương Thiên nói vậy, bèn gấp không chờ nổi hỏi:
“Thứ gì có thể thay thế bột mì vậy? Đầu chị thật sự ngứa không chịu nổi nữa!”
Chị ấy đau khổ nói.
“Em có cách rồi.”
Trương Thiên mỉm cười:
“Em đi ra ngoài một chuyến, chị chờ em về nhé.”
“Ừm, chị chờ em.”
Ra khỏi bệnh viện, Trương Thiên đi vào một ngõ nhỏ, ở một góc không ai để ý, cô cẩn thận bước vào siêu thị, tìm được dầu gội đầu khô trên kệ để hàng.
Trên thân chai in rất nhiều chữ, cũng may là siêu thị có giấy nhám, cô lấy giấy nhám mài một hồi.
Sau khi cạo hết sạch ký hiệu trên thân chai, lúc này Trương Thiên mới đi ra ngoài, tiện tay cầm thêm 30 quả trứng gà.
Trong chai dầu gội đầu khô có tinh bột gạo, cho nên có thể khử dầu, giúp mái tóc trở nên bồng bềnh hơn, nhưng chắc chắn cô không thể nói như vậy với chị dâu hai.
“Phấn trong này có tính chất tương tự như phấn rôm, tác dụng chính của nó là khử dầu. Chị chỉ cần xịt một chút lên tóc, sau đó chờ một lúc, rồi dùng lược chải đầu, tóc sẽ không còn bết dầu nữa.”
Trương Thiên đứng ở trước giường tự tin giải thích, dùng sức lắc thân chai vài cái, sau đó phun lên tóc của Mao Bình, đồng thời còn không quên dặn dò:
“Chị nhắm mắt và nín thở nhé ạ, tránh để bột phấn bay vào mắt và mũi.”
Sau khi xịt lên tóc xong, qua vài giây, Mao Bình đã gấp không chờ nổi, lập tức cầm lấy lược để chải tóc.
Chải vài cái, da đầu rõ ràng đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chị ấy cẩn thận giơ tay sờ nhẹ phần đỉnh đầu, vuốt ve vài cái, rõ ràng cảm giác được da đầu khô ráo giống như vừa mới gội xong, không hề có cảm giác bết dầu nữa.
Những người khác đều nhìn thấy rõ ràng, chỉ chải vài cái, tóc đã trở nên vô cùng bồng bềnh, hoàn toàn không nhìn ra mái tóc bết dầu ở một giây trước.
“Thứ này thần kỳ quá ——”
Chị Mã cảm thán.
“Đúng vậy.”
Chị Liễu hâm mộ vô cùng, đầu chị ấy cũng rất ngứa, cả người nơi nào cũng khó chịu, nhưng chồng thì không thấy mặt mũi tăm hơi, mẹ chồng lại chỉ tới đây mỗi ngày một lần, cho dù có khó chịu thì cũng chẳng có cách nào.
Ngay cả người chưa từng làm mẹ như Trương Thiên cũng có thể cảm nhận sâu sắc sự khó khăn của các sản phụ ở đây.
Trương Hồng Văn đi tới, kéo em gái mình qua một góc, nhỏ giọng hỏi với vẻ mặt căng thẳng:
“Có phải em đến chợ đen mua thứ này không?”
“Tất nhiên là không ạ.”
Trương Thiên lâp tức phủ nhận, cô vừa mới lấy nó từ trong siêu thị ra mà:
“Thứ này có tới chợ đen thì cũng không mua được đâu ạ! Dm có biết một thím, con trai thím ấy làm cán bộ, trong nhà có nhiều đồ tốt lắm, em nói sau này sẽ lấy đồ từ quê lên để đổi với thím ấy. Thế là thím ấy đã đưa thứ này cho em.”
Bấy giờ Trương Hồng Văn mới cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng dặn dò em gái.