Chương 23
Nhìn thấy sự lo âu của thím Chu, cô khẽ thở dài:
“Cảm ơn thím Chu đã tin tưởng cháu, cháu cũng không dám hứa trước là chắc chắn có thể đổi được, nhưng cháu sẽ cố gắng làm hết sức.”
“Nếu thật sự không có, vậy thì chỉ cần bột dinh dưỡng thôi cũng được.”
Thím Chu kích động, nắm lấy tay của Trương Thiên, liên tục nói lời cảm ơn.
Bột dinh dưỡng là thứ thay thế khi không có sữa bột, thành phần chính là bột đậu nành, bột gạo, đường trắng và một ít sữa bột pha chế mà thành.
“Vậy thím hãy chờ tin của cháu nhé ạ, nhưng sau khi đổi được đồ, cháu phải tìm thím ở đâu ạ?”
Hôm nay con dâu của thím Chu sẽ xuất viện, cô phải biết được chỗ ở của họ thì mới dễ đưa đồ.
“Thím ở ký túc xá công nhân viên chức bên cạnh xưởng thủy tinh ở huyện thành, cháu chỉ cần đi lên lầu 3 rồi rẽ trái, tới căn phòng ở cuối hành lang là được.”
“Vâng cháu nhớ rồi ạ, dù có đổi được đồ hay không, cháu cũng sẽ nói với thím một tiếng.”
Nghe Trương Thiên nói một câu như vậy, trong lòng đối phương lập tức cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Vẻ mặt của thím Chu cũng vui vẻ trở lại:
“Vậy làm phiền Tiểu Trương rồi, thật sự cảm ơn cháu rất nhiều!”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu ạ, đợi cháu đổi được đồ rồi, đến lúc đó thím nói cảm ơn cũng không muộn mà.”
Trương Thiên cười tủm tỉm nói.
Rất nhanh, thím Chu và con dâu đã xuất viện, Trương Thiên vẫn tiếp tục ở lại bệnh viện chăm sóc chị dâu Mao Bình, ngoài ra còn thường đến tiệm cơm quốc doanh tìm chị Lý để lấy mấy món canh bổ dưỡng.
Mãi cho đến ngày thứ ba, cô mới lấy hai túi sữa bột mà mình đã chuẩn bị, đến chỗ hẹn ở ký túc xá gần xưởng thủy tinh.
…
Nhà họ Bao tại ký túc xá xưởng thủy tinh.
Bao Tu, người đứng đầu nhà họ Bao, cũng là chủ nhiệm của xưởng thủy tinh, lúc này đang tay chân luống cuống đứng ở bên cạnh vợ mình là Yến Hồng.
Đứa con trai nhỏ của anh ấy đã sinh ra được hơn nửa tháng rồi, thế nhưng hiện tại mỗi ngày chỉ có thể uống một chút nước cơm.
Khi còn ở bệnh viện, thỉnh thoảng đứa bé còn có thể uống sữa của những sản phụ khác, thế nhưng hiện giờ trở về nhà, một ngụm sữa nó cũng không được uống, ngay cả tiếng khóc cũng khe khẽ như tiếng chuột con, có lực nhưng không có hơi.
“Mẹ à, mẹ nghĩ cô gái kia có thể tìm được sữa bột không?”
Mặt của Yến Hồng lộ ra vẻ lo lắng:
“Đồng nghiệp của con từng nói em trai của cô ấy có thể đổi được sữa bột, chỉ cần 10 tệ là có thể mua được một túi nhỏ. Nếu hôm nay cô gái mà mẹ bảo vẫn chưa tới, vậy thì con sẽ đi tìm người đồng nghiệp đó hỏi thăm một chút xem sao.”
Ngày thường mối quan hệ giữa người đồng nghiệp kia và Yến Hồng vốn không tốt.
Có thể là mấy ngày hôm trước người đồng nghiệp đó tình cờ nghe được chuyện của gia đình cô ấy, nên đã cố tình chạy tới đây để nói chuyện, trong lời nói còn tỏ vẻ bản thân có thể đổi được sữa bột, hy vọng chồng của Yến Hồng có thể cho cô ta một suất làm việc tạm thời.
Đối phương rõ ràng là người rất mưu mô, muốn kiếm trác một mối lớn, do đó Yến Hồng cũng không nói với chồng chuyện đối phương muốn xin một suất làm việc tạm thời.
Nhưng bây giờ mặc kệ đối phương nói thật hay nói dối, vì con của mình, dù phía trước có là vách núi thì cô ấy cũng phải nhảy xuống!
Đứa trẻ này chính là đứa con mà cô ấy và chồng chờ mong suốt 5 năm, đứa trẻ chính là mạng sống của Yến Hồng.
Và cô ấy tin rằng chồng mình cũng có suy nghĩ tương tự.
Bao Tu nhẹ nhàng ôm lấy vợ, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ u buồn.
Anh ấy biết người đồng nghiệp kia của vợ, nghe nói em trai của đối phương làm việc ở chợ đen.
Cậu ta có thể đổi được sữa là điều dễ hiểu, giá chắc chắn sẽ cao hơn một chút, nhưng chỉ cần mua được sữa, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.