Chương 27
“Nhà chị có muốn mua những thứ này không ạ? Không cần thì em sẽ đến nhà khác xem có ai muốn mua không.”
Trương Thiên nói.
Dù sao cũng đã tới đây rồi, cứ mang thêm một chút đồ, nói không chừng có thể kiếm thêm được một khoản.
“Chị sẽ mua gà và hai túi đường nâu.”
Yến Hồng cười nói, cả nhà cùng nhau ăn gà hầm, bồi bổ thân thể, đường nâu cũng vậy, đều là thứ tốt mà người trong nhà đều dùng được, đã vậy còn rất rẻ, cũng không cần phiếu.
Trương Thiên lập tức đưa hàng:
“Tổng cộng 5 tệ 1 xu, cộng thêm tiền sữa bột 80 tệ, với một phiếu công nghiệp nữa ạ.”
Bao Tu đã đi vào nhà lấy tiền từ trước, lúc này sau khi nghe Trương Thiên nói xong thì lập tức đưa tiền cho cô.
Để tránh mấy việc không may xảy ra, Trương Thiên bình thường đều sẽ tiền trao cháo múc ngay tại chỗ, đây cũng là thói quen của cô, đối với người mua và người bán cũng là đôi bên đều có lợi.
Trương Thiên đếm đếm một hồi, sau đó lập tức nhăn mày, cô rút ra một phiếu rồi trả lại:
“Chỉ cần một phiếu công nghiệp thôi, anh đưa dư rồi ạ.”
Bao Tu không khỏi có chút ngạc nhiên, sau đó vội vàng giải thích:
“Hai vợ chồng anh chị đều cảm thấy em không dễ dàng gì mới tìm được số sữa bột này, giá cũng rất rẻ, thế nên mới muốn tặng thêm cho em một phiếu, coi như là tấm lòng của anh chị.”
Cô nhận tấm lòng này nhưng quy tắc mà cô đặt ra cho bản thân không thể phá vỡ, thế nên Trương Thiên kiên trì muốn trả lại.
“Em biết anh chị có ý tốt, nhưng em đã quyết định giá cả như vậy, anh chị chỉ cần đưa em đúng số tiền đã đề ra là được, không cần phải đưa thêm đâu ạ. Có đưa thêm thì em cũng không nhận đâu, làm như vậy sẽ trái ngược với nguyên tắc của em.”
Trương Thiên không chút do dự trả phiếu lại cho Yến Hồng, sau đó bỏ những thứ còn lại vào trong giỏ, rồi đứng lên chào tạm biệt bọn họ.
“Đồng chí Tiểu Trương à, ăn cơm rồi hẵng đi, cháu đã giúp thím một việc lớn như vậy, ít nhiều gì cũng phải ở lại ăn một bữa cơm chứ.”
Thím Chu vốn đang định đi vo gạo, thấy Trương Thiên muốn đi, bèn vội vàng lên tiếng ngăn cô lại.
“Nhà cháu còn có việc, cháu không ăn đâu ạ. Cảm ơn thím, lần sau nếu có cơ hội cháu nhất định sẽ ăn một bữa.”
Trương Thiên tiếp tục từ chối, hai người nói qua nói lại, cuối cùng vẫn là thím Chu thua trận trước.
“Vậy được rồi, lần sau cháu tới nhất định phải ở lại ăn một bữa cơm rồi hẵng đi đó. Nếu không mọi người sẽ nói nhân phẩm của thím chẳng ra làm sao, họ hàng tới mà ngay cả một bữa cơm cũng không mời được.”
Bà ấy lẩm bẩm nói, trên mặt tràn đầy tiếc nuối.
Trương Thiên bật cười, thời buổi này lương thực thật sự rất khan hiếm, không phải thật sự quý mến thì tuyệt đối sẽ không mời người khác ăn cơm.
Từ chuyện này là có thể nhìn ra ấn tượng của nhà thím Chu đối với cô thật sự không tệ.
“Lần sau cháu chắc chắn sẽ ở lại ăn cơm ạ.”
Trương Thiên phải lên tiếng bảo đảm tận mấy lần, bấy giờ thím Chu mới đồng ý.
Bao Tu và vợ nhìn Trương Thiên rời đi, không khỏi cảm thán:
“Trương Thiên thật sự là một cô gái tốt.”
Yến Hồng nhẹ nhàng gật đầu:
“Nhân phẩm của Trương Thiên rất tốt, sau này nếu có kế hoạch tuyển người thì có thể nói trước với cô ấy một tiếng, cũng coi như là phần nào đền đáp cho cô ấy.”
“Ừm.”
…
Trương Thiên đứng ở ven đường, ngửi mùi thơm bay tới từ bốn phía, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Cô đúng là có chút đói bụng, mẹ của chị dâu là Giang Phi Lục sẽ nấu cơm trưa, chỉ có điều tay nghề nấu ăn của đối phương rất bình thường, nấu cơm chỉ bỏ thêm chút muối, thế nên Trương Thiên cũng không muốn về nhà ăn cho lắm.
Hay là, đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm nhỉ?
Cô lên huyện thành lâu như vậy rồi, mỗi lần tới tiệm cơm Quốc Doanh đều là mua cơm cho chị dâu, bản thân lại chưa được ‘trải nghiệm’ bao giờ.