Chương 30
"Chỉ có thím và cháu trai thôi."
Thím Lưu nhìn về phía chiếc giỏ tre mà Trương Thiên đang cầm, kích động đến mức tay không ngừng cọ vào tạp dề.
“Hôm nay cháu mang gì tới đây vậy?”
Đáng tiếc bên trên đã bị rơm rạ che mất, nếu không bà ấy đã có thể nhìn thấy bên trong đang để thứ gì.
Trong lòng thím Lưu không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Cháu trai sao?
Trương Thiên giật mình, cô cúi người đưa tay vào trong giỏ, nhân cơ hội bỏ thêm một túi sữa bột vào bên trong.
Rơm rạ được lấy ra, ngoài số bánh đậu phộng và kẹo bí đao còn thừa từ sáng, thì còn có một nắm mì và một miếng thịt ba chỉ mà cô đã bỏ vào lúc trên đường tới đây.
Thím Lưu lập tức vui mừng.
"Lại có nhiều đồ ngon như vậy!"
Ánh mắt thím Lưu dính chặt vào miếng thịt ba chỉ, sau đó bà ấy trực tiếp cầm miếng thịt lên xem.
“Thịt này ngon, mỡ nhiều!”
Thím Lưu mừng rỡ khen một tiếng.
Trương Thiên chỉ mỉm cười không nói gì, thịt ba chỉ hôm nay cô đã đặc biệt chọn miếng nhiều mỡ. Lần trước thím Lưu mua thịt còn chê thịt không nhiều mỡ, lúc ấy cô đã biết đối phương giống hầu hết người ở thời đại này - đều thích ăn những thứ giàu chất béo.
"Loại thịt ba chỉ này đắt hơn một chút, giá một tệ nửa cân, không cần phiếu."
Trương Thiên nói.
“Thím mua!”
Thím Lưu vui vẻ đặt miếng thịt sang một bên, sau đó nhìn vào những món còn lại.
"Cái này là gì vậy?"
Thím Lưu cầm gói sữa bột lên, nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Đây không phải là sữa bột sao?"
Mặc dù con trai bà ấy muốn mua thì vẫn có thể mua được nhưng sữa bột thật sự rất đắt, số lượng lại ít nên rất khó để mua được thứ này.
Trương Thiên gật đầu nói:
“Đúng là sữa bột ạ, một túi nửa cân, 41 tệ, không cần vé.”
Cô nhận ra sữa bột bán rất chạy, không chỉ trẻ em, người già mà cả người dân bình thường cũng rất cần.
"Thím mua!"
Thím Lưu cầm lấy túi sữa bột, yêu thích không muốn buông tay, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng đặt nó phía trên bình sữa mạch nha ở trong tủ bát.
Trương Thiên cũng rất vui, gia đình thím Lưu đúng là giàu có, thích gì là mua đó, không hề quan tâm đến giá cả.
“Bà ơi, cháu muốn uống nước.”
Trương Thiên ngẩng đầu lên nhìn, bèn thấy một cậu bé chừng ba tuổi đang đứng ở phía trước cửa phòng ngủ, mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, hai tay dụi mắt, vô cùng đáng yêu gọi thím Lưu.
“Để bà rót nước cho Khánh Khánh nha.”
Thím Lưu thấy cháu trai yêu quý của mình đã thức dậy, bèn cầm phích nước rót một ly nước, sau đó lại bỏ vào gáo nước cho nguội nhanh.
Lúc này, Khánh Khánh cũng phát hiện có người lạ ở trong nhà, cậu bé nhanh chóng chạy đến phía sau thím Lưu, ôm chặt lấy chân bà ấy không chịu buông.
"Khánh Khánh đừng sợ, đây là chị Tiểu Thiên, cháu mau gọi chị đi."
Thím Lưu vỗ nhẹ vào đầu cháu trai, hiên từ nói.
Lúc này Khánh Khánh mới lộ ra nửa khuôn mặt, rụt rè nói:
"Em chào chị Tiểu Thiên."
Trương Thiên bị ấn tượng bởi vẻ ngoài mềm mại và dễ thương của Khánh Khánh.
Khánh Khánh được thím Lưu nuôi dạy rất tốt, đến cả một người không thích trẻ con như cô cũng không nhịn được mà mỉm cười dịu dàng với cậu bé.
Trương Thiên lại lấy kẹo bí đao từ trong giỏ ra, nói:
"Chào Khánh Khánh, chị có túi kẹo này, coi như là quà gặp mặt, nếu em thích thì bỏ ra ăn nhé."
Đối với những người mà bản thân thích, Trương Thiên luôn rất hào phóng.
"Chuyện này không được đâu!"
Thím Lưu giật mình, túi kẹo này cũng không hề rẻ.
Khánh Khánh đang chuẩn bị cầm lấy, nghe vậy thì vội vàng rụt tay lại.
"Đây là kẹo của chị, chị muốn tặng cho Khánh Khánh, nên Khánh Khánh cứ cầm đi."
Trương Thiên trực tiếp nắm lấy tay của Khánh Khánh, sau đó đưa kẹo cho cậu bé.
Khánh Khánh nhận lấy, cẩn thận liếc nhìn bà nội, thấy bà mình chỉ mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định lấy đi.
Cậu bé lập tức vui mừng, ôm kẹo chạy về phòng mình, giấu vào trong cặp sách, định chờ khi nào bạn bè đến chơi sẽ lấy ra ăn cùng.