Chương 53
“Em trai đâu rồi mẹ?”
Trương Thiên uể oải lên tiếng hỏi.
Chung Quyên đầu cũng không quay lại nói:
“Vừa ăn xong đã chạy ra ngoài rồi.”
Trương Thiên bất lực thở dài.
Hết cách đành phải tự mình đi.
Cô đứng dậy xách giỏ đi đến nhà ông Hai.
Nhà của ông Hai chỉ cách nhà Trương Thiên hơn trăm mét, đi bộ hai phút là đến nơi.
Khi Trương Thiên đến, nhà ông Hai cũng vừa ăn tối xong.
Cô đưa quả dưa hấu cho thím Cả Tiền Phượng, giải thích mục đích đến của mình cho ông Hai.
“Anh Cả của con sắp kết hôn sao?!”
Ông Hai sau khi kinh ngạc thì lập tức vui mừng khôn xiết:
“Được được! Con về nhà nói với ba mẹ con, nếu cần giúp một tay thì cứ việc nói, trong nhà có rất nhiều người.”
DTV
“Vâng ạ.”
Trương Thiên mỉm cười đồng ý, thuận tay lấy đi một quả dưa chuột coi như là một loại trái cây sau bữa cơm.
Nghĩ đến dưa hấu ở nhà, cô giao đồ xong thì lập tức đi về.
Vừa về đến nhà lại nhìn thấy em trai Trương Hồng Binh đang vui vẻ cầm s.ú.n.g cao su chạy vào trong nhà.
Chẳng trách mấy ngày nay ăn xong thì lập tức chạy ra ngoài, hóa ra là đi chơi s.ú.n.g cao su.
Trương Thiên buồn cười lắc đầu, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn.
Nửa quả dưa hấu được cắt thành sáu miếng, mỗi người vừa đủ một miếng.
Trương Thiên cầm miếng cuối cùng ăn.
Dưa hấu giòn và ngọt, miếng nào miếng nấy đều ngập miệng, vô cùng thỏa mãn.
Em trai Trương Hồng Binh ăn mà không ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa thảo luận với Trương Thiên.
“Chị Ba, lần sau chị đi huyện thành về lại mua một quả được không? Quả dưa này ngon hơn dưa nhà ông Lưu trồng nhiều.”
Cậu nhổ hạt dưa hấu ăn phải ra, sau đó lại gặm một miếng dưa hấu khác.
Trương Thiên nhổ hạt dưa hấu đã ăn phải lên lá khoai lang vừa hái, cô muốn thử xem liệu mình có thể dùng những chiếc hạt này để trồng ra dưa hấu hay không.
“Chuyện này còn phải dựa vào vận may nữa, nếu chị thấy bán thì sẽ mua, dù sao người ta cũng không phải ngày nào cũng có.”
Lúc này dưa hấu đang là một mặt hàng hiếm, mua được một quả có thể nói là may mắn, còn nếu thường xuyên mang về nhà, mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ.
“Vậy em sẽ nhả vận may của mình cho chị, hi vọng lần sau chị tới huyện thành sẽ có người bán dưa hấu.”
Trương Hồng Binh tiếc nuối thở dài, cẩn thận gặm hết phần thịt đỏ còn lại trên vỏ dưa, khi cậu gặm hết chỉ còn lại phần vỏ màu trắng, mới ném vào mảnh đất ở sau nhà.
Trương Thiên không khỏi bật cười, kết quả không cẩn thận bị sặc nước dưa hấu, ho một lúc lâu mới dần ổn định lại.
…
Sáng sớm hôm sau, Trương Thiên xách theo chiếc giỏ nhỏ của mình xuất phát, lúc này cô cũng không bắt xe buýt mà đi bộ đến huyện thành.
Cô tình nguyện để bản thân đi bộ vất vả một chút, cũng không muốn dạ dày bị xóc đến nỗi như sông cuộn biển gầm.
Lúc tới huyện thành, vừa lúc nhìn thấy quầy thực phẩm có rất nhiều người đang đứng xếp hàng, Trương Thiên vội vàng chạy tới đứng sau một hàng dài, đợi gần một tiếng đồng hồ thì mới đến lượt.
Thấy trên quầy hàng vẫn còn thịt, Trương Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ông chủ, lấy cho cháu hai cân thịt loại 1, một cân thịt loại 2, lấy thêm hai phần xương ống, hai phần xương sườn và hai phần xương đuôi ạ.”
Ông chủ cắt thịt không khỏi ngạc nhiên nhìn cô một cái, nói với vẻ khó hiểu:
“Cháu mua nhiều như vậy làm gì?”
Trong lòng ông ấy không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ định cầm ra chợ đen bán?
Trương Thiên cũng phát hiện ánh mắt của ông chủ nhìn mình có gì đó không đúng, cô bèn vội vàng giải thích.
“Nhà cháu sắp tổ chức đám cưới, định mua nhiều một chút để chuẩn bị, tránh để đến lúc đó lại không mua được thịt tươi.”
Lúc này sự nghi ngờ trong ánh mắt của ông chủ mới biến mất.
“Thịt loại 1 chỉ được mua một cân thôi.”
Trương Thiên cũng không thèm để ý, mua được đã là tốt lắm rồi.
“Vậy một cân thịt loại 1 cũng được ạ, làm phiền ông chủ rồi.”