Chương 55
Rất nhanh, tất cả đã được tính xong, cũng may phiếu trên người Trương Thiên vừa đủ, tiền mà mẹ đưa thì đã dùng hết rồi, cô còn phải bỏ thêm mười xu của mình vào.
Vệ Đông nhìn Trương Thiên xách chiếc giỏ chất đầy đồ, có chút lo lắng cô sẽ đứng không vững mà ngã sấp xuống.
“Cô có thể xách được không? Nếu không được thì hay là bảo anh trai của cô tới đón cô đi?”
Trương Thiên xua tay nói:
“Không cần, cũng không nặng lắm đâu, chút nữa tôi sẽ ngồi xe về, như vậy cũng đỡ vất vả được phần nào.”
Giỏ đồ này quả thật có hơi nặng, cô vẫn có thể xách được, chỉ là đi không được bao lâu sẽ phải dừng chân nghỉ một chút.
Chút nữa vẫn nên ngồi xe đi về thì hơn.
Sau khi mua đồ xong, chuyện thứ nhất chính là đến nhà của anh Hai, cũng không biết anh Hai thấy cô thì sẽ có phản ứng gì.
“Sao em lại tới đây nữa vậy?!”
Trương Hồng Văn trợn mắt há hốc mồm nhìn em gái đang xách giỏ đồ đứng ở ngoài cửa.
Trương Thiên cười hì hì nói:
“Em tới huyện thành để mua đồ, thuận tiện nói cho anh một tin tốt.”
“Tin tốt gì thế?”
Trương Hồng Văn ngạc nhiên nói.
Chẳng lẽ năm nay đại đội thu hoạch vô cùng tốt sao?
Trương Thiên trực tiếp tung chiêu.
“Anh Cả sắp về để kết hôn rồi! Bất ngờ không? Vui vẻ không? Mừng rỡ không?”
Trương Hồng Văn ngơ ngác há hốc miệng, trên mặt lộ ra biểu cảm choáng váng.
“Anh Cả? Kết hôn? Kết hôn!!?”
DTV
Anh ấy cuối cùng cũng phản ứng lại, âm lượng đề cao ít nhất hai độ, thậm chí đánh thức cả cháu trai nhỏ Trương Hưng Quốc còn đang ngủ ở trên giường.
“Oa oa oa!”
Chờ anh ấy dỗ dành cháu trai xong, chị dâu Mao Bình cũng trở về từ nhà mẹ đẻ.
Phản ứng của Mao Bình đơn giản hơn rất nhiều, lập tức vui vẻ nói tiếng chúc mừng.
Trương Thiên nói rõ lịch trình cụ thể và những việc cần xử lý của mấy ngày tới cho hai người, thuận tiện nhờ chị dâu mời người nhà cùng đến ăn tiệc.
Mao Bình đồng ý rất dứt khoát.
“Chị và anh Hai của em thì không có vấn đề gì, nhưng bên phía ba mẹ của chị phải xem tình hình thế nào đã, chị không biết họ có thể xin nghỉ được hay không.”
Chuyện này thì mẹ của Trương Thiên cũng đã nghĩ tới.
“Hai bác có thể đến dự thì đúng là không còn gì tốt hơn, nhưng nếu không tới được thì cũng không phải chuyện lớn gì, chủ yếu chỉ là muốn để hai bác gặp mặt thôi ạ.”
Trương Thiên nói.
“Nếu đi được thì ba mẹ chị chắc chắn sẽ đi.”
Mao Bình thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Vậy cứ quyết định như vậy đi ạ, mấy ngày nữa em sẽ tới huyện thành thêm một chuyến, cũng chính là trước hôm tổ chức bữa tiệc một ngày, hai anh chị về nhà chung với em luôn ạ.”
“Em chỉ tới báo tin mừng này thôi, bây giờ em phải về nhà rồi ạ.”
Trương Thiên lấy ra một túi đường đỏ đặt ở trên bàn, sau đó xách chiếc giỏ lên.
Sắp đến mười giờ rồi, tới lúc đó sẽ có một chuyến xe tiện đường về nhà.
“Được, vậy em đi đường cẩn thận một chút, Hồng Văn, anh đưa em gái đến nhà ga đi.”
Mao Bình đưa tay giúp cô chỉnh lại chiếc giỏ, sau đó quay đầu nhìn về phía chồng đang chơi đùa với con trai, nhẹ giọng nói.
Trương Hồng Văn cẩn thận đặt con trai xuống:
“Được rồi.”
Khi Trương Thiên tới nhà ga, vừa lúc bắt kịp chuyến xe lúc mười giờ kia.
Cô cũng không kịp nói gì khác, vội vàng lên xe trở về nhà.
Ngày hôm sau mặt trời nhô lên ở phía đằng đông, một tiếng hét chói tai vang lên, Trương Thiên theo đó mà mở mắt.
“Hồng Vũ đã trở lại rồi!”
Sau một tiếng thét chói tai thì tiếng gào thét kích động của Chung Quyên lập tức vang lên, tất cả mọi người ở trong nhà lập tức bừng tỉnh.
Trương Thiên phản ứng lại trong hai giây, lập tức xoay người mặc quần áo chạy ra ngoài.
Bởi vì anh Cả và anh Hai đều không ở nhà, Trương Thiên và em trai Trương Hồng Binh có thể mỗi người độc chiếm một phòng, mà phòng của Trương Thiên chính là căn phòng thứ hai bên phải.