Chương 77
Khóe miệng Trương Thiên cong lên, cười nói:
“Đợi sau này khi đất nước mở cửa kinh tế, anh có thể biến rượu của nước ta thành thương hiệu, tiến vào thị trường nước ngoài, để người nước ngoài cũng có thể nếm được rượu ngon của đất nước chúng ta.”
Triệu Tùng đầu lông mày dịu lại, giọng điệu khoan thai nhẹ nhàng hơn nhiều:
“Cũng không biết phải bao lâu nữa mới đợi được, nếu thực sự có một ngày như vậy, tôi nhất định sẽ thử, để cho người nước ngoài thấy nước chúng ta cũng có rất nhiều thứ hay ho!”
DTV
Khi đó, sản phẩm của chúng ta chắc chắn sẽ đắt hơn sản phẩm của nước ngoài!
Trương Thiên tự tin nói:
“Sẽ có một ngày như vậy!”
…
Đã quyết định đến gặp thím Lưu, sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi nửa tiếng, cô lên đường đến khu nhà quân khu.
Giao dịch với thím Lưu chủ yếu là nhu yếu phẩm hàng ngày, lần này Trương Thiên mang theo hai nắm mì trứng gà, một nắm bún, hai miếng sô-cô-la, một cân bánh quy kẹp lòng đỏ trứng muối, một gói táo đỏ to, nửa cân bánh hạch đào, một con gà mái già và một cân thịt ba chỉ.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là sữa bột lần trước thím Lưu đã dặn, chia thành hai túi, tổng cộng là một cân.
Người đứng gác cửa chính là người đã thấy Trương Thiên lần trước, nhưng lại không có ấn tượng gì với cô, thế là đã chặn cô lại hỏi một hồi, xác định không có vấn đề gì mới cho Trương Thiên đi vào.
Lúc này thời tiết vẫn rất nóng, Trương Thiên đi bộ một đường, mồ hôi ướt đẫm áo ba lỗ, khi bước vào trong khu nhà, cây cối đã che khuất ánh nắng gay gắt, khiến Trương Thiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Dựa theo ký ức đã từng đến đây một lần, Trương Thiên nhanh chóng tìm được nhà của thím Lưu.
Nhưng người mở cửa không phải là thím Lưu mà là một người phụ nữ trẻ, có lẽ là con dâu của bà ấy.
Đây là lần đầu tiên đối phương gặp Trương Thiên, nhìn thấy đó là một cô gái lạ gõ cửa, trên khuôn mặt tỏ rõ sự nghi hoặc.
“Đồng chí nhỏ, xin hỏi em đến đây để tìm ai vậy?”
Trương Thiên nở một nụ cười tỏa nắng, trả lời cô ấy:
“Em đến tìm thím Lưu ạ.”
“Em tìm mẹ chị à?”
Người phụ nữ khó hiểu, nhưng để khách đứng ở ngoài cửa mãi cũng không thích hợp nên đành để Trương Thiên bước vào.
“Em vào trước đi, mẹ chị đang ở trong phòng.”
“Cảm ơn chị.”
Sau khi Trương Thiên lanh lợi cảm ơn một tiếng mới theo cô ấy bước vào.
Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy cháu trai của thím Lưu là Khánh Khánh mà bản thân đã gặp lần trước đang cưỡi ngựa gỗ trong phòng khách.
Vừa nhìn thấy Trương Thiên, ánh mắt của cậu bé lập tức sáng lên, ngựa gỗ cũng không cưỡi nữa, vui vẻ nhảy xuống chạy về phía Trương Thiên.
“Chị kẹo bí đao!”
Trương Thiên không khỏi nhếch mép cười lớn, cúi người đón lấy quả đạn pháo nhỏ đang lao về phía mình.
“Khánh Khánh có trí nhớ tốt thật đấy, vẫn còn nhớ chị à.”
Cô không nhịn được mà cọ má mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Khánh Khánh.
Cậu bé có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nhẹ nhàng cọ lại.
Trương Thiên bỗng càng vui vẻ hơn.
Lúc này, mẹ của Khánh Khánh đang đứng một bên lập tức nói với vẻ ngạc nhiên:
“Đồng chí nhỏ, em đã từng đến nhà chị à?”
Khánh Khánh là một đứa trẻ sợ người lạ, để Khánh Khánh chủ động chào hỏi như vậy, đồng chí nhỏ này ắt hẳn rất được Khánh Khánh yêu thích.
“Em đã từng đến đây một lần, nhưng em đã gặp thím Lưu nhiều lần rồi, em với thím cũng khá quen thuộc. Lần trước thím bảo em mang theo một số thứ đến xem, nên hôm nay em mới đến đây.”
Trương Thiên giải thích với mẹ Khánh Khánh.
Dù sao đây cũng là nhà người khác, vẫn phải cho họ biết mục đích mình tới là để làm gì.
Nghe Trương Thiên nói xong, mẹ của Khánh Khánh cũng đã hiểu.
“Em chờ một chút, để chị đi gọi mẹ.”
Mẹ Khánh Khánh nói xong liền đi vào phòng gọi người.
Trương Thiên lấy ghế ngồi xuống, ôm Khánh Khánh để cậu bé ngồi lên đầu gối, rồi lấy ra từ trong túi mấy viên kẹo sữa thỏ trắng, bóc một viên bỏ vào miệng Khánh Khánh.