Chương 93

Trương Vệ Quốc vui vẻ gật đầu:
“Việc này có khó gì đâu, chỉ là bện mấy sợi dây rơm thì lại có chút rắc rối. Nhưng không sao, ba sẽ bảo ông nội tính dây rơm làm điểm công, có thể chiếu cố người già không thể đi làm ruộng ở trong đội.”


Càng nghĩ càng thấy đây là một sáng kiến hay, nếu vụ làm ăn này có thể kéo dài thì chỉ riêng dây rơm mỗi tháng cũng tốn không ít, tính vào điểm công, mọi người sẽ có thêm thu nhập, ngày tháng sau này cũng càng trở nên tốt đẹp hơn.


Trương Thiên cũng cảm thấy không tồi, bèn viết vào trong sổ tay của mình, định lúc về sẽ kể lại với ông nội.
Đại đội cũng bắt đầu chuẩn bị, điều động cả thôn, chỉ mất một ngày đã buộc xong hai nghìn cân cỏ khô đem gửi đi.


Đợi sáng mai sẽ dùng máy kéo vận chuyển chúng tới trang trại bò sữa ở huyện thành.
Chiều Chủ Nhật, trước khi mặt trời xuống núi, Trương Thiên đã vội vàng trở về nhà anh Hai, may là vẫn kịp giờ ăn cơm.


Ngày thứ Hai đi làm, cô đặc biệt chú ý thời gian, tới chín giờ, chiếc máy kéo chở đầy cỏ khô của đại đội cuối cùng cũng xuất hiện một cách hoành tráng.
Tuy rằng Trương Thiên chỉ là nhân viên chăn nuôi nhưng cũng muốn chạy tới hỗ trợ dỡ cỏ khô trừ trên xe xuống, rồi bỏ vào kho chứa.


Tuy nhiên, người tới không chỉ có kế toán và người lái máy kéo của đại đội, ngoài ra còn có ba, ông nội và một vài người khác, bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn Trương Thiên bê vác đồ nặng như vậy.


available on google playdownload on app store


Trương Vệ Quốc đẩy trương Thiên sang một bên, ông ấy tự mình vác một bó cỏ khô, sau đó theo những người phía trước đi vào kho chứa.
Nếu như không cần cô mang vào, vậy cô đành phải phụ trách việc đưa nước.


Chờ Trương Thiên mang ấm nước và hộp trà tới, Đường Quyên bèn đi tới nhỏ giọng hỏii:
“Tại sao đại đội chịu trách nhiệm cung cấp cỏ khô cho trang trại lại đổi thành đại đội của em vậy?”
Trương Thiên mỉm cười trả lời:


“Đại đội Kim Hoa từng cung cấp cỏ khô cho chúng ta đã xảy ra hỏa hoạn, cỏ khô của bọn họ đã bị đốt sạch hết rồi. Lúc em vừa biết tin đã lập tức chạy đi tìm phó giám đốc, hỏi chú ấy liệu có thể để đại đội của em thử một lần được không, sau đó chú ấy đã đồng ý.”


DTV
“Đơn giản như vậy thôi sao?”
Đường Quyên không thể tin được, hai mắt trợn to.
Trương Thiên gật đầu:


“Chỉ đơn giản như vậy thôi ạ. Đại đội của em cũng sợ vụ làm ăn này không kéo dài được lâu, nên đã cải thiện rất nhiều vấn đề. Chị xem số cỏ khô được giao tới hôm nay, để thuận tiện cho việc vận chuyển và lưu trữ, đại đội của em đã phải mất cả ngày trời để đóng gói đống cỏ khô này lại, mục đích chính là để lưu lại ấn tượng tốt với các vị lãnh đạo.”


Mấy lời này đều là thật, ông nội Trương Đại Ngưu biết việc cô biếu thuốc lá, cũng biết hàng tháng phải đưa cho phó giám đốc Hạ 25 điếu.
Số tiền này nằm trong khả năng chi trả của Trương Đại Ngưu, vì vậy nó đã được tính vào chi tiêu hàng tháng của đại đội.


Tất nhiên, để tránh ánh mắt người khác, Trương Thiên sẽ là người đi biếu số t.h.u.ố.c lá này, phải thật kín đáo, tránh để người ngoài chú ý tới.
Đường Quyên nghe xong mấy lời này, bấy giờ mới hoàn toàn tin tưởng, chị ấy lập tức nhìn Trương Thiên với ánh mắt ngưỡng mộ, nể phục.


“Nếu chị mà biết chuyện này sớm hơn, có lẽ chị cũng sẽ tìm cách để mang vụ làm ăn này về cho đại đội. Nhưng mà chắc chắn chị sẽ không quyết định được nhanh như em, em đúng là quá quyết đoán!”


“Ha ha, chỉ là em cũng không biết vụ làm ăn này có thể kéo dài bao lâu, nói không chừng một ngày nào đó đại đội của em không đáp ứng được yêu cầu của lãnh đạo, lúc ấy chắc chắn sẽ bị thay thế ngay lập tức.”
Trương Thiên giả vờ khiêm tốn.


Cô không muốn việc này ảnh hưởng đến ấn tượng của mọi người ở trang trại bò sữa đối với mình, cô còn chưa học được hết những kỹ thuật ở đây mà!






Truyện liên quan