Chương 95
Cũng có thể ủ chua số rơm còn sót lại sau khi ngô được hái.
Mà phần lớn mọi người đều lựa chọn phương án thứ hai.
Vì vậy, nếu muốn chọn đại đội chế biến rơm thì nên quyết định trong tuần này, vì tuần sau ngô sẽ được thu hoạch, thu hoạch ngô xong phải tận dụng điều kiện độ ẩm trong thân ngô còn chưa mất đi hoàn toàn, cắt nát rơm rồi làm thành thức ăn ủ chua.
Nếu muốn giành được vụ làm ăn này, cô cần phải nghiên cứu trước, biết được càng nhiều càng tốt.
Đi hỏi những người khác, có thể họ sẽ không nói hết cho cô những điều mà bản thân biết, tuy nhiên, nếu người được hỏi là phó giám đốc Hạ, vậy thì cũng chưa chắc.
Thế là vừa đến lúc tan làm, Trương Thiên cũng không về nhà anh Hai luôn mà đi thẳng đến nhà Hạ Kiến Thành.
Người mở cửa là bà Miêu, Trương Thiên giải thích rằng muốn gặp con trai bà ấy để nói chuyện, bà Miêu bèn để cho cô vào.
Trương Thiên ngồi đối diện với Hạ Kiến Thành, cô không có nhiều thời gian, cô phải về nhà trước khi trời tối, nếu không anh trai sẽ lải nhải mãi không ngừng.
“Chú Hạ, cháu muốn hỏi chú một vài chuyện, là chuyện liên quan đến thức ăn ủ chua ở trang trại chúng ta ý ạ.”
Cô lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Hạ Kiến Thành mỉm cười, rất có hứng thú hỏi:
“Sao vậy? Đại đội của cháu cũng muốn nhận một phần sao?”
Chú ấy rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi, cuối cùng nhả ra một làn khói.
Trương Thiên nhẫn nhịn không giơ tay xua tan làn khói này đi, chỉ lên tiếng giải thích:
“Đại đội của cháu vẫn chưa biết tin, chỉ là hôm nay cháu nghe người ta nói, nên mới mạnh dạn đến đây tìm chú.”
“Cháu đúng là táo bạo thật đấy, chẳng qua cháu nên từ bỏ đi thôi. Có rất nhiều đại đội nhìn chằm chằm vào vụ làm ăn này, bên trên cũng đã quyết định xong từ mấy tháng trước, cháu đến quá muộn, nếu là năm sau thì còn có thể suy xét.”
Hạ Kiến Thành cũng không tiếp tục vòng vo, mà trực tiếp từ chối một cách thẳng thừng.
DTV
“Vậy ạ…”
Trương Thiên cũng không quá thất vọng, dù sao làm ăn buôn bán làm gì có chuyện không gặp thất bại chứ?
“Đừng quá nản lòng, nếu năm nay không được thì có thể đợi đến năm sau. Nếu năm sau đại đội của cháu muốn tham gia thì có thể báo với chú trước, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc sau.”
Hạ Kiến Thành cười nói.
Trương Thiên không chút chần chừ gật đầu, còn không quên nói một tiếng cảm ơn:
“Vậy thì thứ sáu cháu sẽ trở về bàn bạc với gia đình. Sang năm chú nhớ giữ một suất cho đại đội của chúng cháu nhé ạ, chú muốn số lượng thế nào, đại đội của cháu chắc chắn có thể đáp ứng đủ.”
“Được.”
…
Đến thứ bảy, trời vừa mới hửng sáng, Trương Thiên bắt xe tuyến trở về đội sản xuất Hồng Quang.
Lần này cô về chủ yếu là vì chuyện thức ăn ủ chua, chuyện năm sau năm sau lại nói, năm nay sẽ tập trung vào việc làm thức ăn ủ chua.
Mô hình chăn nuôi trang trại của đội sản xuất Hồng Quang vẫn còn thô sơ, nhân viên chăn nuôi trong đội phần lớn đều được chọn lựa từ các thôn dân, chủ yếu là để chiếu cố các gia đình mẹ góa con côi, người trung niên và người già lớn tuổi.
Mọi người đều chăn nuôi gia súc theo phương thức cũ nên ít xảy ra vấn đề, nhưng khi xét ở các phương diện khác, phương thức chăn nuôi này chưa khoa học và không thể chăm sóc tốt cho gia súc.
Như chăn nuôi bò dê, hoặc trực tiếp cắt cỏ cho ăn hoặc trực tiếp chăn thả trên đồng cỏ, hoàn toàn không sử dụng thức ăn thô và thức ăn cô đặc cho gia súc.
Lần này Trương Thiên trở về, chủ yếu là để phổ biến cho mọi người trong đại đội rằng: Vào tuần tới khi thu hoạch ngô, mọi người thuận tiện lấy những thân ngô và rơm còn sót lại, cắt nát làm thức ăn ủ chua.
Cô cũng đã học được các thao tác và quy trình cụ thể, lần này trở về là để dạy lại cho mọi người.
Thức ăn ủ chua có thể dự trữ được lượng nước và chất dinh dưỡng của nguyên liệu, giúp gia súc hấp thụ tốt hơn so với việc cho ăn trực tiếp.