Chương 97
Trương Thiên suy nghĩ một chút, trả lời:
“Nguyên liệu chính chúng ta dùng sẽ là thân ngô. Độ ẩm lý tưởng để làm thức ăn ủ chua là phải được kiểm soát trong khoảng từ 65% đến 75%. Chúng ta có thể dùng tay bóp các đoạn thân ngô rồi từ từ thả lỏng tay ra. Nếu nguyên liệu dần dần nở ra, trong tay có thể cảm nhận được độ ẩm nhưng không nhỏ nước, điều đó có nghĩa là độ ẩm vừa phải, có thể sử dụng làm thức ăn ủ chua.”
“Tuần sau trang trại bò sữa của tôi sẽ bắt đầu làm thức ăn ủ chua, đến lúc đó tôi sẽ học hỏi từ các chuyên gia và quay lại dạy cho mọi người”.
Mọi người bên dưới trầm ngâm gật đầu.
“Mọi người còn câu hỏi nào không ạ?”
Trương Thiên hỏi.
“Tạm thời không có.”
Mọi người đáp.
“Vậy thì buổi học hôm nay kết thúc tại đây, về sau mọi người có thắc mắc gì có thể ghi lại, đợi lần sau tôi trở về chúng ta lại thảo luận tiếp.”
Lớp học giải tán, mọi người lần lượt bước ra khỏi sân của nhà họ Trương.
“Thì ra có thể chặt thân ngô ra rồi bọc kín lại, như vậy đến mùa đông nếu không có cỏ rơm, thì vẫn còn thức ăn ủ chua để cho gia súc ăn!”
“Trước đây chúng ta cho trâu bò ăn thân ngô khô, trông chúng có vẻ không thích lắm, cũng không biết có thích mấy thân còn tươi như thế này hay không?”
“Chắc chắn là thích, sao trước đây tôi không nghĩ đến cách làm này nhỉ?”
“Người ta là người từng đi học đấy, rất giỏi, đến nuôi gia súc như thế nào cũng biết.”
“Đúng vậy, người dạy chúng ta còn là cô gái lười biếng đó, trước đó tôi còn nghĩ cô gái lười biếng như vậy sau này chỉ có thể gả đi đại đội khác, dù sao đại đội chúng ta đều biết cô gái đó lười biếng như thế nào, không ngờ hiện tại lại trở nên giỏi giang như vậy!”
“Đừng nói những lời như cô gái lười biếng nữa. Con nhóc Thiên hiện tại rất tốt, cứ nói quen mồm chẳng may để người khác nghe được, sau này nó sẽ khó gả chồng đấy!”
“Đúng đúng! Sau này tôi tuyệt đối sẽ không nói nữa!”
Trương Thiên lại hoàn toàn không hề hay biết có bao nhiêu người đang lo lắng cho tương lai của mình. Chẳng qua nếu có biết, chắc cô cũng sẽ trả lời bằng sự im lặng.
Thu dọn đồ đạc xong, Trương Thiên chạy vào bếp, vừa chạy vừa nói.
“Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn gì vậy ạ? Con đói quá!”
“Ăn sủi cảo!”
Trương Thiên bước vào, nhìn thấy bà nội Vương Nhã Tĩnh và mẹ Chung Quyên đang ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ, một người cán bột, một người gói sủi cảo.
“Để con phụ mọi người!”
Trương Thiên đi rửa tay, sau đó ngồi xuống bắt đầu gói sủi cảo.
Sau khi gói vài cái, Chung Quyên còn cầm lên nhìn, cuối cùng bà ấy quay sang nhìn con gái mình với vẻ kỳ lạ.
“Con đã học được cách gói sủi cảo rồi à!?”
Trái tim Trương Thiên đập thình thịch, nguyên chủ thích lười biếng, mỗi lần nhìn thấy công việc cần phải bắt tay vào làm là sẽ tìm cớ để trốn tránh, nếu không trốn được thì sẽ cố tình gói cho thật xấu.
Cô bình tĩnh mỉm cười nói:
DTV
“Lúc trươc con từng giúp đỡ mẹ của lãnh đạo trang trại bò sữa chỗ con làm. Bà ấy rất thích con, thường xuyên mời con đến nhà chơi, đôi khi còn làm những món ăn ngon, con ăn đồ của người ta, cũng không thể chỉ đứng một bên nhìn, thế là con đã nhờ bà ấy dạy cách gói sủi cảo.”
Chung Quyên cảm thấy vô cùng yên tâm, con gái mình cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
“Con làm rất đúng, đến nhà người khác không thể ngồi một bên nhìn, phải giúp một tay mới đúng, sau này cũng nên làm như vậy, biết chưa?”
“Con biết rồi ạ!”
Trương Thiên kéo dài giọng, chậm rì rì nói.
Sủi cảo rất ngon, Trương Thiên ăn tận mười sáu cái, ăn xong liền nằm dài ra ghế không nhúc nhích.
Cô nhìn chong chóng cắm trên cửa sổ mà em trai mang về, suy nghĩ dần dần bay xa.
Giống như chợt nghĩ tới điều gì đó, thế là lập tức ngồi dậy.
Từ sau khi biết đến cách làm thức ăn ủ chua, Trương Thiên phải gọi là vô cùng phiền não, lúc này không có máy nghiền thức ăn để xử lý các loại thức ăn gia súc như thân ngô, nên chỉ có thể dùng d.a.o để chặt.