Chương 107
Trên đường trở về, tình cờ gặp một nhóm người trong thôn cũng đang đi về, họ vừa nhìn thấy Trương Thiên, lập tức nhiệt tình chào hỏi.
“Nhóc Thiên về rồi à.”
“Vâng.”
“Sao mua nhiều bông thế? Còn có cả chăn bông nữa!”
Một người thím tò mò hỏi, nhìn chằm chằm vào bông không rời mắt.
Trương Thiên cũng vui vẻ báo tin cho mọi người biết:
“Có một lô bông lỗi vừa nhập vào hợp tác xã cung tiêu ở trên huyện thành, giá bốn tệ một cân, không cần phiếu.”
Bông tốt có giá bốn tệ bốn một cân,còn phải có phiếu mới mua được.
“Không cần phiếu à?!”
Mọi người đều sửng sốt, lập tức nhao nhao hỏi.
“Thật sự không cần phiếu sao? Còn nhiều không?”
Trương Thiên nhớ số lượng Vệ Đông đã nói nên trả lời:
“Còn khoảng hơn trăm cân, các thím nếu muốn mua thì phải tới đó mua nhanh, hợp tác xã cung tiêu ở huyện thành sẽ đóng cửa vào lúc sáu giờ.”
Bây giờ đã gần năm giờ, nếu đi nhanh thì có thể mua được trước khi hợp tác xã cung tiêu đóng cửa.
Cô vừa dứt lời, ít nhất một nửa số người đã đầu không ngoảnh lại đi nhanh tới huyện thành, có người còn chạy chậm rời đi.
Những người còn lại thì chạy về đại đội, chắc là không mang theo tiền.
Chỉ có thể nói, một người có thể không tiêu tiền, nhưng trong túi nhất định phải có tiền!
Lúc Trương Thiên về đến nhà, trời đã tối hơn nhiều, căn nhà gạch mộc thấp bé giống như con thú khổng lồ nằm ngủ dưới ánh chiều tà, cùng với tiếng thở hồng hộc, từng đợt khói trắng từ từ bay ra khỏi ống khói cao ngất.
Người đầu tiên thấy Trương Thiên là em trai Trương Hồng Binh, cậu đang bị ông nội Trương Đại Ngưu tóm cổ ngồi se dây rơm ở hành lang.
Thời thanh niên là thời sung sức nhất, bạ đâu ngồi đó, thỉnh thoảng hay ngẩn người nhưng cũng là người đầu tiên phát hiện Trương Thiên đã về.
“Chị!”
Trương Hồng Binh như con ch.ó nhỏ bị đứt dây xích, ngoắc cái đuôi vô hình lao tới như cơn lốc nhìn chiếc giỏ sau lưng cô.
Trương Thiên vỗ nhẹ đầu cậu, buồn cười nói:
DTV
“Đừng nhìn nữa, ngoài bông ra thì không có gì nữa đâu.”
Mấy lần trước về, lần nào cô cũng mang theo thịt hoặc đồ ăn vặt, lần này cô quên nên không bỏ vào.
Nhìn đối phương hụt gẫng gục đầu xuống, Trương Thiên mềm lòng, đút tay vào túi lấy kẹo sữa Thỏ Trắng ở trong siêu thị ra.
“Này, có ít kẹo, em cầm ăn đi.”
Trương Hồng Binh lập tức phấn khích nhảy loi choi, cậu nhận lấy kẹo sữa từ tay Trương Thiên, xé ra bỏ vào miệng, mắt nheo lại thành một vầng trăng khuyết.
“Chỉ biết ăn thôi, cũng không biết giúp chị cháu một phen!”
Trương Đại Ngưu bước tới liếc cháu mình một cái rồi duỗi tay nhận lấy giỏ bông và chăn mà Trương Thiên đang xách.
Đi đường xách nặng như vậy chắc chắn là mệt gần c.h.ế.t rồi.
Trương Hồng Binh cười trừ, nhanh tay xé thêm hai viên kẹo sữa đưa cho chị và ông nội, nhìn hai người ăn.
Trương Đại Ngưu đẩy nhẹ bả vai Trương Thiên đang nhìn em trai mình cười tủm tỉm, ôn tồn hỏi:
“Mệt rồi đúng không? Mau vào nhà nghỉ ngơi đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi.”
“Không mệt lắm ạ, cháu chỉ cảm thấy hơi khát thôi, cháu đi uống chút nước trước.”
Trương Thiên cười nhạt, nói.
Nửa đoạn đường trước thì cô để đồ ở trong siêu thị, nửa đoạn sau mới lấy ra, vả lại khoảng thời gian này ngày nào cô cũng xách đồ nặng nên cũng quen rồi, xách lên vai mới thấy đúng là không quá mệt mỏi.
Nghỉ ngơi một lúc, rất nhanh đã đến giờ cơm.
Buổi tối ăn bánh canh sợi nhỏ, Trương Thiên rất thích ăn loại bánh canh sợi nhỏ này, sau khi múc ra cho thêm ít muối và mỡ lợn, đảo đều là thành món ngon ngay.
Nguyên liệu để làm bánh canh sợi nhỏ là bột mì thô, thỉnh thoảng trong đó còn bị trộn lẫn một vài loại hạt chưa xay sát kỹ nhưng Trương Thiên vẫn ăn rất ngon.
Cơm nước xong, người trong nhà tụ lại xem bông và chăn bông Trương Thiên mang về.
Cuối cùng chăn bông được chia cho phòng của Trương Đại Ngưu và Trương Thiên, chăn cũ của Trương Thiên thì chuyển sang cho em trai.