Chương 114
Thế là vấn đề này lại rơi vào ngõ cụt.
Cho đến khi có một bóng người vội vàng xuất hiện.
“Gia đình tôi sẽ nuôi đứa trẻ này!”
Người tới cao giọng nói.
Trương Thiên quay đầu lại nhìn, người nọ thế nhưng lại là Triệu Tùng.
Cô vừa nghĩ đến đối phương cùng họ Triệu với Triệu Khoan, lập tức hiểu rõ, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đã có người nhận nuôi, những người khác tất nhiên là vô cùng vui mừng.
Trương Đại Ngưu lấy ra một tờ công văn, bên trên ghi rõ tình hình và lương thực mà đại đội sẽ cung cấp mỗi tháng, ông đưa cho Triệu Tùng kiểm tr.a và ký tên.
Ngay khi Triệu Tùng vừa mới đặt bút xuống, đột nhiên một cánh tay gầy gò vươn ra từ phía sau bắt lấy Triệu Tùng, không cho anh tiếp tục ký.
“Con không nuôi được đâu!”
Người tới là mẹ của Triệu Tùng, góa phụ Tôn, bà ấy trừng mắt nhìn con trai mình, xé tờ công văn thành từng mảnh nhỏ.
Triệu Tùng nhíu mày, có chút bất đắc dĩ:
“Mẹ à, một đứa trẻ như nó cũng không ăn quá nhiều đồ ăn đâu. Hơn nữa, năm đó anh Hữu Phúc cũng đã giúp đỡ con rất nhiều, con không thể đứng yên nhìn con trai của anh ấy chịu khổ được.”
Phần lớn thời gian Triệu Tùng đều ở huyện thành, anh rất yên tâm khi biết con của anh Hữu Phúc đã được bác ruột nhận nuôi.
Chỉ là Triệu Tùng hoàn toàn không hề nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, khi anh vừa nhận được tin đã lập tức chạy đến đây ngay.
Vốn tưởng rằng việc nhận nuôi sẽ diễn ra suôn sẻ, không ngờ mẹ thế nhưng lại không đồng ý.
Sắc mặt góa phụ Tôn tối sầm lại, bà ấy nắm lấy tay Triệu Tùng muốn kéo anh về.
“Cho dù là thế nào cũng không được, một kẻ lười biếng không có tiền cũng không có việc làm như con, còn muốn đi nuôi người khác ấy hả? Nằm mơ đi! Cái nhà này nếu không phải có mẹ chống đỡ, có em gái con ngày ngày bận rộn đi kiếm điểm công, thì nó đã sụp đổ từ lâu rồi!”
Triệu Tùng nhíu mày:
“Không phải con đã đưa tiền cho mẹ rồi sao? Đó chính là tiền mà con kiếm bằng chính sức lực của mình.”
Góa phụ Tôn lạnh lùng hừ một tiếng:
“Chút tiền ít ỏi kia của con thì làm nên trò trống gì chứ? Mẹ sẽ bảo quản giúp con để sau này con còn có tiền mà cưới vợ.”
Nếu không với khuôn mặt không khác gì tiểu bạch kiểm* của con trai bà ấy, đã vậy còn không chịu ra đồng làm việc, trong túi cũng không có tiền, thì làm gì có cô gái nào bằng lòng gả cho nó chứ?
(Người nam có ngoại hình ưa nhìn, khuôn mặt trắng trẻo và mịn màng)
Triệu Tùng hết cách, anh cũng không thể nói bản thân có rất nhiều tiền, nên chỉ có thể nắm chặt lấy tay của mẹ, thúc giục Trương Đại Ngưu viết một tờ công văn khác để ký tên.
DTV
Vương Nhã Tĩnh đứng ở một bên trông thấy cảnh này thì hơi mím môi, nhìn Triệu Khoan trong lòng cháu trai Trương Hồng Binh.
Lúc này cậu bé đã vùi đầu vào trong vòng tay của cháu trai, tay áo màu xám lấm tấm những vết nước sẫm màu, bà không khỏi thở dài một hơi.
Vương Nhã Tĩnh chậm rãi đi tới, nhìn chồng mình với ánh mắt dịu dàng.
“Đại Ngưu, nếu không thì nhà chúng ta nhận nuôi đi. Một đứa trẻ cũng không ăn được bao nhiêu cơm, hơn nữa năm đó con dâu của chúng ta khó sinh, nếu không nhờ ba đứa trẻ này đạp xe đi đón bà đỡ về, e là thằng Hai cũng khó mà trưởng thành rồi lấy vợ sinh con như hiện giờ. Chúng ta nhận nuôi Triệu Khoan coi như là báo đáp ân tình khi đó đi.”
Trương Thiên nhướng mày, thì ra còn có chuyện như vậy trong quá khứ, có điều cô vẫn nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở bà nội:
“Bà ơi, nhưng ba của Triệu Khoan đang ở Hồng Kông, có thể nói là có quan hệ với nước ngoài, liệu đứa trẻ này có mang đến rắc rối cho gia đình mình không?”
Vương Nhã Tĩnh nhẹ nhàng vỗ tay an ủi cô, ánh mắt bất động nhìn chồng:
“Trong nhà đã có một tiểu thư nhà địa chủ là tôi rồi, vậy thì thêm một đứa trẻ có quan hệ với nước ngoài có làm sao? Hơn nữa, việc người lớn làm, thì liên quan gì đến một đứa trẻ như nó chứ?”