Chương 15: Ta biết hắn là một ma cà rồng mà
Alisha nhìn người con trai đang chặn đường ở trước mặt mà nhíu mày.
Chắc các bạn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Để ta kể cho mà nghe, chuyện là thế này...
Ta vừa mới cùng tổ kị sĩ vừa khởi động thân thể tập thể dục vào chủ nhật cái này cũng là Euclid cho thêm vào, thì cả đám rũ nhau đi ăn vì lý do gì đó của họ mà ta cũng bị kéo theo.
Đến nơi thì nhảy ra một học sinh của tổ pháp sư nói muốn cùng ta đánh nhau thử năng lực.
Và người khiêu chiến đó là cái anh chàng kiêu ngạo đang hất cầm trước mặt ta đây.
Tất cả mọi người đều tụ họp lại xung quanh chỗ hai chúng tôi đang đứng để xem kịch hay.
Aizz... Phiền ch.ết ta rồi.
"Người chưa biết tên trước mặt có thể cho ta hỏi vì sao ngươi lại muốn cùng ta đáng một trận không?"
"Gọi ta là Alanius, vì sao muốn cùng ngươi đánh một trận ư? Rất đơn giản vì ngươi là truyền nhân của người đó."
Cái tin đồn đó vẫn còn à? Ta cứ tưởng nó bị lãng quên rồi chứ?
"Xin lỗi, không thích."
"Không thích cũng phải đánh!"
Thằng bé nổi giận mặt đỏ bừng nhìn ta.
Ta cười trong lòng, đoán rằng đây là lần đầu tiên nhóc bị người từ chối.
Xin lỗi nhóc con, ta đây không muốn lãng phí thời gian với nhóc.
"Hãy cho tôi một lý do để chấp nhận."
Tôi nhìn Alanius với ánh mắt quan sát.
"Ta phải trả thù cho cha mẹ ta."
Ôi m** thù cha mẹ ngươi liên quan gì đến ta?
Như biết được Alisha đang nghĩ gì Alanius thêm vào một câu.
"Vì ngươi là truyền nhân của người đó."
Được rồi ta không ổn chút nào, giờ ta hận "người đó" rồi đấy.
Người kị sĩ nào đó bị nhắc đến hắt xì một cái rõ to khiến cho người đứng kế bên giật mình.
"Aizz... Ai nhắc đến tôi thế này?"
Người đứng kế bên liếc nhìn kinh bỉ rồi đi mất.
Người còn lại nhanh chóng đuổi theo.
"Ấy, chờ đã nào! Sao cậu lúc nào cũng bỏ tôi lại một mình thế!?"
"Hừ, đáng đời ai biểu lúc trước cậu gây thù nhiều quá giờ bị học nhắc đến cũng không sai."
"Ahaha..."
Không gian xung quanh nhất thời yên tĩnh. Tất cả mọi người đều tập trung xem Alisha sẽ làm gì.
Ta nheo mắt rồi bỏ đi nhưng không ngờ thằng nhóc lại tấn công bất ngờ.
Ta nhào lộn về phía trước.
"Bùm"
Trời đ*, chỗ hồi nãy ta vừa đứng có nguyên một cái lỗ to đùng.
.... Ngươi là muốn giết ta có phải không
Ta tức giận nhìn sang Alanius, thằng bé giật mình lắc đầu với ta.
Ta nghi ngờ nhìn Alanius, không phải ngươi thì là ai?
Không để ta đợi lâu, người vừa tấn công ta lên tiếng.
"Haha, tránh được à."
Ta quay sang nhìn, là một người thanh niên quần áo không chỉnh tề tóc tai bù xù.
Ấn tượng đầu tiên của ta về người thanh niên đó là "lười biếng"
Nếu như không lầm thì người vừa tấn công vừa rồi là người của Arthur.
Ta nhìn người thanh niên, ngươi đến đây để thám thính à?
Mắt ta chạm với mắt người thanh niên nổi lên những tia điện bắn tung tóe, những người đứng kế bên đều tự giác tránh xa hai người đang bắn điện ra.
Khi ta vẫn đang đấu mắt với hắn thì Yuki xuất hiện đứng ở trước mặt ta.
Người của Arthur ngạc nhiên nhìn Yuki rồi cũng cười lên tiếng.
"Yuki, ta không nghĩ đến ngươi cũng ở đây đấy?"
"Không liên quan gì đến ngươi nếu Alisha đã làm gì sai thì hãy tha thứ cho tiểu thư."
Này Yuki ngươi theo phe nào thế hả? Sao lại bắt ta phải chịu thua với tên đó?
Người đó liếc nhìn Yuki một cái rồi nhìn ta với ánh mắt không cảm xúc, cái nhìn đó khiến ta rợn người.
Ta nghi hoặc không lẽ hắn ta yêu Yuki nhưng Yuki lại bảo vệ cho ta nên hắn ghen tị rồi chuyển hận thù sang ta?
Nghĩ đến đây khiến ta không dám suy nghĩ nữa.
Hiện giờ trong mắt Alisha đây là chuyện tình nam-nam ngang trái, trong mắt người khác hai người là kẻ thù không đội trời chung.
Iori: Ngươi nghĩ ai cũng có suy nghĩ lung tung giống ngươi à?
Nhìn ta xong người thanh niên đi mất, ta giật giật miệng nhìn bóng dáng xa dần.
Hiện ta chỉ muốn nói một câu "Chi phí bồi thường em ơi"
Ngẩng đầu nhìn Yuki với ánh mắt không hài lòng rồi tiêu sái đi về ký túc xá của mình.
Yuki nhìn người đang đi mà khó hiểu, cậu lại làm gì sai sao?
Cả đám người thấy không còn gì thú vị thì tản ra đi mua thức ăn hoặc đi về phòng.
Alanius thở dài rồi tìm cách kiếm thời cơ để được đánh cùng Alisha.
Khi về đến phòng ta thấy cửa phòng Euclid mở.
Trời ạ.
Euclid ngươi đây là muốn dụ dỗ thiếu nữ trong sáng như ta phải không? Ta đi về phía cửa hắn tính đóng cửa lại giùm thì thấy một bóng người nằm trên sàn máu chảy khắp nơi.
Ta kinh ngạc, mái tóc bạch kim ấy chắc chắn là Euclid!!
Ta chạy vào phòng tiện thể đóng luôn cửa, không thể để chuyện này cho bất cứ ai biết, ta không muốn kéo thêm phiền phức.
Kéo cổ áo hắn lên tát vài cái vào mặt hắn cho hả giận à nhầm ý ta là đỡ hắn lên giường xé áo ra kiểm tr.a vết thương.
Ta phiền phức nhìn những vết thương, trong lòng thầm than.
Euclid ơi ngươi đã đắc tội ai thế này? ~
Mặc dù là than nhưng lại vui sướng khi có người gặp họa.
Đây chính là bản chất của Alisha.
Tính xử lý viết thương của hắn thì hắn bật dậy làm ta sợ hết hồn, thấy hắn không cử động làm ta nghi ngờ đến khi nhìn vào con mắt đỏ như máu của hắn thì ta mới vắt chân lên cổ bỏ chạy nhưng...
Quá chậm, hắn bắt lấy ta rồi hướng về cổ ta cắn. Ta có thể nghe thấy tiếng nuốt của Euclid, nghe như là uống nước ấy.
Huhu...
Ta biết hắn là một ma cà rồng mà!
Cảm giác bị một ma ca rồng hút máu thật không thoải mái chút nào.
Thật hối hận khi giúp hắn...