Chương 25: Sự ghen tị
Trước khi vào truyện ta muốn độc giả lưu ý một điều.
Mặc dù Falu là nam chính nhưng giữa hai người không hề có tình yêu mà chỉ có sự liên kết.
Theresa đã được lập trình sẵn là yêu anh trai mình mặc dù xuyên thành Alisha nhưng vẫn giữ nguyên tình cảm của mình với anh trai.
Còn về Nameless thì chỉ là một nhân vật hỗ trợ cho sự liên kết giữa mọi người trong truyện, nếu nói về Nameless với Alisha thì anh ấy chính là một dấu chấm nhỏ trên đường dây liên kết giữa Alisha và Falu ~.~
Vốn ta tạo ra Falu chỉ vì muốn viết đủ câu chuyện:P
Theresa là một người chung tình nhé:) Tình yêu của Theresa gần giống Yandere chỉ yêu một mình Onii-sama của chỉ.
Vậy nên đừng hy vọng sẽ có np và đừng hy vọng nhân vật chính sẽ yêu nhau.
-------------------
Ghen tị...
Đó chính là cảm xúc duy nhất trong lòng ta dành cho hắn.
Ghen tị bởi vì hắn chính là người mà anh trai cố hết sức để bảo vệ và cũng là người khiến anh trai phải phản bội ta.
Thật ghen tị.
Cảm giác bị anh trai phản bội chỉ vì một người xa lạ khiến tim ta tan nát, ta không biết anh trai có quan hệ gì với hắn nhưng anh ấy lại bảo vệ hắn như một người quan trọng.
Ta đã từng muốn trở thành người quan trọng của anh ấy nhưng...
Tất cả đã kết thúc rồi.
Chính hắn chính là người phá hủy tất cả!!
Anh trai, anh trai, anh trai...
Tại sao anh lại làm thế?
Như ta đã nói, đối với một con quái vật thì sẽ không có cảm xúc nếu có thì đó chỉ là giả tạo.
Nhưng ta lại có cảm xúc chỉ vì anh trai, anh ấy là người khiến ta cảm nhận được cảm giác được trở thành một con người.
Sự ghen tị nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể ta.
A... Đã bao lâu ta không cảm nhận được trong lòng sự ghen tị như thế này?
Ghen tị, cảm xúc này thật khiến ta hưng phấn...
Ta nhanh chóng tiến lên tấn công Viros.
Giết! Giết! Giết.
Giết hắn thì cảm xúc duy nhất trong lòng ta sẽ không còn.
"Theresa..."
"Đúng vậy Theresa... Mau giết hắn!"
"Chỉ cần giết hắn, những cảm xúc còn lại của ngươi giành cho anh trai mình sẽ biến mất."
"Ta đã đợi lâu lắm rồi... Nhanh lên Theresa!!"
Giọng nói ấy lại vang lên trong đầu ta một lần nữa, giống hệt như giọng nói đã vang lên khi ta giết anh trai mình.
Nhưng bây giờ ta chỉ muốn giết hắn thôi, những chuyện khác ta không hề quan tâm.
Nở một nụ cười vặn vẹo, ta dùng hết tất cả sức lực còn lại của cơ thể vào nắm đấm này.
"Viros! Viros! Viros!"
Ta điên cuồng gọi tên hắn.
A... Thật hưng phấn! Thật hưng phấn!
Viros dùng kiếm đỡ đòn tấn công của Theresa.
Hắn nhìn Theresa trước mặt bằng ánh mắt vô cảm rồi thở dài.
Đây chính là lý do tại sao hắn lại không thích dính díu vào quái vật.
Nếu là một con quái vật không có cảm xúc thì tốt nhưng con trước mặt lại có, thế nhưng cảm xúc đó lại dành cho người thân của mình.
Ha... Quái vật thật kinh tởm.
Một con quái vật ngu ngốc...
Viros nhìn ta bằng ánh mắt ấy, ta không hề thích ánh mắt đó chút nào. Không thể nhìn ra kẻ thù đang nghĩ gì là một sự sỉ nhục đối với một con quái vật.
Ghen tị trong lòng ta một lần nữa lại dâng trào. Đã đến mức giới hạn rồi...
Ta ghen tị tất cả mọi thứ của hắn, từ anh trai đến sức mạnh, tất cả đều ghen tị.
Tại sao hắn lại xuất hiện trong cuộc của ta với anh trai chứ? Nếu hắn không xuất hiện chẳng phải bây giờ ta vẫn đang sống một cuộc sống hạnh phúc với anh trai sao? Sẽ không phải xuyên vào Alisha và Alice.
Tất cả tất cả đều tại hắn!
"Tại ngươi... tất cả đều tại ngươi. Nếu không thì tại sao anh trai lại phải ch.ết dưới tay ta chứ!?"
Ta điên cuồng hét lên, tiếp tục tấn công Viros.
Hắn ta lại tiếp tục nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta có thể cảm nhận được sự khinh bỉ của hắn.
Ngươi... Ngươi dựa vào gì mà khinh bỉ ta!!
Một chút nữa, thêm một chút nữa, sức mạnh của ta...
Chỉ cần có thể giết hắn ta nguyện ý ch.ết.
Trước khi ta bắt đầu dùng lời thề cuối cùng của mình để tăng thêm sức mạnh thì Viros đã dùng thanh kiếm màu đen trên tay đâm xuyên vào trái tim ta.
A... Thanh kiếm lạnh lẽo ấy lại khiến ta hưng phấn.
Viros kề sát tai ta nói một câu.
"Theresa tội nghiệp... Đến giờ ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Hắn ta căn bản không phải là...."
Chìm ngập trong nỗi hưng phấn ta không nghe rõ những lời hắn nói còn lại.
Hắn im lặng nhìn ta một cái rồi lên tiếng.
"Theresa... Đừng làm ta thất vọng."
Thất vọng? Tại sao lại thất vọng?
Viros rút kiếm ra đẩy ta ngã về phía sau.
Trước khi ta chìm vào bóng tối ta lại nhìn thấy nụ cười của hắn ta.
Tất cả mọi chuyện đã kết thúc?
Không...