Chương 45: Hận

-------------------------------------------


Một đêm dài qua đi, mặt trời cũng đã bắt đầu nhô lên và chiếu những tia nắng ấm áp len lỏi vào khung cửa sổ, xua tan đi bóng tối và những gì còn sót lại của ngày cũ. Trong phòng, ba thân thể nam nữ đang dán sát lại với nhau, người nào cũng đều mang một khuôn mặt trời phú đẹp đến ngây ngất, rung động lòng người. Người phụ nữ nhẹ rung mí mắt rồi dần dần mở ra, quan sát xung quanh và nhớ lại chuyện hôm qua. Hồi tưởng xong, cô thầm mắng mình thật nhu nhược, vậy mà lại bị hai người bọn họ bắt đi mà không kịp phản kháng. Không ngờ đến thế giới này mới được mấy năm mà cô đã trở thành cô gái chân yếu tay mềm ai muốn bắt nạt đều được. Còn đâu hình dáng của một sát thủ máu lạnh vô tình ngày nào? Và bất hạnh đó không ai khác ngoài những nam chính mang đến cho cô! Không phải theo nguyên tác họ đều thích nữ chính sao? Tại sao cuối cùng mọi chuyện lại đảo lộn lên hết như vậy Cô hận! Hận ông trời để cô cả hai kiếp đều không được hạnh phúc, hận những nam nhân đã khiến cô phải lâm vào bước đường cùng, hận cuộc đời thật bất công với mình... Rốt cuộc cô phải làm gì bây giờ đây? Ai có thể chỉ cho cô được không


Chu Kiều Nhi bật tung chăn, mặc lại quần áo bị ném lung tung dưới giường rồi bỏ đi
Đằng sau, Tống Tử Ngôn và La Đông Phong cũng lần lượt mở mắt. Thực ra bọn họ đã thức từ lâu, nhưng lại không biết nên nói gì với cô nên mới giả vờ ngủ.
-------------------------------------------


Chu Kiều Nhi bước đi trên đường chợt nhận ra tình cảnh này giống hệt năm năm trước, cười khổ
"Lần này sẽ không trùng hợp như lần trước mà có người đến giúp đỡ đâu"
-CẨN THẬN!


Một tiếng nói quen thuộc hoảng hốt vang lên khiến cô giật mình nhìn lên. Một chiếc xe tải đang lao đến chỗ cô rất nhanh và Chu Kiều Nhi chỉ còn biết nhìn, cô bỗng có suy nghĩ cái ch.ết có lẽ chính là sự giải thoát cho cô.
Két
-KIỀU NHI!!!


"Kiều Nhi? Không! Đó không phải tên tôi! Làm ơn đừng gọi tôi bằng cái tên đó nữa! Tôi là Trần Lệ Băng!!!"


available on google playdownload on app store


Mùi máu tanh xộc vào cánh mũi, thân thể đau đớn không thể cử động chỉ muốn ch.ết đi cho xong, đôi mắt mệt mỏi không còn nhìn rõ cảnh vật trước mặt nữa, chỉ còn loáng thoáng tiếng người gọi tên và bóng hình ai đó ôm lấy cô. Rồi cuối cùng mắt cô cũng nhắm nghiền lại, không còn quan tâm đến thế giới xung quanh nữa.


------------------------------------------
"Đây là đâu? Sao tối vậy? Tại sao tôi lại ở đây?"cô lò mò đi nhưng mãi không thấy ánh sáng và điểm dừng. Được một lúc lâu sau, cô chán nản ngồi xuống, gục đầu vào tay
...
-
Trần Lệ Băng!


Cô nhìn lên nhưng không thấy một ai, còn đang nghĩ bản thân nghe lầm thì một lần nữa, tiếng nói xa xăm ấy lại vang lên
-Trần Lệ Băng!
-
Ai vậy


Trước mặt cô bỗng loé lên ánh sáng trắng rồi dần tạo thành hình dáng người. Lúc đầu cô còn ngờ ngợ nhưng ánh sáng đó càng thay đổi, cô lại càng ngạc nhiên
-Cô là...Ch...Chu Kiều Nhi
-Đúng, chính là tôi!


-Cô có thể nói rõ tại sao tôi lại bị đưa đến thế giới này không? Tôi muốn trở về thế giới cũ. Xin cô đó! Tôi không muốn ở đây nữa!-Trần Lệ Băng kích động.
-Cô không nhận ra sao?-Chu Kiều Nhi cười mỉm
-Nhận ra gì chứ?


-Đây vốn là thế giới của cô. Cô chỉ là đã ch.ết rồi hồi sinh trong cơ thể của tôi thôi.
-Cái gì Cô đừng đùa chứ! Còn cuốn tiểu thuyết kia thì sao?-Trần Lệ Băng không thể tin nói


-Đó chỉ là trùng hợp thôi, thực chất quyển sách đó chỉ là một quyển sách bình thường, không có một chút ma lực hay sức mạnh nào cả.
-Vậy cô có thể đưa tôi trở về cơ thể cũ được không?
-Tôi rất tiếc...cô đã ch.ết rồi nên cơ thể của cô chắc chắn cũng đã...


Trần Lệ Băng ngã quỵ xuống ôm đầu
-Tại sao mọi chuyện xấu lại xảy ra với tôi chứ? Vậy bay giờ tôi không phải chỉ có một mình thôi sao?
-Không! Cô không phải chỉ có một mình thôi đâu!






Truyện liên quan