Chương 11: Đuổi đi
Thiên Dương vừa xoa cổ tay trái của mình vừa gắng ngượng đứng dậy, mặc dù lần này được hủy hôn ước theo như mong muốn nhưng mà cái giá mà cô phải trả thực ra cũng chẳng hề nhỏ một chút nào, Dật Hiên Phàm, mối thù này nhất định tôi sẽ trả lại cho anh, nhưng mà trước đó thì phải hoàn thành cho xong vở kịch này đã.
Hai mắt của Thiên Dương dần dần rơi xuống những giọt nước mắt, cô vừa khóc vừa hỏi Dật Hiên Phàm:
_”Hiên Phàm rốt cuộc là em đã làm sai ở đâu? Tại sao, tại sao anh lại đối xử như vậy đối với em, em là vị hôn thê của anh mà, tại sao anh lại không bênh em mà lại đi bênh vực ả hồ ly tinh đó? Cô ta có gì hơn em chứ?”
Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của cô như nước đê vỡ không có cách nào dừng lại được, thanh âm không khỏi có chút run run, có chút uất ức vang lên, lên tiếng trách cứ Dật Hiên Phàm.
_”Hoa nhi, có nhiều điểm tốt hơn cô nhiều, đó là điều khỏi cần phải bàn. Cô nghe cho kĩ đây Nhan Nguyệt Linh, từ đầu cho tới giờ tôi chưa từng có cảm giác với cô mà nếu có thì cũng chỉ là ghê tởm, khinh bỉ cô thôi. Cái danh vị hôn thê này là do trưởng bối hai nhà đặt ra, không liên quan gì đến tôi hết. Người tôi yêu trên đời này chỉ có duy nhất một người đó chính là Nhan Nguyệt Hoa- chị của cô thôi.”
Hắn nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh lẽo đến ch.ết người, có thể chắc chắn một điều rằng nếu như mà ánh mắt có thể giết người thì giờ đây Thiên Dương đã ch.ết không biết bao nhiêu lần rồi.
Khẽ nhìn xuống thiên hạ ở trong lòng, bất tri bất giác khóe môi hắn chợt dâng lên một nụ cười ôn nhu, dịu dàng mà chính hắn cũng không biết.
Đúng vậy, người mà hắn yêu trên đời này chỉ có duy nhất một người là người con gái hiện đang ở trong lòng hắn lúc này thôi- Nhan Nguyệt Hoa.
_”Còn về phần cô, cảm phiền cô hãy biến ra khỏi đây. Hôn ước giữa chúng ta đã bị hủy mà vừa rồi chính tay cô đã điểm tên lên. Cho nên, Nhan tiểu thư, chúng ta đã kết thúc rồi, giữa tôi và cô không còn bất cứ mối liên hệ cũng như bất kì sự ràng buộc nào khác nữa.”
_”Không, không, em không tin, vừa rồi là anh cầm tay em điểm lên chứ em không hề tự nguyện. Hiên Phàm, xin anh hãy cho em một cơ hội nữa đi, em xin anh mà. Em hứa sẽ thay đổi, không làm anh buồn phiền nữa đâu mà, xin anh.”
Thiên Dương tiến gần tới Dật Hiên Phàm, cô quỳ xuống cầm tay hắn van xin cho cô thêm một cơ hội, nhưng tất cả đổi lại chỉ là một ánh mắt lạnh lẽo, vô tình từ hắn.
Hắn hất tay cô ra, rồi nhanh chóng lấy chiếc khăn trên bàn lau tay mình như vừa chạm phải một vật gì đó rất là kinh tởm, sau đó hắn lấy điện thoại ra bấm một dãy số
_”Bảo vệ đâu, ngay lập tức lên phòng tôi tống khứ kẻ điên này ra cho tôi, rồi sau đó đi sang phòng 205 đóng gói hết toàn bộ đồ đạc ở trong đó thảy ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn trong chung cư của mình xuất hiện một kẻ điên, điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của chung cư này.”
_”Hiên Phàm, anh không thể làm thế với em, anh không được đuổi em đi, em không muốn, Hiên Phàm à, em không muốn.”
Cô rống lên khi mà nghe thấy Hiên Phàm muốn đuổi cô ra ngoài, bất chấp vết thương nơi tay, cô cũng gắng ngượng dậy đi đến kế bên hắn nhưng mà chưa kịp chạm đến góc áo thì hai vai cô đã bị ai đó nắm giữ, cô quay lại thì thấy đó chính là bảo vệ của tòa chung cư này.
Công nhận năng suất của họ nhanh thiệt.
_”Không,tôi không muốn, mau buông tôi ra.”
_”Buông tôi ra, các người có nghe rõ không hả? có biết tôi là ai không? Tôi là Nhan Nguyệt Linh, nhị tiểu thư của Nhan gia đó. Lỗ tai các người nghe không rõ à? Mau thả tôi ra, thả ra.”
Cô dùng hết khí lực của mình để giãy dụa nhằm thoát khỏi gọng kiềm của hai tên bảo vệ, nhưng đáng tiếc là bất thành, khí lực của nữ nhân làm sao bằng nam nhân chứ, và cứ thế mặc cho Thiên Dương nói thế nào, chửi rủa thế nào, hai người bảo vệ vẫn ‘áp giải’ cô ra khỏi phòng của Dật Hiên Phàm và hướng ra cửa của khu chung cư.
Ngồi nấp trong lòng của Hiên Phàm, Nguyệt Hoa không khỏi cười khẩy ở trong lòng, đồ ngu ngốc, muốn đấu với tôi sao? Cô còn non nớt lắm, Nguyệt Linh à.
Có vẻ như một lần nữa tôi lại thắng cô rồi.
Cô rời khỏi cái ôm ấp của Hiên Phàm, hai mắt điềm đạm, long lanh nước, đôi môi đỏ hơi mím lại run run nói
_”Hiên Phàm, em muốn…”
_” Dừng, anh biết em muốn gì, nhưng đáng tiếc anh sẽ không đáp ứng em đâu. Cô ta đáng bị như vậy.”
Dật Hiên Phàm khẽ lấy tay xoa hai huyệt thái dương mà không khỏi một phen đau đầu, rồi lại tới nữa, tại sao cô gái hắn yêu lại lương thiện như vậy chứ? Lại đi cầu tình cho tình địch của mình, thế gian này có còn ai như cô không?
Haizzz, nhưng mà biết làm sao đây, đây lại chính là điều mà làm anh yêu quý nhất ở Nguyệt Hoa, vừa xinh đẹp, lại vừa đơn thuần, thiện lương khiến hắn không thể nào dời mắt được. Biết rằng với bản tính này cô sẽ khó tồn tại trong cái xã hội máu tanh, đầy lừa lọc này nhưng… hắn tình nguyện bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình, cô cứ việc giữ lấy bản tánh lương thiện của mình đi, còn những gì xấu xa ở ngoài kia, hắn xin thay cô gánh vác hết. Bởi vì..chỉ ba chữ thôi… hắn yêu cô
_” Nhưng…uhm…”
Lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đột nhiên Nguyệt Hoa cảm thấy trên môi tiếp xúc với bạc môi lạnh lẽo của Dật Hiên Phàm, hơi thở nam tính cứ thế mà bao quanh lấy chóp mũi của cô khiến cô không khỏi đỏ mặt, nơi nào đó cũng vì sự tiếp xúc này mà ẩm ướt.
Hình như…trải qua sự dạy dỗ của Dật Hiên Phàm cô lại càng thêm mẫn cảm thì phải.
_”Hoa nhi, mọi việc cứ để anh lo, còn bây giờ thì chúng ta nên tiếp tục thực hiện công việc để biến ước mơ có cháu bồng của các trưởng bối thành hiện thực đi.”
Cảm nhận được sự khó thở của thiên hạ bên dưới, Hiên Phàm tiếc nuối chủ động kết thúc nụ hôn dài này, còn kéo theo một sợi chỉ bạc đầy ái muội, khả nghi.
Hắn tà tứ nhìn cô mà nở nụ cười mờ ám nói ra lời đề nghị kia, rồi không chờ cô kịp đáp ứng hắn lại bắt đầu hai tay sờ loạng, rồi từ từ lại từ từ kéo cô vào địa ngục của sự hoan ái đầy cám dỗ, không gì có thể cưỡng lại.
Thoáng chốc, trong căn phòng lại một lần nữa vang lên những âm thanh khiến người khác phải mặt đỏ, tim đập nhanh, dục vọng cứ thế mà một lần lại một lần dâng trào.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----- ----
Nhưng mà Hiên Phàm này, tôi có một thắc mắc muốn hỏi anh một tý đó chính là có bao giờ anh sẽ nghĩ rằng anh sẽ hối hận vì hành động ngày hôm nay của mình không?
Anh có chắc rằng người con gái đang cùng anh đầu kề vai ấp gối ấy chính là một nữa định mệnh của anh không?
Và anh có chắc rằng việc hủy đi tờ hôn ước đó là một việc đúng đắn?
Không, chắc chắn rằng anh sẽ không biết đâu, bởi vì bây giờ anh còn đang bận đắm chìm trong bể dục vọng mà, làm gì mà còn tâm trí suy nghĩ chuyện khác chứ, đúng không nào?
Thôi, tôi sẽ không hỏi anh nữa đâu, một ngày nào đó…trong tương lai gần…anh sẽ tự động hỏi bản thân mình những câu hỏi mà ngày hôm nay tôi đặt ra cho anh và đương nhiên rằng lúc đó anh sẽ tự có cho mình một câu trả lời đúng đắn.
Chỉ hy vọng rằng, từ đây giây khắc ấy, anh đừng làm thêm bất kì hành động ngu xuẩn nào nữa, đừng khiến cho một nửa con người còn lại trong Thiên Dương thức tỉnh, đừng khiến cho ác quỷ đang ngủ say nơi tâm cô ấy tỉnh dậy, nếu không…..nếu không… hậu quả..sẽ rất là khó lường.