Chương 39
Nhìn bộ dạng nghiêng ngã của Dương Thanh Tùng, La Gia Tề bất đắc dĩ đỡ anh ta đi ra ngoài. May là người này còn nhớ trả tiền, chứ không với số tiền một bàn đồ ăn kia, La Gia Tề đã sớm quăng anh ta sang một bên không thèm đề ý tới rồi. Đừng xem La Gia Tề cao lớn, nhưng người này đã là đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, anh ta lại cứ nghiêng ngã làm La Gia Tề không trụ nỗi, thế là hai người ngã xuống đất.
“Ai nha, không cần nhóc dìu anh nữa, anh uống say đi từ từ là được, nhóc càng dìu chỉ càng ngã tiếp.” Đẩy tay La Gia Tề ra, Dương Thanh Tùng xiêu vẹo đứng lên đi về phía trước.
“Anh, chìa khóa của anh rơi này.” La Gia Tề vội vàng nhặt xâu chìa khóa trên đất lên giao cho đối phương.
Tay Dương Thanh Tùng quơ qua bắt được chìa khoá, ước lượng nhiều lần mới nhét vào trong túi, sau đó nhìn quanh đây không có ai, mới khẽ nói với La Gia Tề: “Chìa khoá ngàn vạn lần không thể mất, anh nói cho em biết, kỳ thực vật liệu của bọn anh đã chở tới đây hết rồi, bây giờ đang ở kho hàng lớn mới xây ở phía đông thành phố A, tất cả chìa khoá của nhà kho đều ở trong chuỗi này, làm mất sẽ có phiền phức lớn, mấy chục vạn cây gỗ, chỉ cần đợi công nhân đến, chúng ta có thể tập trung vào sản xuất rồi.” Nói xong anh ta hài lòng nở nụ cười, tựa hồ nhìn thấy cảnh tương lai tươi đẹp.
Nếu không uống nhiều rượu như vậy, đương nhiên anh ta sẽ không nói. Nhưng ngày hôm nay thật sự anh ta uống say rồi, tâm trạng vui vẻ nên nói ra hết.
La Gia Tề nghe thấy mấy chục vạn cây gỗ cảm thấy chấn động, đối với cậu mà nói, một ngàn khối đã là khoản tiền kếch sù, giờ còn đến mấy chục vạn? Nhưng dù sao không phải của mình, nhiều hơn nữa chỉ là một con số, vì thế cậu chỉ chấn kinh một hồi rồi vội vàng dìu người này trở về nhà.
Lúc về đến nhà đã không còn sớm, ai bảo Dương Thanh Tùng uống nhiều rồi cứ lôi kéo cậu không buông? Vì thế đưa đối phương về nhà an toàn mới xem như có thể thoát thân.
Thấy thời gian không còn sớm, nghĩ lại buổi trưa bản thân mình ăn ngon nhưng Nha Nha lại không được ăn, trong lòng La Gia Tề không thoải mái, vội mang khúc xương lớn mua hồi nãy bỏ vào nồi hầm cách thủy, nghĩ Nha Nha trở về là có thể ăn thịt.
Buổi tối trở về, ngửi được mùi thơm khắp phòng, Nha Nha nhảy lên ôm lấy anh, xương đó, đã lâu không được ăn rồi.
Lúc ăn cơm, nhìn khuôn mặt hớn hở của em gái, La Gia Tề nghĩ tới lời của người kia nói không biết có thật không? Trong thôn bọn họ có thợ mộc, nhưng vì vật dùng to nhỏ cần dùng gỗ chỉ cần lên núi kiếm sẽ có, vì thế gỗ không có eo hẹp như trong thành phố. Nhưng bởi vì người trong thôn ít, một thành thị lớn, mỗi nhà đều cần những thứ đồ như bàn, ghế, tủ quần áo, mặc dù không biết tại sao một cái bàn lại bán mắc như vậy? Nhưng quả thật nhiều nhà muốn có cái bàn đẹp, có lẽ thật sự có thể?
“Anh, anh ăn nhanh lên, để lúc nữa sẽ nguội.” Thấy anh cứ ngẩn ngơ nhìn khúc xương, Nha Nha cho rằng anh lại không nỡ ăn, vội vàng gắp cục có nhiều thịt nhất bỏ vào bát của anh.
“Ăn, anh ăn ngay.” Bỏ qua tạp niệm trong lòng, La Gia Tề bắt đầu ăn cơm, quản chi chuyện đó là thật hay giả. Nếu là thật, mấy ngày nữa nhất định đối phương sẽ tìm cậu, nếu như là giả, tạm thời mình cứ bán rau vẫn được, sau này nghĩ cách khác.
Hôm sau, La Gia Tề như cũ đeo một giỏ trúc rau cải đi vào thành phố bán, qua sự việc dao ngày hôm qua, hôm nay những người bán rau quanh đó đã khôi phục sự an lành ngày xưa, tựa như không có cậu.
Ha ha, không để ý tới cậu? Tưởng cậu thèm để ý họ chắc? Kiếm tiền thôi, ai có thời gian đi lôi kéo tình cảm với bọn họ chứ?
Người mua rau càng ngày càng nhiều, La Gia Tề lại bận rộn mất một lúc, đang bề bộn thì nhìn thấy anh chàng thời thượng Dương Thanh Tùng đi tới: “Nhóc, thật ngại quá, hôm qua anh uống hơi nhiều, tiền cơm là anh trả đúng không?” Anh ta vẫn chưa kiểm tr.a lại tiền trong túi, sáng nay thức dậy thấy bản thân đang ở chỗ trọ tạm thời, nhưng anh ta quên mất hôm qua là ai trả tiền, nếu mình nói mời người ta mà để đối phương trả thì còn gì là người lớn chứ.
Thấy bộ dạng ngại ngùng của đối phương, La Gia Tề cười một tiếng nói: “Anh cứ yên tâm, là anh trả, vẫn chưa ăn xong anh đã gọi người tới thanh toán rồi, nếu anh không trả em đã bỏ anh lại sau đó đi về rồi.” Cậu thề những lời này đều là lời thật lòng của cậu, nhưng đối phuông không cho là vậy.
Dương Thanh Tùng cười ha ha nói, “Nhóc con, lại trêu chọc anh cậu nữa rồi, hôm nay anh có việc đi trước, chờ qua mấy ngày người của anh đến, anh sẽ đến tìm cậu ăn một bữa ngon rồi nói chuyện tiếp.” Giờ anh ta còn chưa có hàng mẫu để người ta xem, không có thứ gì làm chứng, nói nhiều nữa đều vô ích thôi.
“Được, em chờ tin tức tốt của anh.” Việc này nếu là thật, cậu có thể làm cùng đối phương hơn một năm, nếu không được vậy thì sang năm quay về bán rau, vả lại rau ở trong không gian của Nha Nha muốn bán lúc nào đều được.
La Gia Tề cười tạm biệt anh ta, quay đầu đối mặt phải đôi mắt tò mò của cô vợ ở đối diện, nhìn những người chung quanh. Lúc này họ không coi cậu như không tồn tại nữa mà như một tên lưu manh, xem ra hình tượng của anh trai kia quả thật không phải loại mạnh mẽ bình thường, ý nghĩ của cậu hôm qua thật sự không thể trách cậu.
Những người này nghĩ ra sao cậu không quan tâm, chỉ cần không làm lỡ chuyện cậu bán rau, không để Nha Nha gặp nguy hiểm là tốt rồi.
Bán hết rau, cậu đeo giỏ trúc lên đi về, vừa ra chợ không bao lâu thì thấy Dương Thanh Tùng nghiêng ngả bước ra từ quán ăn đối diện. La Gia Tề nhíu mày, không phải người này ngày nào đều uống đấy chứ? Trong lòng cậu không ôm hy vọng về việc làm ăn của anh ta, buôn bán lớn có thể sử dụng người không đáng tin vậy sao?
Đang nghĩ ngợi, thấy đối phương lảo đảo rồi ngã chổng vó. Cậu âm thầm lắc đầu, còn không vịn người khác chính mình đi từ từ sao? Vậy cũng tốt? Cho dù nói thế nào, người này mang đến cho cậu một cảm giác không tệ lắm, hơn nữa hôm qua còn mời cậu một bữa cơm, coi như chuyện làm ăn không được ân tình vẫn còn, nghĩ, cậu cất bước đi tới muốn đưa đối phương về nhà.
Còn đi chưa được mấy bước, một chiếc xe vận tải đang vọt ra, không biết người tài xế bị làm sao? Dám chạy loạn ở trong nơi đông người như vậy? Người chung quanh thấy tình hình này sợ hãi bỏ chạy khắp nơi, La Gia Tề cũng bị sợ cuống quýt lùi về sau, chỉ còn một mình Dương Thanh Tùng cứng đờ, bị đụng vào bay thật xa…
Người bay ra xa, chiếc xe rốt cuộc dừng lại, người chung quanh ào ạt vây tới, vừa la vừa mắng, lôi người tài xế mặt trắng bệch từ chỗ ngồi ra.
Người tài xế tuổi không lớn lắm sợ hãi khóc: “Tôi không cố ý, tôi mới học lái, tưởng chân ga là phanh nên nhấn…”
La Gia Tề vội vàng theo mọi người tụ tập đến… Cậu đã thấy nhiều người ch.ết, nhưng trước đó đều có chuẩn bị tâm lý. Lúc này nhìn thấy người vừa nãy vẫn vui vẻ trò chuyện với cậu giờ đã không còn, trong lòng cậu thật sự không dễ chịu, nhìn bộ dạng máu thịt be bét của đối phương, cậu xót xa nhắm mắt lại.
Anh, hi vọng lần này anh có thể đoàn tụ với người nhà… Nhớ tới đôi mắt ảm đạm của đối phương khi nhắc đến người nhà, trong lòng cậu không hiểu sao lại thấy chua xót, ‘Rượu là đồ tốt, uống nó có thể khiến em quên hết mọi buồn phiền…’ nếu như mình không có Nha Nha, có phải nhiều năm sau sẽ thành như vậy? Nội tâm trống rỗng chỉ có thể dùng uống rượu để giải nỗi buồn?
Thấy cảnh sát đến lôi người ra, người chung quanh đã tản đi, cậu cũng xoay người đi về. Không phải cậu tàn nhẫn không muốn tiễn đối phương đoạn đường mà là bọn họ thật sự không quen thân đến vậy, đối phương nói một đống, cậu chỉ biết tên họ đối phương và công việc của hắn, việc này còn không biết là thật hay giả, tùy tiện tiến lên nói hai người quen nhau, đây không phải tự mình tìm phiền toái sao?
Đi hai bước, phía trước có một thứ hấp dẫn ánh mắt của cậu, đó là chùm chìa khóa của Dương Thanh Tùng? Cậu nhớ rất rõ ràng, vì vào thời đại này, người mang theo một chuỗi chìa khóa như vậy không nhiều, ngoại trừ chủ nhà kho đúng là không có ai mang … Nhà kho?
Trong đầu cậu chợt lóe lên một ý nghĩ, ý nghĩ này vừa lóe lên làm tim cậu đập nhanh hơn, cả người cứng ngắc. La Gia Tề căng thẳng nhìn đám người chung quanh dần dần tản ra, đi từ từ qua, làm bộ dạng vô ý nhặt chuỗi chìa kháo bị mọi người không quan tâm lên nhét vào trong túi. Đè nén phấn khởi trong lòng, cậu duy trì tốc độ đi theo những người xung quanh, mãi đến một góc đường cậu mới bước nhanh quẹo vào, nhớ lại tất cả những lời ngày hôm qua đối phương nói.
Anh ta nói anh ta tới chờ nhận hàng, bởi vì công ty bọn họ muốn phát triển ở thành phố A, sau đó anh ta nói gỗ công ty bọn họ đã được đưa đến, có đến mấy chục vạn cây gỗ? Đều bỏ vào kho hàng lớn ở phía đông ngoài thành phố A. Chìa khóa để mở nhà kho chứa mấy chục vạn cây gỗ kia, giờ khắc này đang ở trong tay cậu…
Trán La Gia Tề đổ đầy mồ hôi, hai mắt căng thẳng nhìn chăm chăm vào chùm chìa khóa trong tay, nếu như đây là thật, nếu như những thứ đó đều thành của mình… Anh, anh đã đoàn tụ với người nhà anh rồi, em còn muốn sống tốt với Nha Nha, nếu như anh nói thật thì anh đừng trách em có tâm tư đen tối.
—— ta là đường ranh giới ——
“Anh chúng ta đi đâu thế?” Nha Nha tò mò hỏi anh, không biết anh vì sao vào lúc này mang mình đi vào thành phố? Giờ đã trễ như vậy, buổi tối còn trở về được sao?
“Đi vào thành phố, anh có chút việc.” Nhìn người lui tới quanh đây, La Gia Tề nắm chặt bàn tay của em gai, úp úp mở mở nói.
Nhận thấy bàn tay anh đang nắm mình đổ đầy mồ hôi, Nha Nha im lặng không lên tiếng nữa. Xem anh trai vẫn nguyên vẹn không chút tổn thương, trong lòng bé tự an ủi mình, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh không có chuyện gì là được.
Cuối cùng xe chạy vào thành phố, trong lòng La Gia Tề xem như thoáng thả lỏng. Phải biết rằng, chậm sẽ phát sinh biến cố, bên kia nếu như biết Dương Thanh Tùng đã ch.ết, nhất định sẽ phái người tới kiểm tr.a hàng hóa này. Đúng vậy, thật sự có hàng, cậu đã lén đi xem qua rồi, nhà kho đúng là mới xây, nó rất chắc chắn, nếu không có chìa khóa không ai có thể mang đồ trong đó ra, vì thế xung quanh không có nhân viên trông coi. Giờ chính là thời cơ tốt nhất, chỉ cần bọn họ mạo hiểm mang những thứ đó dấu đi, thế thì sau này…
Nghĩ tới đây, cậu ôm chặt em gái vào lòng, nói với chính mình, La Gia Tề mày không làm sai, mày biết Dương Thanh Tùng nhưng anh ta đã mất, hơn nữa anh ta không có người thân, căn bản không biết lượng hàng hóa lớn này của ai, làm người không vì mình trời tru đất diệt, mày không sai…
Cảm thấy thân thể anh có hơi run rẩy, Nha Nha đưa tay ôm lấy anh, không lên tiếng. Bé không biết rốt cuộc tên nhóc này đã xảy ra chuyện gì, nhưng bé biết mặc kệ xảy ra chuyện gì mình vẫn sẽ ở bên cậu, bọn họ là người một nhà, mãi mãi là người một nhà.
Xuống xe, ngồi xe công cộng đi tới trạm cuối phía đông thành phố, La Gia Tề dắt Nha Nha xuống xe, đi tới chỗ không người, cậu mới ngồi xổm nhìn Nha Nha, suy nghĩ một chút mới hạ giọng nói nhỏ: “Nha Nha, bây giờ anh dẫn em đến một nơi, chỗ đó lúc sáng anh đã nhìn qua rồi, không ai canh gác, một hồi em ngoan ngoãn theo anh vào, nếu thực sự thấy người em nhất định không được nói chuyện biết không?”
Nha Nha nghe lời gật đầu, bị tâm tình đối phương làm ảnh hưởng trở nên căng thẳng, có lẽ bởi vì bé không biết đối phương muốn làm cái gì.
Thấy em gái gật đầu, La Gia Tề không giải thích cặn kẽ với bé, kéo bé đi về phía nhà kho. Nhà kho này thật sự rất xa, trời đã gần tối, hai người mới đến được nhà kho kia.
Nhìn anh thuần thục dò xét bốn phía, lấy ra chùm chìa khóa trong tay, đút nó vào ổ khỏa cực lớn trên cửa rồi mở ra, sau gáy Nha Nha đổ mồ hôi: Anh bé đi trộm đồ sao? Ách, được rồi, bây giờ bé nên nghĩ chính là bọn họ sẽ không bị bắt đấy chứ? Cái thời đại này người chưa thành niên trộm đồ có bị phạm pháp hay không?
Vào lúc bé nhìn thấy chồng gỗ chất như núi trong kho thì đã xác định được suy luận của mình. Nếu bị bắt, cảnh sát không bắn ch.ết bọn họ chứ, chủ nhân của số đồ này sẽ không bỏ bọn vào bao cột lại ném xuống biển chứ, nhiều đồ như vậy sao không có ai canh gác cả nhỉ? Đối phương yên tâm vậy sao?
“Nha Nha, mau dịch chuyển những thứ này vào không gian đi.” La Gia Tề đứng ở cửa lén lút nhìn bên ngoài, giọng nói căng thẳng ra lệnh cho em gái, cậu sợ có ai đến.
“A.” Vào lúc này Nha Nha bất chấp không hỏi gì, vuốt gỗ, nhanh chóng dịch chuyển chúng nó vào không gian của mình. May là mặc dù đồ nhiều, nhưng đại đa số đều được buộc lại với nhau, vì thế không mất bao lâu nhà kho đã trống không, còn sạch hơn lúc trước.
Thấy em gái làm xong, La Gia Tề vừa định kéo bé đi ra thì bị Nha Nha kéo tay lại: “Anh, vừa nãy anh đã chạm vào những chỗ nào?”
Chạm vào những chỗ nào? Tuy La Gia Tề không biết vì sao bé hỏi như vậy, cậu vẫn thành thật trả lời: “Ngoại trừ cái cửa này và ổ khóa thì anh không đụng vào đâu cả.”
Nha Nha nghe xong, dùng tay áo bắt đầu lau khung cửa: “Anh, anh nhanh lau những chỗ mình đã đụng vào, thầy em nói dấu vân tay trên đồ vật có thể tr.a ra thủ phạm đó.” Không biết thời đại này có thứ đó hay không, cẩn thận là tốt nhất, anh không có chuyện gì vẫn tốt hơn.
La Gia Tề nghe thấy vội vàng dùng tay áo lau toàn bộ những chỗ mình chạm vào, sau đó hai người nhanh chóng khóa cửa thật kỹ, còn không quên lau khóa giữ cửa hủy diệt chứng cứ, rồi mới xoay người rời đi.
Lúc này trời đã tối, hai người đi một lát mới phát hiện thì ra nơi này không phải không có người trông coi. Cách nhà kho mấy trăm mét có một căn nhà, ban ngày bị tường che mất nên không thấy, giờ nhà kia đốt đen mới biết là có người.
Người ở bên trong không biết đang làm gì, nhưng hiển nhiên không quan tâm bên ngoài. Dù sao nhiều đồ như vậy, muốn một lần mang đi phải rất ồn ào, lúc trước công ty bọn họ chính là sợ bị người ta phát hiện, sợ bị người khác đến trước chiếm lĩnh thị trường mới lén lén lút lút đưa ra vùng ngoại ô này, còn phái rất ít người đến trông giữ, vì thế họ rất yên tâm với những thứ đồ này nên đều lười nhìn.
Thừa dịp trời tối, hai người đặc biệt đi vào những chỗ không thấy bóng, rốt cuộc ra khỏi vùng ngoại thành vào tới trong thành.