Chương 45: Chương 45
“Tư Thần? Tên rất hay, có ý nghĩa hơn tên Giai Giai của mình.” Thể hiện ý tốt của mình, hai mắt Trịnh Giai Giai ngấn nước kéo tay Nha Nha nói, “Các phòng ngủ khác đã đến mấy người, phòng ngủ chúng ta mới có mình mình, nay cậu đã đến, cuối cùng mình có bạn.” Không phải cô không muốn lao động, thật sự là khối lượng dọn dẹp quá lớn, cô nhìn mà đã mềm chân, bây giờ đã tìm được chiến hữu.
Nhìn phòng ngủ trước mắt lộn xộn, Nha Nha vỗ vai đối phương săn sóc nói: “Mình hiểu cảm thụ của cậu.” Nếu bản thân trông thấy căn phòng này, cô cũng bị đau đầu.
Nhờ có nước cô bạn đã xách về, ba người bắt đầu thu dọn phòng. La Gia Tề xắn tay áo đuổi hai cái cô gái ra ngoài, cầm lấy cái chổi quét cả phòng sạch sẽ, hai mắt Trịnh Giai Giai tỏa ánh sáng tán thưởng nói: “Tư Thần, anh trai cậu quả là giỏi, cậu thật hạnh phúc.” Nhìn phòng vừa bẩn vừa dơ, cô nhìn đã không thích động tay vào.
Ách? Anh cậu? Trông thấy vẻ mặt cô gái bên cạnh đầy hưng phấn, Nha Nha nhịn cười, kéo tay cô vào trong phòng: “Đi thôi, anh mình đã quét qua, hai chúng ta nên đi lau phòng.” Anh mình thì anh mình vậy, nên vào nhà làm việc.
Chờ đến khi ba người còn lại đến, trong phòng ngoại trừ cửa sổ chưa lau, còn lại đã thu dọn xong. La Gia Tề đã trải sẵn giường cho Nha Nha, trông thấy không còn việc gì, anh đưa Nha Nha và Trịnh Giai Giai cùng đi ăn cơm, ba cô gái còn lại có phụ huynh đi cùng, anh không tiện gọi cả người ta.
Tuy rằng Trịnh Giai Giai nói chuyện rất thoải mái, nhưng hiển nhiên cô vẫn hiểu lễ nghĩa, đối với việc La Gia Tề mời, cô cười từ chối, nói lát nữa có đồng hương đến tìm. Thấy cô nói như vậy, Nha Nha chỉ có thể đi với anh trai, nói chút nữa gặp lại.
Ở bên ngoài ăn bữa cơm, vì bảo đảm Nha Nha hòa thuận với phòng ngủ nên lại mua một đống đồ ăn vặt, La Gia Tề mới lưu luyến không rời tiễn em gái về trường học: “Nha Nha, em kiên trì ở lại đây ít bữa, chờ anh mở chi nhánh ở thành phố này, sắp xếp hết công việc ở nhà, anh sẽ đến đây với em.”
Công việc kinh doanh ở thành phố A của anh không nhỏ, hiện tại đã thành lập một công ty. Bởi vì đầu óc nhạy bén, sau đó Nha Nha nghĩ ra nhiều điểm mấu chốt quan trọng, cho nên gần như sắp độc quyền việc thiết kế ở thành phố A. Bây giờ, anh muốn theo Nha Nha đến tỉnh B đi học, do đó anh dẫn theo một bộ phận nhân sự đến tỉnh B phát triển. Bây giờ là thời kỳ đầu những năm chín mươi, công ty trang hoàng nội thất vẫn là ngành sản xuất mới, rất nhiều nơi chưa xuất hiện cách nói này, vì vậy có thể chiếm thị trường trước, lúc mới tới sẽ không có thời gian chăm sóc Nha Nha, đành để em ấy tạm thời trọ ở trường.
“Yên tâm đi anh, mỗi tuần lễ em đều được gặp anh, không phải còn tốt hơn hồi anh học thợ mộc à?” Thời điểm đó hai ba tháng hai ba người mới gặp một mặt, bây giờ nhà mình còn có xe sẽ phương tiện hơn?
“Được rồi, vậy em cẩn thận, nhớ kỹ, học tập cho tốt…”
“Học tập cho tốt, không cần để ý đến mấy cậu nhóc choai choai, chắc chắn họ không có ý tốt. Cho dù trường học có hoạt động cũng không cần một mình đi ra ngoài với họ, nếu phải đi ra ngoài, tranh thủ lúc không ai để ý gọi điện cho anh, công ty chúng ta nhiều người là… Anh, em đã thuộc lòng.” Bất đắc dĩ nhìn anh trai, Nha Nha đọc làu làu.
Thật ra cô hoàn toàn hiểu tâm trạng đối phương, bản thân mình đã là thiếu nữ, không phải tự kỷ nhưng vẻ bề ngoài không kém, trước đây mấy lời bà nói, không biết anh ấy còn nhớ hay không? Bao năm qua mình đều gọi là anh, khiến anh ấy xấu hổ không dám đề cập chuyện kết hôn, dù sao bản thân còn đến trường. Hơn nữa nói xa thêm một bước, sau này sinh viên vẫn là đáng giá, cảm giác giống như đỗ trạng nguyên thời cổ đại, cho dù La Gia Tề anh ấy tự nhận không kém cỏi hơn bất cứ ai, nhưng việc anh ấy không đi học vẫn sẽ bị người ta nói thành không có văn hóa, do đó khi anh ấy đưa mình đến trường, trong lòng thấp thỏm không yên. So sánh có hình tượng, hẳn là có cảm giác dùng bánh bao thịt ném chó, aizz, cũng làm khó cho anh ấy, thật vất vả nuôi lớn bà xã, còn sợ vợ tương lai chạy mất.
Nghĩ vậy, nhìn anh trai đang vuốt mũi không biết nên nói thêm gì, Nha Nha có chút đau lòng, quyết định vẫn nên cho anh ấy một liều thuốc an thần ăn, tránh để anh ấy miên man suy nghĩ.
Cô vươn tay giữ chặt bàn tay đối phương xách theo gói to, La Gia Tề nghĩ đến em gái muốn cầm túi, định buông tay, lại bị Nha Nha cầm ngược lại: “Anh, em vẫn nhớ rõ những lời bà nói.”
Thân thể La Gia Tề chấn động, ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Bà nói chờ em trưởng thành là có thể kết hôn với anh, nhưng hiện tại em còn đến trường, cho nên anh chờ thêm hai năm nhé.” Nói xong, cô cầm lấy gói to xoay người bước đi.
Ô, thật là, sống qua lâu ở niên đại chất phác này, cô cũng biến thành hàm súc, nói mấy câu như thế mà cảm thấy tim đập rất nhanh, mặt nóng lên? Thật dọa người.
La Gia Tề ngơ ngác nhìn bóng lưng Nha Nha đi xa, trong đầu không dám tin vào những lời em ấy vừa nói: Cái gì? Nha Nha nói cái gì? Em ấy nhớ rõ lời bà nói? Nhưng bây giờ còn cần đến trường, vì vậy phải chờ hai năm? Có nghĩa là, tốt nghiệp xong em ấy sẽ gả cho chính mình? Ba năm nữa là có thể cưới vợ?
Nhìn người qua kẻ lại ở cửa trường học, La Gia Tề vội vàng đặt nắm tay bên môi, ngăn cản khóe miệng mình nhếch lên, thấy bóng lưng em gái biến mất ở góc khuất, định đuổi theo nói mấy câu nhưng mới đi hai bước, lại ngượng ngùng dừng bước, em ấy cũng xấu hổ nhỉ? Mình nên chừa cho em ấy ít thời gian, bây giờ đuổi theo thì cô nhóc lại mất mặt. Nghĩ vậy, anh đứng tại chỗ đỏ mặt, không nhịn được mỉm cười nhìn bốn phía, quyết định mình nên rời đi trước, ít nhất, anh muốn tìm cá nhân chia sẻ với mình tin tức tốt này.
“Anh về sớm thế?” Vu Đại Lực nhìn đồng hồ trên tường, không thể tin được hỏi, theo lý thuyết với một ông anh cuồng em gái, kiểu gì cũng dây dưa đến tận khi trường học đóng cửa mới về? Hôm nay sao anh ấy về sớm như vậy?
“Anh về rồi, tuần sau chỉ thấy mặt, chỉ qua vài ngày.” La Gia Tề cười dài ngồi vào một ghế, đôi chân vắt chéo, trong mắt có sự thỏa mãn không nói nên lời.
“Sao tâm trạng anh tốt thế? Anh không lo lắng mấy cậu nhóc trong trường học cướp mất em gái bảo bối à?” Bản thân bận rộn chân không chạm đất, vị này còn nhàn nhã ngồi vắt chéo chân? Vu Đại Lực cực kì ghen tị, vì thế lanh mồm lanh miệng nói ra chuyện đối phương chú ý nhất, định đá xoáy tâm trạng tốt đẹp của La Gia Tề.
Nghe thế, La Gia Tề càng vui vẻ hơn, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, trịnh trọng tuyên bố tin tức tốt với trợ thủ tốt nhất của bản thân, kiêm người đứng thứ hai ở công ty: “Nha Nha nói, chờ em ấy tốt nghiệp sẽ kết hôn với tôi.” Anh muốn cưới vợ, không thèm để ý đám nhóc ranh đó.
Kết hôn? Đầu quay lại quá nhanh, Vu Đại Lực còn nghe được tiếng cổ mình kêu rắc một cái, nhưng nay anh bất chấp chỗ nào kêu, không thể tin được trợn tròn mắt: “Nha Nha kết hôn với anh? Chẳng phải hai người là anh em à?” Tuy rằng tên là hai dòng họ, nhưng anh vẫn nghĩ hai người là hai anh em, không phải hai anh em ruột cũng sẽ có quan hệ huyết thống, nếu không tại sao tình cảm giữa họ tốt đến thế?
“Tôi họ La, em ấy họ Tiêu, ai bảo cậu chúng tôi là hai anh em?” Kém cách xa vạn dặm nhé. Ông chủ La không nhận được lời chúc phúc thì vô cùng khó chịu.
“Ách, cho dù không phải hai anh em ruột, làm hai anh em bao năm qua, anh không cảm thấy rất kỳ lạ à?” Đừng hiểu lầm, anh không có ý đồ quấy rối đến Nha Nha, anh chỉ có phần khó hiểu.
“Quái dị cái gì? Trước khi bà của Nha Nha lâm chung, bà đã hứa gả Nha Nha cho tôi, em ấy từ lâu đã là vị hôn thê của tôi. Có điều khi đó em ấy còn nhỏ, gọi tên tôi thì nghe rất lạ, đành gọi tôi anh trai, hơn nữa, kêu hai tiếng anh trai thì sao? Tại sao không thể kết hôn? Không đúng, thằng nhóc như cậu có phải có ý gì với Nha Nha của tôi không?” Càng nghĩ càng thấy đúng, bây giờ thằng nhóc này còn không kết hôn, không phải nhớ thương Nha Nha giống mình chứ? Mắt mang sát khí, La Gia Tề dùng ánh mắt tập trung vào Vu Đại Lực, nếu thằng nhóc này dám có nửa phần do dự, anh sẽ hủy thi diệt tích, giết không tha ngay tại chỗ.
“Không, tuyệt đối không, từ nhỏ em nhìn Nha Nha lớn lên, thương em ấy như em gái, tuyệt đối không có ý nghĩ cầm thú như vậy.” Vu Đại Lực vội vàng bào chữa cho bản thân, trông thấy ánh mắt anh ấy, không cẩn thận cái mạng nhỏ của mình sẽ ngủm mất.
La Gia Tề lộ ra một nụ cười khủng bố: “Cầm thú?” Cậu ta đang mắng mình cầm thú? Đứng lên, anh bóp nắm đấm của mình ken két, từng bước một tới gần Vu Đại Lực.
“Anh La, em sai rồi, anh cứ coi lời em như rắm thúi, anh cũng coi em như rắm thúi bay mất được không?” Ô, thật đáng sợ, Nha Nha, làm sao em có thể gả cho người đàn ông như thế này?
“Đã quá muộn, đi theo tôi.” Xách theo cổ áo con cừu nhỏ, La Gia Tề kéo Vu Đại Lực với ánh mắt đầy tuyệt vọng đi tham gia buổi tối tiệc rượu. Nha Nha nói uống rượu không tốt, ừm, đêm nay đã tóm được tên chắn rượu.
—— tôi là đường ranh giới ——
Một phòng ngủ có sáu người, hai túi đồ ăn vặt dần dần biến mất, tình bạn của mấy cô gái nhanh chóng thân thiết, lúc này đã kéo bè kéo cánh, còn thiếu nước cắt máu ăn thề kết nghĩa “anh em”. Tính theo độ tuổi, Nha Nha nhỏ nhất, bản thân cô đến trường sớm, lại nhảy một cấp, hiếm ai ít tuổi như cô.
“Tư Thần, anh em làm nghề gì?” Chị Năm của phòng ngủ – Tần Giai Tuệ, cũng chính là cô gái đến thứ ba, khuôn mặt hồng hồng hỏi Nha Nha.
Vẻ bề ngoài La Gia Tề không kém, người nhà họ La đều có gương mặt lịch sự, mà La Gia Tề làm việc từ nhỏ, trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh mà quần áo cũng khiến người ta cảm giác được. Hơn nữa vài năm qua dưới tay anh có nhân viên, vô hình để lộ ra khí độ của người làm lãnh đạo rất quyến rũ, làm cho cô gái này khi nhớ lại mặt đỏ tim đập.
“Anh em?” Nhìn khuôn mặt đối phương hồng hồng, Nha Nha cười nói, “Trang hoàng nhà cửa, chính là người đó định sửa chữa lại nhà cửa thì sẽ đóng cửa đóng tủ cho người ta.” Cô thề chính mình nói sự thật, nhưng câu nói này khiến người trong phòng giảm bớt hứng thú với La Gia Tề. Nhìn Tiêu Tư Thần ăn mặc không kém, hơn nữa nghe Giai Giai và Tần Giai Tuệ hình dung, họ còn tưởng rằng là trông thấy con gái cán bộ trong truyền thuyết, không ngờ là làm công?
“Chẳng trách anh ấy giỏi giang thế? Ô, mình cũng muốn có anh trai như vậy, lúc anh ấy thu dọn phòng rất đẹp trai.” Đối với Trịnh Giai Giai mà nói, làm gì không quan trọng, đàn ông có năng lực mới đáng yêu nhất.
Mọi người bị cô chọc cười ha ha, chỉ có Tần Giai Tuệ âm thầm bĩu môi, biết làm việc thì có ích gì? Chẳng phải là làm việc chân tay? Hình tượng La Gia Tề trong lòng cô ta xuống dốc không phanh.
Nói tóm lại, cuộc sống ở trường học của Nha Nha vẫn tốt. Cô học chuyên ngành “thiết kế nội thất” mà trường cao đẳng mỹ thuật vừa mới thành lập, sau khi tốt nghiệp đúng lúc tự cung tự cấp, hoàn toàn không lo không tìm được việc. Chuyên ngành này không có điểm số tương đối thì không đỗ nổi, cho nên những người trúng tuyển đều là một ít có lý tưởng, có khát vọng, chăm chỉ khổ luyện. Trong bầu không khí học tập như thế, cuộc sống đại học của Nha Nha vô cùng thoải mái.