Chương 4: Cùng nhau rời đi

Lý Hoành Viễn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, trong phòng sáng không ít.
Thạch Hoài Sơn bưng thuốc tiến vào, thấy Lý Hoành Viễn đang nhìn về phía hắn, không khỏi sửng sốt.


Lý Hoành Viễn cũng sửng sốt, vừa mới y còn đang thấp thỏm ni. Tuy từ trong trí nhớ Nghiêm Thu y biết được mình bị người ta mua về làm tề quân, cũng chính là vợ. Nhưng trong trí nhớ này cũng không có bộ dạng của Thạch Hoài Sơn, có thể do Nghiêm Thu không để ý, nên không nhìn kỹ người này. Vì vậy, Lý Hoành Viễn vẫn có chút lo lắng. Nhìn thoáng qua một cái, Lý Hoành Viễn vui như mở cờ trong bụng, đây chính là ‘tách trà’ của y a! Xem hình dáng của người này, lưng hùm vai gấu! Tướng mạo cũng đẹp, mày rậm mắt to, góc cạnh rõ ràng!


Lý Hoành Viễn quả thực vui sướng đến khóc ra nước mắt, rốt cục gặp được một cái cường công… (thật tội nghiệp anh =)))
Cũng không nên trách Lý Hoành Viễn kích động như vậy, bởi vì y từng có một kinh nghiệm vô cùng đau thương.


Lý Hoành Viễn xem như là một người dậy thì khá trễ, y tỉnh tỉnh mê mê lên đại học, mới hiểu ra vấn đề tính hướng của mình. Nhưng điều này cũng không mang lại ảnh hưởng gì cho y, yêu đương sao, có yêu thì tốt rồi, đối phương là nam hay là nữ lại có quan hệ gì ni? Y vẫn luôn có cái nhìn cởi mở về vấn đề này.


Đến tận khi y học năm 3 đại học, y vẫn chưa từng yêu qua, rất khẩn cấp mong muốn được một lần yêu đương.


Trong trường học, y không phát hiện người có tính hướng giống mình, cũng có thể có nhưng do mọi người che giấu quá tốt. Vì vậy, y đã đến một quán bar đồng tính có tiếng, đương nhiên không phải muốn tìm tình một đêm. Chỉ là muốn thử gặp gỡ người giống như mình, cảm nhận cái loại không khí đó. Nếu quả thật có duyên gặp được người thích hợp, nói chuyện yêu đương vậy không còn gì tốt hơn.


available on google playdownload on app store


Thế nhưng sự thật luôn làm cho con người ta không có cách nào chấp nhận, ở trong quán rượu, y rất được hoan nghênh… Rất được một vài thiếu niên đáng yêu hoan nghênh...
Lý Hoành Viễn lặng im mà uống rượu, chẳng lẽ 1m8 thì sẽ là công sao?! Y cũng muốn được ôm có được hay không!


Không sai, bi kịch của Lý Hoành Viễn chính là như vậy, bề ngoài là công nhưng tâm là thụ.
Tận đến học kỳ cuối của năm 3 đại học, y ký hợp đồng với công ty thực tập.


Mỗi ngày vào lúc đi làm cùng tan ca, vẫn luôn chạm mặt một thanh niên trong thang máy. Mỗi lần ánh mắt hai người gặp nhau, Lý Hoành Viễn đều cảm thấy có tiếng điện giật tách tách trong không khí.


Thân hình người thanh niên này cỡ tầm Lý Hoành Viễn, nghiêm khắc nói, so với Lý Hoành Viễn thấp hơn một mái tóc nhọn. Mặc dù chiều cao này không thể có cái gì manh, nhưng làm người không thể kén chọn như vậy! Lý Hoành Viễn đang nôn nóng muốn nói chuyện yêu đương tỏ vẻ rất hài lòng, chẳng qua y đem tóc của mình cắt ngắn chút. (anh nó vẫn muốn thấp hơn người yêu ah =)))


Vì thế hai người vốn là trong thang máy mắt đi mày lại, sau đó lưu số điện thoại, bắt đầu hẹn nhau, thực hiện các loại hẹn hò yêu đương.


Cứ như vậy qua hai tháng, trong lúc đối phương nhiều lần ám chỉ muốn phát triển thêm một bước ‘trên giường’. Lý Hoành Viễn cảm thấy tiến triển có chút quá nhanh, luôn tìm cách kéo dài.


Cho đến Tết Nguyên Đán năm ấy, công ty nghỉ lễ, hai người hẹn nhau du lịch, trọ ở trong nhà khách, cũng thuận lý thành chương lăn lên giường.
Nhưng sự thật lại một lần nữa khiến Lý Hoành Viễn không thể chấp nhận!


Vì cái gì hôn rồi hôn, thanh niên kia lại dùng mông ma sát J.J(1) của y? Không phải nên là gã dùng J. J ma sát mông y?
Thanh niên kia cũng phát hiện không đúng, trực tiếp hỏi: “Anh là 0?”
Lý Hoành Viễn chưa từng xấu hổ như vậy, lẩm bẩm nói: “Hẳn là đi... Tôi chưa từng thử qua...”


Thanh niên rất lãnh đạm nói: “Vậy anh làm 1 thử xem, tôi chỉ làm 0.”
Lý Hoành Viễn ở trong lòng rơi lệ đầy mặt, hai cái 1m8 đều là 0, cứ như vậy dễ dàng gặp nhau...


Vốn hai người ở chung khá vui vẻ, Lý Hoành Viễn cảm thấy thật xấu hổ nếu cãi nhau chỉ vì tranh giành vị trí trên dưới này. Dù sao 1 hay 0 thì y cũng chưa từng làm qua, thử cũng không hại gì.


Kết quả cuối cùng của chuyện này chính là, Lý Hoành Viễn dâng hiến lần đầu của mình, nhưng y không hề được thoải mái chút nào, bị kẹp rất đau. Thanh niên kia cũng không chút vui thích, Lý Hoành Viễn rất không có kỹ xảo. Sau đó, hai người bye bye.


Này đúng là lần đầu trải nghiệm khiến người ta phải ôm đầu khóc rống…


“Tỉnh? Đầu còn đau không?” Thạch Hoài Sơn thấy Nghiêm Thu còn đang sững sờ, đem thuốc đặt lên bàn, lại gần giúp y xem vết thương. Miệng vết thương ở trên trán phía bên phải, không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi rách da, có điều sưng tấy cả lên.


“Ân... Tạm ổn... Có, có chút choáng.” Được Thạch Hoài Sơn vuốt đầu, có thể cảm giác được tay nam nhân này rất ấm.


“Đại phu nói tỉnh dậy sẽ không còn đáng ngại nữa.” Thạch Hoài Sơn đem thuốc từ trên bàn bưng lại đây, “Đem thuốc uống hết đi, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy.”


“Ân.” Lý Hoành Viễn ngốc ngốc không biết nói cái gì cho tốt, chỉ ứng lại một tiếng, có chút tốn sức mà ngồi dậy, đón chén thuốc, ừng ực uống hết, sau đó bị đắng đến mặt nhăn mày nhíu.


Thạch Hoài Sơn lại rót nước cho y súc miệng, nhìn bộ dạng của y, lại có chút mềm lòng. Hôm qua lúc a cha Đại Thành rời đi, còn dặn riêng hắn, chờ Nghiêm Thu tỉnh cũng đừng cho y sắc mặt hoà nhã, nhất định phải phạt y một chút mới được. Thở dài một hơi, Thạch Hoài Sơn nói: “Ta biết ngươi ngại trong nhà nghèo, nhưng ta còn trẻ, ta sẽ cố gắng nuôi gia đình, mấy năm tiếp theo, khẳng định cho ngươi trải qua ngày lành. Tình huống bên nhà cha ngươi, ngươi cũng biết, trở về cũng không còn ai, không bằng ở đây theo ta sống cho tốt, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”


Lời nói của Thạch Hoài Sơn rất thành khẩn, hơn nữa hắn trưởng thành một bộ dáng đỉnh thiên lập địa (đội trời đạp đất), thật khiến người ta cảm thấy rất đáng tin. Lý Hoành Viễn không biết Nghiêm Thu “thật” nghe xong lời này sẽ nghĩ như thế nào, tóm lại giờ khắc này y cảm thấy người nam nhân này, không chỉ bề ngoài mạnh mẽ, bên trong cũng là một nam nhân biết gánh vác, thật sự là rất hợp khẩu vị của y.


Y nghĩ chờ quen thuộc tình huống nơi này, tìm nhiều cách kiếm tiền cho gia đình mới được. Hai người chia sẻ, luôn so với một người dễ dàng hơn. Chỉ là, ngoài miệng vẫn là đáp ứng nói: “Ân, ngươi yên tâm, ta sẽ không chạy nữa.” Nếu chiếm thân thể này, kia từ hôm nay trở đi, y chính là Nghiêm Thu đi. Cái tên Lý Hoành Viễn này, y vốn cũng không để ý, người cho y tên cũng không có để ý, y còn rối rắm cái gì.


Thạch Hoài Sơn liếc nhìn Nghiêm Thu một cái, hình như không quá tin tưởng lời nói của y, lúc trước y đã giả bộ ngoan ngoãn hai ngày, sau đó lén trốn đi.
Bất quá, Nghiêm Thu không để ý, lâu ngày thấy lòng người, chờ xem.


Dưỡng thương mấy ngày nay, Nghiêm Thu mới biết được nam nhân này kêu Thạch Hoài Sơn. Không có biện pháp, trong mớ trí nhớ ít ỏi nguyên chủ truyền cho y hoàn toàn không có tên nam nhân này.


Thạch Hoài Sơn vẫn mỗi ngày lên núi săn thú, ba mẫu đất có hai mẫu trồng lúa mạch, một mẫu trồng bắp, mùa thu hoạch cũng đã thu thập ổn thỏa. Một nửa dùng vải dầu che kín lại, lưu trữ lại để nộp thuế, mấy ngày nữa nha dịch sẽ đến chở đi. Một nửa khác chất đống trong nhà kho, là đồ ăn trong nhà. Mấy ngày trước, hắn lại trồng hai mẫu cải trắng cùng một mẫu củ cải, thứ này cứng cáp, không cần quá chú ý chăm sóc, chỉ cần chờ đến trước khi mùa đông tới thu hoạch là được. Các hộ trong thôn, thức ăn vào mùa đông đều thiếu, cơ bản chỉ có cải trắng cùng củ cải thay đổi qua lại để ăn.


Mỗi ngày khi Thạch Hoài Sơn đi săn thú, a cha Đại Thành ở cách vách sẽ qua trông Nghiêm Thu giúp.


A cha Đại Thành đối Nghiêm Thu không có sắc mặt tốt, dù thế nào cũng không thèm phản ứng y. Không phải ngồi ở trong phòng khâu đế giày, chính là may áo bông quần bông cần mặc trong mùa đông. Dựa theo nguyên tắc phải có quan hệ tốt với hàng xóm làng giềng, Nghiêm Thu chủ động theo a cha của Đại Thành nói vài lần, đều bị lời mặn lời nhạt đẩy trả lại. Y cũng không tức giận, một là đối phương là trưởng bối, hai là y biết a cha Đại Thành đây là vì hướng về Thạch Hoài Sơn mới như vậy. Dù sao nằm trên giường dưỡng thương, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, liền lôi kéo ông nói chuyện thôi. Hỏi một chút chuyện trước đây của Thạch Hoài Sơn, hỏi một chút về tình huống của người trong thôn. Chậm rãi a cha của Đại Thành cảm thấy tiểu ca nhi này là chuẩn bị yên ổn sống, thái độ cũng tốt lên.






Truyện liên quan