Chương 16
Buổi sáng thức dậy sớm, ăn cơm xong, Thạch Hoài Sơn đi vào trong sân sau dự định cắt chút thịt phơi khô mang qua cho thôn trưởng, nhờ thôn trưởng nghĩ kế giúp chuyện của Chiêu Phúc.
Mới vừa cắt xong, chợt nghe có người vừa hô vừa gõ mạnh vào cửa, “Hoài Sơn ca, có ở nhà không? Hoài Sơn ca!” Thanh âm còn mang theo nghẹn ngào.
Lại là Thạch Liễu! Thạch Hoài Sơn không kiên nhẫn mặt nhăn mày nhíu, không muốn quản gã làm gì.
Kết quả tiếng đập cửa mãi vẫn không dứt.
Nghiêm Thu đang ngồi ở trên kháng may áo bông, cũng bị ầm ĩ đến phải đi ra, phiền không chịu nổi, “Gã lại đây làm cái gì a? Không phải bị nhốt ở trong nhà sao?”
Thạch Hoài Sơn tức giận nói: “Ai biết, không cần để ý đến gã, để cho gã đập đi.”
“Hoài Sơn ca, ta biết ngươi đang ở nhà. Ta nhìn thấy ngươi! Hoài Sơn ca!” Thạch Liễu ghé vào khe cửa nhìn vào trong viện.
Nghiêm Thu buồn bực nói: “Cũng đừng để cho gã tiếp tục gõ cửa, một lát nữa cả cửa cũng bị phá hư, có chuyện gì nói cho lẹ, để cho gã đi nhanh đi.”
Thạch Hoài Sơn cũng hết cách, bực bội mở cửa ra, sắc mặt hung dữ, “Ngươi lại đây làm gì?!”
Thạch Liễu bị hù co rụt lại cổ, gã vẫn là rất sợ Thạch Hoài Sơn. Nhưng không có cách nào khác, hán tử khoảng độ tuổi của gã trong thôn, điều kiện tốt chút, cũng chỉ có Thạch Hoài Sơn. Vì thế kiên trì nói: “Hoài Sơn ca, a phụ ta đã đính hôn cho ta, Thanh Thủy thôn. Ta không muốn cuộc hôn nhân này, Thanh Thủy thôn vừa nghèo lại xa, nghe nói húp cháo cũng húp không no. Hoài Sơn ca, ngươi phải cứu cứu ta!”
“Ngươi kết hay không kết hôn, liên quan gì đến ta?” Thạch Hoài Sơn nói xong muốn đóng cửa.
Thạch Liễu lại một chân bước vào trong cửa, không cho Thạch Hoài Sơn đóng cửa lại, “Hoài Sơn ca, ngươi thực nhẫn tâm nhìn ta chịu khổ chịu đói a?!”
Nghiêm Thu ở một bên tức giận đến ngứa răng, Thạch Liễu này đầu óc có bị bệnh không? Vẫn nghĩ dựa vào Thạch Hoài Sơn sao? Nghiêm Thu vài bước đi đến trước mặt Thạch Hoài Sơn, “Hoài Sơn nhà ta với ngươi không thân cũng chẳng quen, thật sự quản không được chuyện nhà của ngươi. Trong nhà cũng không thiếu chuyện gấp đâu, ngươi vẫn là nhanh chóng quay về đi.”
Thạch Liễu treo lên khuôn mặt tươi cười, có chút lấy lòng nói: “Ngươi có phải sợ ta đoạt Hoài Sơn ca hay không? Ngươi yên tâm, ta khẳng định không tranh giành với ngươi. Hoài Sơn ca chỉ cần nhận ta làm trắc quân (vợ lẽ), ta đã thoả mãn.”
Trắc quân? Đó là đồ chơi gì? Nghiêm Thu phản ứng một hồi mới nghĩ rõ được, này trắc quân đặt ở hiện đại ý chính là vợ nhỏ a!
Nghiêm Thu liếc ngang Thạch Hoài Sơn một cái, “Có người tự mình đưa chiếu cho ngươi ni!” (đưa chiếu 2 người cùng ngủ chung?!)
Thạch Hoài Sơn sợ Nghiêm Thu tức giận, một tay đẩy Thạch Liễu ra khỏi cửa, thừa dịp chân gã nhấc ra, nhanh chóng đóng cửa. “Ngươi đừng tức giận a, chính gã ở đó nói lung tung ni, ta chỉ muốn một mình ngươi thôi. Hơn nữa, Thạch Liễu là cái dạng như vậy, nếu để gã vào nhà chúng ta, ta không phải thuần túy là tìm tội chịu sao!”
Nghiêm Thu vốn cũng không phải thực sự tức giận, Thạch Hoài Sơn là dạng người gì y còn có thể không biết sao? “Được rồi, ta không có hơi sức tức giận với ngươi. Thịt cắt xong chưa? Sớm đi nhà thôn trưởng, làm thỏa đáng chuyện Chiêu Phúc a.”
Thạch Hoài Sơn nghĩ nghĩ nói: “Đợi một lát nữa đi, ta sợ Thạch Liễu còn muốn làm ồn ào, một mình ngươi ở nhà, ta không yên tâm.”
Thạch Liễu bên ngoài bị Thạch Hoài Sơn đẩy một cái té ngã, ngồi dậy. Bối rối nửa ngày mới hồi phục tinh thần, xé cuống họng mà gào thét.
“Hoài Sơn ca, ngươi sao nhẫn tâm như vậy a! Liền đối với ta không quan tâm a!”
Các gia đình ở gần bên cạnh, đều ở cửa nhà mình nghe náo nhiệt. Lần trước một xuất diễn đổi thịt kia, có thể để người trong thôn trò chuyện ba ngày, lúc này lại có đề tài bàn tán mới.
“Liễu a, ngươi đây là thế nào?! Sao ngồi ở đây?” a cha Thạch Liễu cùng a phụ đã tìm đến đây.
Thạch Liễu ngồi dưới đất vẫn chưa chịu dậy, vỗ đùi khóc, “A cha, Hoài Sơn ca đẩy ta té ngã. Ngươi phải làm chủ cho ta a!”
Không đợi a cha Thạch Liễu nói chuyện, Thạch Lương Tài đã kéo Thạch Liễu từ trên mặt đất dậy, “Ngươi chạy đến cửa nhà người ta làm gì?!”
Thạch Liễu lẩm bẩm cả buổi, “Ta, ta chỉ là đến nhìn một chút.”
Nghiêm Thu cùng Thạch Hoài Sơn ở trong sân cũng nghe thấy tiếng ni, nghe gã vừa nói như thế, Nghiêm Thu rầm một cái mở cửa ra, nói với Thạch Lương Tài: “Liễu ca nhi nhà ngươi sáng sớm chạy tới nhà của ta, nói muốn làm nhỏ cho đương gia chúng ta. Nhà của chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo, không thể nhận nổi Liễu ca. Còn làm phiền hai vị đem người mang về đi.”
Thạch Lương Tài cảm thấy đã thẹn hết cả mặt mũi, giống như bị người ta tát cho một bạt tai. Tại sao mình lại nuôi ra cái thứ không biết xấu hổ như vậy! Ông dắt Thạch Liễu đi về nhà. Tuy rằng muốn hung hăng tát cho nhi tử dọa người này mấy bạt tai, nhưng ngày hôm nay đã mất mặt quá nhiều rồi, cũng không thể lại cho cái đám đang xem náo nhiệt này thêm đề tài câu chuyện.
“Ta không đi, a phụ, ta không muốn đi Thanh Thủy thôn!” Thạch Liễu lôi kéo cùng Thạch Lương Tài, không muốn trở về. Lần này về, nếu gã còn muốn ra ngoài nữa sẽ rất khó.
Thạch Lương Tài cũng không hé răng, kéo tóc Thạch Liễu bước đi. Thạch Liễu đau nhe răng nhếch miệng, lôi kéo không được, bị dắt đi. A cha Thạch Liễu cũng cảm thấy không ngẩng nổi đầu lên, ở phía sau cúi gằm theo sát trở về nhà.
“Xem như xong rồi đi.” Nghiêm Thu nhịn không được lại liếc xéo Thạch Hoài Sơn một cái, “Ngươi nói xem ngươi làm sao lại khiến cho gã bám vào ngươi như vậy a?”
Thạch Hoài Sơn cảm thấy mình thật oan uổng không chịu nổi, “Ta nào biết a, mấy năm nay tổng cộng không nói với gã quá năm câu.” Thạch Hoài Sơn chìa năm ngón tay to khoa tay múa chân, kết hợp với bộ dáng vô tội thành thật, ngốc ngốc nghếch nghếch.
Nghiêm Thu nhịn không được cười, “Được rồi, biết ngươi oan, mau đi nhà thôn trưởng đi.”
Thạch Hoài Sơn thấy Nghiêm Thu nở nụ cười, lúc này mới thả tâm, xách thịt đi ra cửa.
Nghiêm Thu đem cổng sân đóng kỹ, vào nhà tiếp tục may áo bông. Y chưa thuần thục, may vô cùng chậm. Nhưng không cần phải gấp, áo bông này như thế nào cũng phải đợi nửa tháng sau mới mặc.
Ngồi không bao lâu, lại có người gõ cửa.
Nghiêm Thu vừa xuống giường vừa buồn bực, ngày hôm nay việc nhưng thật nhiều a, muốn yên ổn may cái áo cũng không được.
“Ai a?” Nghiêm Thu ở trong viện hỏi một câu.
“Ta.” Người ngoài cửa trả lời.
Vừa nghe đây là tiếng của a cha Đại Thành, Nghiêm Thu nhanh chóng đi nhanh lên hai bước, mở cửa, “A cha Đại Thành a, mau vào.”
A cha Đại Thành mang theo cái rổ, vừa vào cửa vừa nói: “Ta mới vừa ở nhà người khác nghe nói, buổi sáng Thạch Liễu lại đây làm ầm ĩ?”
Nghiêm Thu nói: “Cũng không phải, ngay cả khóc gào cũng có, rất muốn làm nhỏ cho Hoài Sơn.”
A cha Đại Thành “Phi” một tiếng, “Hắn cũng thật không biết xấu hổ. Này đúng lúc ta sáng sớm ra ngoài, không gặp được gã, bằng không, ta thế nào cũng phải mắng hắn một trận.”
Nghiêm Thu đã nói mà, như thế nào động tĩnh buổi sáng lớn như vậy, a cha của Đại Thành cũng chưa đi ra, nguyên lai là không ở nhà.
A cha Đại Thành vào phòng, đem khăn vải trên rổ xốc lên, “Không nói hắn nữa, ta mang cho ngươi mấy con gà con.”
Mấy con gà con thấy sáng, anh anh anh kêu, chen tới chen lui.
Nghiêm Thu nhìn thấy còn cảm thấy thật đáng yêu, “Lấy từ đâu a?” Nhìn sơ qua, có khoảng 8, 9 con.
“Gà mẹ ở nhà thúc thúc của Đại Thành ấp ra, ta liền chia ra một ít. Nhà ta để lại chút, đến nhà ngươi thì dư ra mấy con này. Sân nhà ngươi, vắng vẻ a, không nuôi chút gì sao? Sau này còn có thể có trứng gà ăn.” Mấy năm trước Đại Thành kết hôn, tốn không ít tiền, nhà hắn cũng là đến năm nay, kinh tế trong nhà mới có chút dư dả, lúc này mới nghĩ đến muốn nuôi gà. Kế đó tề quân Đại Thành lại có con, về sau không thể tránh muốn ăn trái trứng, uống chút canh bổ.
“Đúng a, may mà ngươi nghĩ đến, ta đây không có kinh nghiệm, cũng không nghĩ đến việc này.”
“Tuổi trẻ đều như vậy, qua vài năm liền biết cả thôi.”
Nghiêm Thu tự nhiên sẽ không lấy không mấy con gà con này, a cha của Đại Thành nói là chia ra, khẳng định cũng không phải miễn phí. Các hộ trong thôn, không phải mọi nhà đều có gà, này xem như thứ tốt. “…Này phải bao nhiêu tiền? A cha Đại Thành, ngươi đừng khách khí, nên bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.”
A cha Đại Thành thái độ làm người lanh lẹ, cũng không giả vờ khách khí, dứt khoát mà nói số tiền.
Nghiêm Thu cũng nhanh nhẹn đưa tiền, sau đó còn cùng ông thỉnh giáo nuôi gà như thế nào. Hiện nay gà con còn nhỏ, mỗi ngày trộn chút đồ ăn là được.
A cha Đại Thành nói: “Này bên ngoài trời lạnh, sân các ngươi cũng không có chuồng gà, ta thấy ngay tại trong phòng nuôi đi, bằng không mấy con gà con sẽ không qua được mùa đông.” A cha Đại Thành chỉ cái góc, “Ta thấy ở đó vây một vòng, không cần chỗ quá lớn.”
Nghiêm Thu gật gật đầu, hết thảy đều nghe người thạo nghiệp vụ an bài, đây nhất định đúng.
“Chính là nhiều ít có chút mùi, nhịn một chút đi. Ban ngày mở cửa thông khí, chờ đầu xuân, ở trong sân xây cái chuồng thì được rồi.”
Nghiêm Thu lại gật đầu một phen.