Chương 30: Vạch trần âm mưu
Trước ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người, Giang Tiều chậm rãi đi ra, cầm trong tay một kiện áo choàng, như đang xác minh lời Kiệt Kiệt vừa nói.
“Cuối cùng cũng dám ra đây sao?”
Sự tình hiện tại phát triển theo dự tính, Kiệt Kiệt vô cùng đắc ý, đi đến trước mặt Giang Tiều, âm điệu mang vẻ đùa cợt, nói.
“Vừa rồi, là ngươi nói áo choàng bị đổi?”
Nhìn Kiệt Kiệt tiến lên, Giang Tiều nghĩ đến tới áo choàng tốt đẹp bị hủy, lửa giận vừa vơi lại vụt lên, không những không lui về phía sau, mà ngược lại tiến sát lên một bước, lạnh lùng chất vấn lại hắn.
“Là..là ta, vậy thì sao?”
Thình lình bị hỏi lại như vậy, Kiệt Kiệt đâm ra hoảng sợ, hắn đâu nghĩ đến cái tên ngu ngốc khù khờ này cũng có thời điểm hùng hổ dọa người như vậy, lắp bắp trả lời.
“Ngươi làm sao mà biết được áo choàng bị đổi? Lúc trước khi đưa đến Giản Tế Tự, chỉ có ba người, Cát Nhĩ, Kết và ta biết rõ.”
Giang Tiều cười lạnh một tiếng, hôm nay hắn nhất định phải bắt bằng được tên “hung thủ”, tiếp tục chất vấn.
“Ta, ta đoán …… lúc trước ngươi nói ngươi làm áo choàng cho Kết, không phải mọi người cũng biết đấy sao?”
Mặt Kiệt Kiệt đỏ lên, cả buổi mới nghẹn ra lý do như vậy. Dựa theo suy nghĩ của hắn, Giang Tiều không phải là nên khóc lóc nỉ non rồi ly khai bộ lạc sao? Ai biết hắn cũng dám đứng ở trước mặt mọi người cùng mình đối chất?
“Đúng là ta đã làm áo choàng cho Kết.” Giang Tiều nhìn khắp bốn phía, nhìn về phía đám người dần dần có chút bạo động, “Bất quá, nếu như luận giao tình, thời gian Cát Nhĩ và Kết quen biết nhau so với ta lâu hơn. Luận tay nghề, áo choàng mà Cát Nhĩ đưa ra hiển nhiên phải nhờ đại sư Khắc Nhĩ xuất thủ.”
Nói đến đây, hắn lớn tiếng hỏi: “Nếu như là các người, các người sẽ chọn kiện đó chứ?”
“Đương nhiên là của đại sư Khắc Nhĩ!”
“Đúng vậy, nếu như là ta, ta cũng sẽ nói Cát Nhĩ đưa cái kiện kia…..”
Phía dưới lập tức nhao nhao nghị luận, nhưng cuối cùng lại nhất trí đưa ra kết luận.
Giang Tiều thoả mãn gật đầu, mỉm cười, nói khẽ “Kiệt Kiệt, ngươi nhìn đi, lý do ban nãy hình như không qua rồi!”
“Làm sao có thể, rõ ràng Kết cuối cùng đã chọn áo choàng ngươi làm, ta tận mắt thấy tại Tế Tự đàn,…”
Nói đến đây, Kiệt Kiệt bỗng nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, tất cả mấy lời nói kế tiếp đều nghẹn lại trong miệng.
“Đúng vậy nha, có phải chẳng những ngươi tận mắt thấy, mà còn tự tay hủy đi áo choàng không?”
Cát Nhĩ ở một bên, nhịn không được, vọt tới trước mặt Kiệt Kiệt, chỉ vào mũi hắn lớn tiếng mắng.
“Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, ta bị các người làm cho hồ đồ rồi. Lúc trước không phải Giang Tiều nói Kết nhờ Cát Nhĩ đưa áo choàng sao?”
Đạt ở bên trong gãi gãi đầu, vẻ mặt đầy hoang mang, như thế nào trong chốc lát lại biến thành Kiệt Kiệt làm hư áo choàng Giang Tiều làm?
“Chúng ta cũng muốn biết, vì cái gì mà Kết không chọn đại sư Khắc Nhĩ..”
Mấy giống cái ở dưới, nhỏ giọng nói thầm, có chút quan tâm đến diễn biến nhưng hơi lệch, ai bảo bọn họ đều là người ủng hộ đại sư Khắc Nhĩ. Vô luận ở bất kì thế giới nào, thời đại nào luôn luôn có một số người đối với quần áo và đồ trang sức xinh đẹp không có cách nào kháng cự lại.
“Kết xác thực chọn áo choàng Giang Tiều làm, chỉ là tối hôm qua lại bị người ta làm hỏng, mà người này chính là Kiệt Kiệt.”
Cát Nhĩ nói xong, còn cố tình nhìn thoáng qua Kiều cách đó không xa, hoài nghi y cũng có phần, chỉ là không có chứng cớ.
Không chờ người phía dưới hỏi lại, hắn ra hiệu Giang Tiều đem áo choàng mở ra.
Nếu như lúc trước có người hoài nghi sự lựa chọn của Kết, thì khi nhìn đến áo choàng trong tay Giang Tiều, cũng đã tìm được đáp án.
Ngoại trừ kiểu dáng mới lạ, trước đây chưa từng thấy ở ngoài, thì phần cổ áo cùng tay áo đều rất đẹp, lông tơ màu trắng càng làm cho nó đáng yêu tới cực điểm, thoáng một cái đã thu hút được sự yêu mến của rất nhiều giống cái.
Kiệt Kiệt nhìn chằm chằm vào chỗ áo bị rạch, lỗ thủng đã không thấy đâu, mà còn biến thành một con báo đen dáng điệu thơ ngây chân thành, đang híp đôi mắt như nửa tỉnh nửa mê, ẩn ẩn lộ ra một màu xanh biếc.
Con báo trông rất sống động, tưởng chừng như chỉ sau một khắc sẽ thấy nó lộn vòng nhảy ra từ trên áo choàng, thoáng chốc đã đánh trúng đáy lòng già trẻ lớn bé trong bộ lạc. Vốn thú tộc sinh sản không hề dễ dàng, thậm chí nhiều thú nhân sau vài chục năm vẫn không thể sinh con, thú non với họ là trân quý nhất –huống hồ, Giang Tiều còn cố ý đặc biệt chọn kí hiệu thú thái của báo tộc.
“Ta đã đem áo choàng chỉnh sửa tốt tại tự nhiên chi thần rồi.” Giang Tiều đem áo choàng đưa cho Kết, nhìn về phía Kiệt Kiệt đang há mồm trợn mắt, “Ngươi còn gì để nói?”
“Ta…”
Phát giác tầm mắt mọi người đều chuyển dời đến trên người mình, Kiệt Kiệt há to miệng, vô thức đem ánh mắt cầu cứu hướng đến Kiều, nhưng càng làm hắn thất vọng, bởi không được đáp lại bất luận cái gì.
“Lần trước Tháp Tháp gặp rắc rối, Giang Tiều đã không truy cứu……” Cát Nhĩ tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, “Chẳng lẽ đó cũng do là ngươi làm?”
“Kiệt Kiệt, sao ngươi có thể làm như vậy? Dựa theo tộc quy, như vậy cũng bị đuổi đó!”
Mấy giống cái có giao hảo cùng Kiệt Kiệt khổ sở nói, một khi bị trục xuất, đối với giống cái không có sức chống cự mà nói, chỉ có con đường ch.ết.
“Là ta thì thế nào? Hắn vốn là điềm xấu, sớm muộn gì cũng sẽ mang đến tai nạn cho tộc, không bằng hiện tại sớm trục xuất hắn….” Kiều không đáp lại, làm cho Kiệt Kiệt nản lòng thoái chí, dứt khoát thừa nhận, đúng sai hay không, không phải là đều bị đuổi đi sao?
“Thì ra ngươi một mực cho là như vậy.” Nghe Kiệt Kiệt nói xong, Giang Tiều có chút khổ sở, “Ta bị trục xuất chỉ là bởi vì không hóa thú được, có ai quy định giống đực nhất định phải săn bắn? Từ khi tới đây, ta cố gắng dựa vào bản thân mình mà sống, chính là muốn cải biến lại cách nhìn của mọi người.”
Nói đến đây, ánh mắt Giang Tiều không tự giác nhìn đến Y Ân, cũng may cặp mắt màu xanh da trời mình quen thuộc kia, ủng hộ mình… Đúng là vì Y Ân, cho nên hắn mới cố gắng thay đổi bản thân, quên đi cái tính nhát gan nhu nhược, từng chút một trở nên kiên cường hơn.
“Mọi người cũng nhìn thấy, Tiều làm áo choàng cơ hồ có thể so sánh cùng Khắc Nhĩ đại sư, không săn bắn thì thế nào? Ta tin tưởng lời hắn nói, với năng lực như vậy hắn hoàn toàn có thể tự nuôi sống chính mình.”
Kết vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai an ủi Giang Tiều. Tuy ngoài miệng Giang Tiều không nói, nhưng cứ bị mọi người một mực bài xích như vậy, trong lòng hắn nhất định không hề dễ chịu. Những ngày này, để đạt được sự công nhận của bộ lạc, hắn đã cố gắng rất nhiều, chẳng lẽ tất cả mọi người không chứng kiến sao?
“Có lẽ lời Giang Tiều nói cũng có đạo lý……” đại thúc tộc trưởng một mực không nói gì, đi ra, như đang có điều suy nghĩ. Theo nguyên tắc, chỉ cần Giang Tiều không làm vướng víu tộc, những chuyện khác cũng không quan trọng.
Kỳ thật còn có nguyên nhân khác, chính là tộc trưởng cũng bị con báo Giang Tiêu làm thu hút… thiệt lòng cảm thấy tay nghề hắn rất tốt.
“Về phần hình phạt đối với Kiệt Kiệt, dựa theo như tộc quy mà xử lý!”
Đối với việc trong tộc tổn thất một giống cái, tộc trưởng hiểu rõ được sự tiếc nuối, rất nhiều năm qua trong tộc chưa từng trục xuất một giống cái nào. Cho dù hắn cũng muốn cố tình xử trí nhẹ, cho một lối thoát.
Chỉ là, trăm ngàn năm qua mọi người đã thói quen cùng tuân thủ tộc quy, đúng lúc này vậy mà không ai làm trái.
“Tộc trưởng, đối với hình phạt của Kiệt Kiệt có phải hay không quá mức nghiêm trọng?” Nào ai biết được, người đứng ra nói chuyện lúc này lại là Giang Tiều.
“Ngươi…”
Kiệt Kiệt hoài nghi nhìn thú nhân mình một mực căm hận, là Giang Tiều đang cầu tình, lần nữa vượt qua ngoài dự liệu của hắn.
“Ta tin chuyện Tháp Tháp, hắn không cố ý… hắn coi trọng nó như vậy, như thế nào cam lòng cho nó có bất kỳ nguy hiểm nào?” Lúc ấy, nếu như không phải Y Ân kịp thời thu tay lại, Tháp Tháp đã sớm mất mạng.
“……”
Một cỗ cảm xúc khác thường tại ngực Kiệt Kiệt bốc lên. Bởi vì chuyện Tháp Tháp mà hắn đã bị hoài nghi rất nhiều, ai biết hiểu rõ mình nhất, lại là Giang Tiều.
“Về phần chuyện hôm nay phát sinh, ta tin ngươi chỉ là nhất thời giấu kín, cũng là vì tốt cho bộ lạc.” Nói đến chỗ này, Giang Tiều tận lực nhìn người nào đó thủy chung lặng lẽ không lên tiếng kia. Đến nước này mà hắn còn không hoài nghi Kiều thì chính là óc heo.
“Huống chi, lúc trước ta đã từng bị trục xuất, ta không hy vọng có người khác cũng phải chịu thống khổ như vậy.”
Thời thời khắc khắc bị sợ hãi mọi chỗ vây quanh, không biết lúc nào sẽ ch.ết đi……
“Cả Giang Tiều cũng tha thứ cho ngươi, tự nhiên chi thần cũng sẽ khoan dung ngươi.” Giản Tế Tự nhìn về phía Giang Tiều, ánh mắt lộ ra một tia khen ngợi.
“Hay là ngươi nói làm thế nào xử phạt đi?”
Tộc trưởng biết thời biết thế, dứt khoát đem quyền quyết định ném cho Giang Tiều, dù sao cũng sẽ không nghiêm trọng như trục xuất.
“À, vậy phạt hắn tất cả thu hoạch năm nay để hắn nộp lên một nửa, khai khẩn mười mẫu đất hoang trong tộc.”
Giang Tiều không ngờ tộc trưởng sẽ đem sự tình đổ lên người mình, cố gắng nhớ lại hình phạt hiện đại, miễn cưỡng nhớ rõ phạt tiền cùng cải tạo lao động, cũng làm y như vậy.
“Tốt, cứ làm theo như ngươi nói.”
Trừng phạt như vậy đúng là mới lạ. Đối với Kiệt Kiệt mà nói đã là rất nhẹ, tộc trưởng rất sảng khoái mà đáp ứng.
Về phần các tộc nhân khác, tự nhiên sẽ không phản đối… bất luận là người phía trước hay là thứ hai, đầu nào cũng là có lợi đối với mọi người mà!
Lễ trưởng thành, Kết mặc áo choàng Giang Tiều làm, bỗng chốc hấp dẫn hơn… ánh mắt hâm mộ, tranh nhau muốn hắn thành bạn lữ của mình.
Chỉ có Đạt ở bên trong không quá cao hứng, mặt đặc biệt của Kết, hắn không muốn cho người khác xem.
“Giang Tiều, ta cũng muốn một kiện áo choàng như Kết…… Ngươi có thể hay không…”
Một giống cái nhỏ nhắn xinh xắn chạy đến trước mặt Giang Tiều, thoạt nhìn còn chưa trưởng thành, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, vẻ mặt khát vọng nói.
“Ngải Thước, đừng hao tâm tổn sức nữa, ngươi cho rằng Giang Tiều nhàn rỗi không có việc gì làm sao?”
Cát Nhĩ lập tức không khách khí đánh gãy lời nói kế tiếp của hắn, cười ha ha nói.
“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
Ngải Thước không đơn giản chịu buông tha, cái con báo đen nhỏ kia thật sự là quá đáng yêu. Nhìn lại Cát Nhĩ vẻ mặt “cười xấu xa”, khẳng định đã có chủ ý.
Cát Nhĩ chỉ chờ hắn hỏi, lập tức lớn tiếng tuyên dương nói: “Tiều đang chuẩn bị mở một tiệm ở chợ, ai muốn làm quần áo, phí thủ công 20 hồng tinh.”
“Ta cũng muốn một kiện!”
“Ta nữa…”
Vốn là do mọi người hiểu lầm Giang Tiều, ai cũng không dám mở miệng, hiện tại có Ngải Thước mở đầu, hơn nữa nghe Cát Nhĩ nói, lập tức đem Giang Tiều vây quanh đến kiến cũng không qua được.
“Không nên gấp, từng bước từng bước từ từ sẽ tới, Giang Tiều còn làm không ít vật nhỏ xinh đẹp, đến lúc đó các ngươi có thể đến trong tiệm nhìn.”
Mọi người đang vây quanh Giang Tiều lập tức tò mò hỏi đông hỏi tây, ai cũng đều muốn biết còn có thứ tốt gì bọn hắn chưa từng gặp qua.
“Hô..”
Thấy mọi người di chuyển mục tiêu, Giang Tiều thở mới ra khí. Nhìn Cát Nhĩ nói chuyên nghiệp như “quảng cáo”, còn hướng về phía mình nháy mắt mấy cái, nguyên lai hắn cố ý vì mình giải vây sao?
“Ùng ục ục…”
Tinh thần tập trung vội vàng chỉnh sửa lại áo choàng lúc kia, vừa buông xuống bụng đã lập tức kêu lên. Giang Tiều lúc này mới cảm thấy bụng đói kêu vang. Đang muốn tìm chút ít đồ ăn, đột nhiên một khối thịt nướng lớn đưa tới trước mặt.
“A Mạc y sư?”
Giang Tiều ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một đôi mắt cười, hắn ngoan ngoãn tiếp nhận thịt nướng, da đầu lại bắt đầu run lên… hắn không quên, vị trước mắt này vô cùng yêu thích việc trêu chọc người khác.
“Tay nghề làm quần áo của ngươi tốt lắm nha.”
A Mạc y sư gật đầu khen ngợi, một bên còn ra hiệu Giang Tiều ăn thêm vài thứ.
Giang Tiều thật sự đói bụng, huống chi thịt nướng trong tay vàng óng ánh, hương thơm xông vào mũi, không khách khí cắn một miếng lớn.
“Cái con báo đen nhỏ kia, ta nhìn thế nào cũng có chút quen mắt đó..”
A Mạc y sư như lại lầm bầm lầu bầu, tròng mắt màu lam như vô ý đánh giá Giang Tiều.
“Khục…… Khục……”
Thịt còn chưa nuốt xuống, cứ như vậy Giang Tiều bị nghẹn, nước mắt muốn chảy ra. A Mạc y sư nói làm cho hắn có chút chột dạ, con báo đen nhỏ kia vốn là hắn tưởng tượng đến bộ dáng của Y Ân mà làm phiên bản thu nhỏ.
Chẳng lẽ, A Mạc y sư nhìn ra cái gì?
“Cái đứa bé Y Ân kia, tuy bình thường thông minh, nhưng đôi khi cũng trì độn vô cùng.” A Mạc y sư hợp thời vứt cho hắn một cái túi nước, trong mắt vui vẻ sâu sắc.
“Ah……”
Giang Tiều cứng nhắc nắm túi nước, không biết nên nói tiếp như thế nào, càng không hiểu A Mạc y sư đột nhiên nói nhữnglời này là có ý gì….
“Qua một thời gian ngắn, ta với Cách muốn tới ở một chỗ sâu trong rừng rậm, nhờ ngươi chăm sóc Y Ân thật tốt. Có ngươi bên cạnh nó, chúng ta cũng yên lòng.”
Nguyên lai chuyện là như vậy! Giang Tiều gật gật đầu, như trút được gánh nặng, trong nội tâm lại có chút thất lạc, hắn còn tưởng rằng……
Cách đó không xa, sau thùng rượu lớn, Kiều nửa dựa vào thùng gỗ, nghe rõ đến tinh tường đoạn đối thoại của Giang Tiều cùng A Mạc y sư. Trong nội tâm ghen ghét cùng phẫn nộ như cỏ hoang càng ngày càng cao.
Hương rượu trái cây lạnh chạy tuốt vào trong bụng, tâm loạn cực nóng nảy tựa hồ giảm đi không ít. Hắn dứt khoát múc một chén, uống một hơi hết hơn phân nửa.
Vì cái gì mỗi lần sắp đặt kế hoạch cho tên Giang Tiều kia, Kết quả chỉ làm hắn càng ngày càng tỏa hào quang?
Vì cái gì Y Ân lại để ý cái tên xấu xí kia, đối với mình thì làm như không thấy?
Vì cái gì mà ngay cả A Mạc y sư cũng…
Còn có, vì cái gì hắn thấy cái tên đần mình ghét đang đi tới? Ghê tởm nhất chính là, còn từ một cái biến thành hai cái!