Chương 52: Quả nhiên là dã thú
“Ngươi thử áo choàng này xem có vừa hay không.”
Giang Tiều đưa ra một kiện áo choàng màu đỏ, kiểu dáng đơn giản, không có màu sắc hay hoa văn cầu kì, chỉ đơn giản dùng da thú màu đỏ để may.
Y Ân không nhiều lời, trực tiếp mặc lên người, hình dáng vô luận là lớn nhỏ hay dài ngắn, đều vừa vặn vô cùng.
“Tiều! Ta nói ngươi, Y Ân cứ như vậy mà đi ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu giống cái ghen ch.ết ngươi.”
Cát Nhĩ ở một bên xem náo nhiệt, híp mắt trêu ghẹo, bất quá nó là sự thật… Khí chất của Y Ân bình thường lãnh khốc đến chừng nào, mặc áo choàng này vào lập tức phai nhạt đi vài phần, bản thân hắn lớn lên cũng không tồi, bây giờ lại càng thu hút hơn. Hơn nữa, đuôi lông mày còn lộ ra một chút thoải mái, rạng rỡ, so bình thường càng dễ nhìn thập phần.
“He… he… he…”
Giang Tiều ngây ngô cười nhìn Y Ân, hắn cố tình chọn chất liệu màu đỏ, kiện áo của chính hắn cũng màu đỏ, chỉ dành duy nhất cho ngày cử hành nghi thức. Tới thế giới này đã lâu, nhưng hắn vẫn không thể thay đổi một số quan niệm, ví dụ như lúc kết hôn thì phải có màu đỏ mới vui. Bộ dạng hiện tại của Y Ân thật giống như chú rể thời cổ đại.
Về phần mình, Giang Tiều rất biết thân biết phận. Cho dù có được xuyên thẳng làm thái tử mặc long bào thì cũng sẽ chẳng ra dáng thái tử. Kiểu áo choàng của hắn giống hệt Y Ân, nhưng đặt trên người hắn lại chỉ có thể tạm xem là thuận mắt một chút thôi.
“Nhanh chân lên, tộc nhân đang chờ kìa!”
Kết ở một bên nhìn, mỉm cười thúc giục, nhìn hai người đứng chung với nhau hài hòa một cách kỳlạ.
Từ sáng sớm, Kết đã bị Cát Nhĩ kéo qua đây, nói là sợ Giang Tiều khẩn trương gì đó, kỳ thật là đến ăn chực thì đúng hơn.
Lúc ra đến cửa, Giang Tiều xém nữa là đụng vào thành cửa. Nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ ở trước mặt mọi người cử hành “hôn lễ”, lòng hắn rộn ràng nhảy nhót không ngừng, không tự chủ được mà khẩn trương. Đương nhiên cảm giác mong chờ vẫn nhiều hơn……
Dọc đường, để giảm bớt sự khẩn trương của Giang Tiều, Cát Nhĩ cố ý hỏi… “Đúng rồi, hai người các ngươi chọn loại nghi thức nào?”
“Loại nào là sao?”
Giang Tiều ngạc nhiên giật giật tay áo, nghi hoặc nhìn về phía Cát Nhĩ, chẳng lẽ kết hôn còn chia ra làm nhiều loại sao?
“Sao ngươi còn chưa nói cho hắn biết?”
Cát Nhĩ có chút kinh ngạc nhìn về phía Y Ân – người vẫn cứ bình tĩnh như thường, chẳng lẽ chuyện trọng đại như vậy lại không thèm thương lượng với Giang Tiều sao?
“Đương nhiên là huyết khế.”
Y Ân ngược lại trả lời như đương nhiên, trong đầu của hắn căn bản không có loại thứ hai.
“Huyết khế…… Ý ngươi nói là, cái loại cùng sinh cùng ch.ết một chỗ ư?”
Giang Tiều có chút không hiểu lắm nhìn về phía Y Ân, về chuyện huyết khế, hắn đã nghe Kiều nói qua một chút. Chỉ là không ngờ Y Ân lại chọn nó…
“Sao hả, ngươi không muốn ư?”
Y Ân không trả lời, nhưng quay sang hỏi ngược lại. Trong giọng nói lộ ra cường thế hiếm thấy.
“Không, không phải…… Đương nhiên là ta nguyện ý.”
Giang Tiều vội vàng nói, chẳng những không mất hứng, mà trong lòng còn cuồng hỉ (vui mừng đến phát điên) vạn phần, kỳ thật hắn còn chưa bao giờ dám nghĩ tới. Sẽ có một ngày Y Ân đáp lại tình cảm của mình rõ ràng đến mức này. Hắn vẫn luôn cho rằng chỉ có một mình đơn phương như thế…
“…”
Cát Nhĩ nhìn hai người kia cứ yên lặng tác động qua lại lẫn nhau, thật đúng là nồi nào úp vung đó, hắn xem như không cần phải bận tâm nữa.
“Lôi không chịu đi sao?”
Như đang nghĩ đến chuyện gì, Giang Tiều quay đầu nhìn Sâm lười biếng ở phía sau, tên này chỉ cần ăn no bụng, còn mấy chuyện còn lại chẳng thèm quan tâm chút nào.
Nhắc đến Lôi, y đã trốn trong nhà hai ngày nay, nói như thế nào cũng không chịu ra, ngay cả cơm Giang Tiều làm cũng phải nhờ Sâm mang về hộ, thậm chí ngày cử hành nghi thức bầu bạn, y cũng không tham gia. Mặc dù đã biết như vậy nhưng Giang Tiều nhịn không được hỏi lại lần nữa. Dù sao, hắn đã sớm xem Lôi là bạn tốt.
“Ừm…”
Sâm miễn cưỡng đáp lời, nghĩ đến tên gia hỏa sống dở ch.ết dở trốn chui trốn nhủi trong nhà, trong mắt liền sáng lên một chút thần thái. Buổi sáng, lúc ra tới cửa, tên kia vẫn còn đang ngủ! Phải nói, là giả bộ đang ngủ, rõ ràng hắn cũng rất muốn đến.
“Chỉ mong hắn sớm thông suốt mọi chuyện.”
Giang Tiều thở dài, hắn chỉ nghĩ nguyên nhân là do Lôi bỏ lỡ vị trí tộc trưởng nên mới chán chường như vậy, hắn đâu biết rằng bên trong không chỉ có một nguyên nhân như thế. Đương nhiên, cho dù thế nào, hắn cũng không dám nghĩ là do mình. Được một người như Y Ân thích đã là phép màu với Giang Tiều, hắn cũng đâu phải hoa thơm cỏ lạ, làm sao lại được nhiều người ưa thích đến như vậy.
“Các ngươi xác định muốn kết huyết khế? Một khi đã kết thì không thể đổi ý.”
Giản Tế Tự nghiêm túc dị thường nhìn hai người, thận trọng dò hỏi. Một khi đã kết huyết khế, sẽ không thể giải trừ, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
“Xác định!”
Giang Tiều và Y Ân liếc nhìn nhau, cùng thấy được sự kiên định trong mắt đối phương.
“Là huyết khế!!!”
“Xem ra, Y Ân thật sự thích hắn ta!!”
Những tộc nhân vây xem đều bị dọa cho khiếp sợ. Hai người họ chọn “Huyết khế” – đồng sinh đồng tử, còn gì có thể có sức thuyết phục hơn không?
Bất quá, sau khi trải qua nghi thức này, những tộc nhân vốn bài xích người ngoại tộc như Giang Tiều, cuối cùng cũng hoàn toàn tiếp nhận hắn.
Kỳ thật, rất ít tộc nhân chọn loại nghi thức bầu bạn này, bởi một khi đã kết huyết khế, bầu bạn sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của người kia. Nếu để cho địch thủ biết được thì sẽ là nhất tổn câu thương. Cho nên khi muốn kết huyết khế, người ta thường bí mật tìm Giản Tế Tự để tiến hành, chứ không có trắng trợn thông báo ở trước mặt đông đảo quần chúng như thế này, trừ phi họ phi thường tin tưởng vào khả năng của bản thân, đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ cho nửa kia của mình.
Nhưng đây chỉ là một trong những lí do của Y Ân mà thôi, quan trọng nhất chính là để mọi người hoàn toàn tiếp nhận Giang Tiều. Còn để cho những giống cái chuyên đi ghen ghét Giang Tiều ngừng ảo tưởng nữa…
Giản Tế Tự không hỏi lại nữa, chỉ là gật đầu, rồi nhìn trừng trừng vào mọi người phía dưới, lấy ra một cái chén bằng Tử Tinh nhỏ bằng bàn tay cực kỳ tinh xảo, bên trên khắc một con báo trông rất sống động, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh Thất Thải Lưu Ly.
Quan sát cẩn thận, trên chén còn có một cái đồ án nhỏ bằng ngón cái, do vô số hình tròn và hình thoi chồng chéo lên nhau tạo thành.
Giang Tiều có chút kinh ngạc, với trình độ công nghệ ở thế giới thú nhân mà nói, căn bản không thể nào chế ra một đồ vật tinh mỹ đến như vậy, hắn thật tò mò không biết cái chén này từ nơi nào đến.
Giản Tế Tự tiếp tục đổ một ít nước vào trong chén, sau đó đưa đến trước mặt hai người.
Không biết Y Ân làm như thế nào, ngón tay bật ra, một giọt máu rơi vào chén.
Còn Giang Tiều lấy đao long cốt mang tùy thân, rạch một đường ở đầu ngón tay, cũng cho một giọt máu vào trong chén.
Hai giọt máu rơi vào trong nước, chúng không nhanh chóng tan ra, mà ngược lại, chậm rãi tới gần nhau, hòa lẫn với nhau thành một.
Từ trước tới nay Giang Tiều luôn cảm thấy hiện tượng này không có tính khoa học, huống chi là nói đến chuyện, có phát hiện được chỗ nào thần kỳ hay không.
Nhưng sau một khắc, hắn bỗng ngây dại.
Trong chén tử tinh, khối máu hòa lẫn vào nhau không ngừng xoay tròn, không ngừng biến lớn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng hướng đến đồ án bên trên, trong nháy mắt, bị hút vào trong. Ngay sau đó, chú ngữ của Giản Tế Tự vang lên.
Với một thân tràn đầy kinh nghiệm, kinh qua vô số chuyện kỳ quái thì bây giờ Giang Tiều không còn sock đến mức phải la lên như trước. Thử hỏi còn chuyện gì quái dị hơn chuyện động vật biến thành người qua lại ở trước mặt mình đâu chứ?!!
Chú ngữ hơi dài một chút, niệm đến hơn ba phút. Ánh sáng trong chén cứ lấp la lấp lánh, trông đẹp mắt vô cùng.