Chương 59: Gặp nhau ở sơn trang
Edit
: Arisassan
Bên trong một mảnh rừng trúc tía ở biệt viện Từ gia ở kinh thành, sáu người Nguyên Cẩm Diệp, Nguyên Cảnh Diệu, Từ Sơ Ngôn, Mộc Quân Hề, Lý Thanh và Trì Tu vừa uống trà vừa đàm luận với nhau.
"Ý ngươi là lão tam đã mượn sức được Hạ tướng quân?" Nguyên Cẩm Diệp nhấp một ngụm trà trong chén, ngẩng đầu hỏi Trì Tu.
Trì Tu lắc đầu: "Bây giờ thì chưa, dù sao biểu muội của ta chỉ mới được gả qua không lâu, bất quá Tam hoàng tử hẳn là cũng sắp hành động rồi."
"A, Nguyên Cẩm Lạc đúng là rất thích lợi dụng sơ hở." Mộc Quân Hề khinh thường nói.
Lý Thanh rót trà cho mỗi người thêm một lần nữa, rồi cười nói: "Ta còn tìm thấy một tin tức rất thú vị."
"Tin tức gì thú vị vậy?" Mộc Quân Hề hứng thú hỏi Lý Thanh.
Lý Thanh thấy biểu tình trên mặt Trì Tu vô cùng thản nhiên, liền biết y cũng không có cảm tình gì đối với người biểu muội kia, sau đó quay sang nhìn Từ Sơ Ngôn, trêu chọc nói: "Muội muội tân trắc phi của Tam hoàng tử muốn được làm chính thê của thứ tử Trấn Nam Vương, hơn nữa nghe nói cũng rất nắm chắc."
Tiếp đó ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Từ Sơ Ngôn, trong mắt của Nguyên Cẩm Diệp lập tức xẹt qua một tia nguy hiểm.
Từ Sơ Ngôn trợn mắt liếc Lý Thanh một cái, vươn tay cầm chặt tay của Nguyên Cẩm Diệp, thản nhiên nói: "Cô ta muốn làm chính thê thì có liên quan gì đến ta? Ta còn không biết cái muội muội của trắc phi gì kia là ai nữa cơ, cô ta có mắc bệnh ảo tưởng không đấy?"
"Vậy phải chữa bệnh cho cô ta thật tốt rồi." Nguyên Cẩm Diệp nhướng mày nói, dám mơ tưởng đến nam nhân của y thì phải chuẩn bị bị y thu thập.
"Nữ nhân mắc bệnh ảo tưởng kia là biểu muội của ngươi à?" Từ Sơ Ngôn nghiêng đầu hỏi Trì Tu.
Trì Tu bất đắc dĩ cười gật đầu: "Đúng là biểu muội của ta, bất quá các ngươi muốn làm gì cũng được, ta không có ý kiến." Nói xong lại bổ sung thêm: "Phỏng chừng mấy ngày nữa cô ta sẽ được sắp xếp đến sơn trang để cùng ngươi xảo ngộ, bản thân ngươi nhớ chú ý một chút, chuyện cô ta thích ngươi cũng có bút tích của Tam hoàng tử."
"Nguyên Cẩm Lạc có biết quan hệ của hai người các ngươi không? Mấy ngày trước hắn vừa mới đưa tặng vài mỹ nhân bản thân hắn dùng để chơi đùa sang biệt viện của Cẩm Diệp, hiện tại lại muốn cho tiểu di tử đi làm chính thê của ngươi." Người Mộc Quân Hề thấy phiền phức nhất chính là Nguyên Cẩm Lạc, rặt một tên mặt người dạ thú, tuy hắn có hơi phong lưu một chút, nhưng ít nhất cũng không hại đời những nữ nhân đàng hoàng, cái tên sói đội lốt cừu kia chẳng những ăn thông nam nữ, còn từng cưỡng đoạt rất nhiều nam nữ trẻ tuổi vô tội.
"Chắc hắn vẫn không biết đâu, nếu không thì sẽ không tìm một chính thê cho Sơ Ngôn như vậy." Ngón tay thon dài của Nguyên Cẩm Diệp nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn đá, quay sang hỏi Lý Thanh: "Có phải diện mạo của nữ nhân kia rất giống với vị hôn thê xấu số ch.ết trẻ của Sơ Ngôn không?"
"Vâng, giống đến năm sáu phần." Lý Thanh đã sớm điều tr.a rõ ràng, chỉ là không ngờ chủ tử của hắn lại thông minh như vậy, mấy chuyện như thế mà cũng đoán ra.
"Phụt, Thái tử cùng Nguyên Cẩm Lạc không hổ là huynh đệ, đều dùng cùng một biện pháp để đối phó hai người các ngươi, cũng hơi ngốc quá rồi." Mộc Quân Hề cười nhìn Từ Sơ Ngôn.
Từ Sơ Ngôn nhướng nhướng mày, kỳ thật hắn chỉ mới gặp vị hôn thê kia có một lần, sau đó người nọ liền bệnh ch.ết, để che giấu quan hệ của hắn cùng Nguyên Cẩm Diệp, đồng thời thoát khỏi nguy cơ bị chỉ hôn, hắn vẫn luôn viện cớ muốn vì vị hôn thê đã ch.ết mà thủ thân mười năm, không ngờ chuyện này cũng bị mấy người đó lợi dụng, đúng là buồn cười.
"Dẫn xà xuất động, trực tiếp vả mặt họ đi." Từ Sơ Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói.
[*dẫn xà xuất động (引蛇出洞): dụ rắn ra khỏi hang]
"Sức khỏe của phụ hoàng càng ngày càng kém, động tác của lão tam cùng lão lục trong khoảng thời gian này cũng càng ngày càng lớn hơn, vô cùng tích cực mượn sức những người nắm binh quyền trong tay, chắc định làm lớn một lần rồi." Nguyên Cẩm Diệp tiếp tục dùng ngón tay gõ mặt bàn.
"Khoảng thời gian này Thất công tử vẫn nên lấy lý do chữa bệnh để hồi kinh đi, phòng ngừa người của Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử lợi dụng lúc Thánh Thượng bệnh nặng mà viết chiếu thư." Trì Tu nói, ánh mắt có chút sâu xa.
Y nhớ rõ qua thêm một tháng nữa thì Thánh Thượng sẽ nằm liệt giường không thể đứng dậy được, Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử xếp rất nhiều người của mình vào trong cung, bọn họ lén che giấu bệnh tình của Thánh Thượng, ý đồ muốn khống chế sự vụ trong cung. Đời trước do nguyên nhân bố cục phong thủy mà Thất hoàng tử lúc này vẫn đang sứt đầu mẻ trán, liền bị hai người kia tận lực đẩy ra bên ngoài, còn gán cho tội danh bất hiếu, cuối cùng nếu không nhờ di chiếu của Thánh Thượng giúp đỡ một phen thì khi Thất hoàng tử ngồi lên vị trí đó chắc chắn sẽ bị trách móc rất nhiều.
Nguyên Cẩm Diệp vuốt ve chén trà trong tay, suy nghĩ sâu xa thêm một khắc rồi nói: "Ngày mai bảo người thả ra tin tức ta muốn hồi kinh đi, quả thật cũng nên trở về rồi."
Bọn họ phân tích thế cục trước mắt xong, lại thương lượng ra đối sách cần thiết, sau đó từng người rời khỏi mật thất.
Bên trong mật thất chỉ còn lại Nguyên Cẩm Diệp cùng Từ Sơ Ngôn, Từ Sơ Ngôn đợi đến lúc mọi người đã đi hết, mới một tay ôm lấy Nguyên Cẩm Diệp ngồi lên đùi mình, vội vã hôn lấy lông mày, ánh mắt, chóp mũi của y, sau đó lại ở trên môi y không ngừng trăn trở.
Hai người hôn đến khó bỏ khó phân, sau đó Từ Sơ Ngôn trực tiếp ôm người đến một gian nhuyễn tháp trong căn phòng bên cạnh mật thất rồi bắt đầu công lược, hai người đã lâu không gặp tựa như củi khô lửa bốc, chỉ một lúc sau đã cháy rực lên, trong phòng dần dần truyền ra tiếng thở dốc của Nguyên Cẩm Diệp cùng âm thanh gầm nhẹ của Từ Sơ Ngôn.
Tuy không khí trong hoàng cung đã bắt đầu khẩn trương lên, nhưng lại không ảnh hưởng đến sinh ý của ôn tuyền sơn trang, vẫn vô cùng tốt như cũ. Mấy ngày hôm trước Thái tử cũng đặt một chỗ cho mình, hôm nay cố ý đến phao ôn tuyền.
Do có một nửa cổ phần ở ôn tuyền sơn trang, nên Hàn Liệt mỗi ngày đều sẽ đến sơn trang làm việc, giống như đi làm ở hiện đại vậy. Cậu vốn định tiếp nhận một vài đơn đặt tạo vườn, nhưng lại sợ bị Tam hoàng tử nắm được nhược điểm, nên cũng chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Hàn Liệt đang lật xem danh sách đặt phòng ở quầy lễ tân trong đại sảnh, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt cực nóng đang theo dõi mình, liền cau mày ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là Lương Hữu.
Hàn Liệt mặt không đổi sắc, trực tiếp xem nhẹ ánh mắt nóng bỏng của người này mà tiếp tục lật xem sổ sách trong tay, cậu thật sự vô cùng chán ghét cái tên Lương Hữu kia.
Lương Hữu vốn muốn tiến lên chào hỏi Hàn Liệt, thấy cậu không thèm nhìn mình thì trong lòng lập tức nổi giận, nhưng Thái tử vẫn đang chờ hắn, đợi sau khi hắn trấn an Thái tử xong, chắc chắn sẽ đi thu thập Trì Tu, đoạt lại Hàn Liệt, khiến cho cậu phải khóc lóc cầu xin chính mình. Vì thế hắn tạm thời gạt chuyện Hàn Liệt sang một bên, đi theo người phía trước rời khỏi đại sảnh, đến một gian ôn tuyền ở phía sau.
Vừa bước vào gian phòng ôn tuyền riêng biệt, hộ vệ dẫn hắn tới lập tức ly khai. Bên trong hồ ôn tuyền có một nam nhân xích lõa đang nhắm mắt tựa lưng vào thành hồ, nghe thấy tiếng đóng cửa thì liền mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Lương Hữu tràn đầy dục vọng.
Lương Hữu cố nén xuống cảm giác chán ghét trong lòng, trên mặt gợi lên một nụ cười tà mị, thi lễ với nam nhân: "Gặp qua Thái tử điện hạ."
Diện mạo Thái tử không xấu, nhưng cũng không quá tuấn mỹ, vô cùng bình thường, tính tình lại háo sắc giống như lão tử của gã, nam nữ thông ăn. Kể từ khi vô tình xảy ra quan hệ với Lương Hữu trong khoảng thời gian trước, gã liền bắt đầu bị trầm mê vào, mỗi lần Lương Hữu đều có thể khiến gã có cảm giác dục tiên dục tử.
"Lại đây hầu hạ ta." Thái tử nói với Lương Hữu, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Lương Hữu áp chế nỗi phiền muộn trong ngực, cười cười đi tới, chỉ cần có thể đạt được quyền lợi thì thư phục dưới thân Thái tử cũng không thành vấn đề.
Nhưng cả hai đều không hề phát hiện một làn khói trắng nhẹ nhàng tiến vào từ khe hở phía ngoài cửa, hai người trong phòng dây dưa lẫn nhau, dần dần mất đi lý trí, chỉ muốn điên cuồng chiếm lấy đối phương.
Ở bên kia, Lâm Hiểu Doanh cùng một vài nữ tử quan gia mới kết giao cùng nhau đến ôn tuyền sơn trang, thấy Hàn Liệt ở trong đại sảnh cũng không đến chào hỏi, còn cố ý giả bộ như không quen biết, cô cũng không muốn bằng hữu của mình biết loại hạ nhân như Hàn Liệt có quan hệ thân thích với mình.
Hàn Liệt chỉ muốn lật xem sổ sách mấy ngày nay để xem xem những người nào đã đến ôn tuyền sơn trang dạo gần đây thôi, ai ngờ lại liên tục gặp phải người mình không ưa, thấy Lâm Hiểu Doanh giả bộ như không quen biết, cũng không chủ động đi sang tự làm mình mất mặt, cất kỹ sổ sách xong liền xoay người rời khỏi đại sảnh.
Sau khi rời khỏi nơi đó thì cậu gặp phải Từ Sơ Ngôn cùng Mộc Quân Hề, được hai người rủ đến nhà ăn ở sơn trang ăn cơm.
Món ăn bày ra ở tiệc đứng đều là đồ ăn Trung Quốc, có đến mấy chục món khác nhau, còn có điểm tâm ngọt cùng hoa quả rất được nữ quyến yêu thích. Mộc Quân Hề cùng Từ Sơ Ngôn có chung một sở thích là đồ ngọt, cho nên bọn họ liền vào quán tiệc đứng ăn.
Lúc ba người đang ăn vô cùng vui vẻ, một thanh âm không hài hòa đột ngột chen vào.
"A, tại sao biểu tẩu ngươi lại ở đây?" Lâm Hiểu Doanh đến trước mặt ba người, dịu dàng cười hỏi Hàn Liệt, dư quang thì liếc về phía Từ Sơ Ngôn.
Trán Hàn Liệt tối sầm, thật sự hết nói nổi với nữ nhân này, lúc trước gặp nhau không phải còn giả bộ như không quen biết à? Vừa nhìn thấy Từ Sơ Ngôn thì liền không chờ đợi được mà đến nhận thân, ở đâu ra chuyện tốt dữ vậy.
"Vị tiểu thư này là?" Hàn Liệt giả bộ như không nhận ra Lâm Hiểu Doanh, cậu đã trông thấy ánh mắt ác ý của Mộc Quân Hề, lập tức quyết định kéo quan hệ giữa mình với Lâm Hiểu Doanh ra thật xa, chỉ cần làm người đứng xem thôi là đủ rồi.
Trong mắt Lâm Hiểu Doanh nhanh chóng hiện lên vẻ không vui cùng tức giận, đúng là cái đồ nhỏ nhen, không phải hồi nãy cô chỉ giả bộ không nhìn thấy thôi sao, cũng không coi lại xem thân phận của mình là gì, nếu không phải nhìn trên phân thượng của Từ công tử, cô còn lâu mới thèm tới bắt chuyện, chẳng phải chỉ là hôn phu xung hỉ của biểu ca thôi sao, làm như mình cao quý lắm.
"Biểu tẩu, tháng trước chúng ta vừa mới gặp nhau mà, biểu ca Trì Tu của ta là tướng công của ngươi đó." Lâm Hiểu Doanh cười ôn nhu nói, nhưng trong lời nói đều tràn đầy ý tứ nhắc nhở, hừ, nếu ngươi làm ta mất mặt, ta chắc chắn sẽ đi châm ngòi ngươi với phu quân ngươi.
Bên môi Hàn Liệt lộ vẻ châm chọc, đang chuẩn bị đáp lại thì chợt trông thấy một màn vô cùng khôi hài.
"Bốp!" Một khối mứt trái cây bất ngờ bay ra khỏi đĩa của Mộc Quân Hề, đập thẳng vào mặt Lâm Hiểu Doanh, sau đó dừng lại trên chiếc váy màu vàng nhạt cô đang mặc.
"Á!" Lâm Hiểu Doanh không dự liệu được tình huống đột phát này, vô thức hét lên một tiếng, mà tiếng hét của cô cũng nhanh chóng làm mọi người xung quanh chú ý, sôi nổi đưa mắt nhìn về phía cô.
Mộc Quân Hề nhìn chiếc đĩa trống trơn của mình, bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười cười nói với Lâm Hiểu Doanh: "Ai nha, thật xin lỗi vị tiểu thư này, là do tay của tại hạ trơn quá, chứ không phải cố ý đâu."
Lâm Hiểu Doanh nhẫn nhịn cơn giận trong ngực, lấy khăn tay ra chùi đi mứt trái cây trên mặt và người của mình, sau đó mới hít một hơi, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng: "Không có gì."
Trong lòng lại đem mười tám đời tổ tông của Mộc Quân Hề ra mắng hết một lần, tên nam nhân ch.ết tiệt, hại cô mất mặt trước người trong lòng của mình, nhưng cô không thể không làm bộ ra vẻ rộng lượng, để Từ công tử thấy rằng cô là một người vô cùng hiền lành bao dung.
"Ai nha, sao lại không có gì chứ, đều là ta không tốt." Mộc Quân Hề ra vẻ áy náy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Trong trường đua ngựa bên cạnh ôn tuyền sơn trang của chúng ta đúng lúc vừa xây xong một tiệm quần áo, bên trong có bán trang phục kỵ mã, nếu tiểu thư không chê thì hãy sang đó đổi một thân trang phục kỵ mã kiểu mới đi, sau đó ta xin phép được mời tiểu thư cùng các bằng hữu khác của tiểu thư đến mã tràng chơi có được không?"
Lâm Hiểu Doanh kinh ngạc nhìn Mộc Quân Hề một cái, hóa ra người này muốn mời cô đi chơi à! Tuy diện mạo người này cũng vô cùng tuấn mỹ, nhưng cô vẫn thích Từ công tử hơn, hơn nữa thủ đoạn theo đuổi như vậy khiến cô cảm thấy hơi phản cảm. Cơ mà cô từ nhỏ đến lớn đều sống ở biên quan, thuật cưỡi ngựa vô cùng tốt, nếu như có thể thể hiện trước mặt Từ công tử một phen, chẳng phải là...
Mộc Quân Hề tươi cười nhìn Lâm Hiểu Doanh, ý mời muốn ngăn cũng ngăn không được. Nếu lúc này hắn biết Lâm Hiểu Doanh nghĩ rằng hắn đang muốn theo đuổi cô, hành động vừa rồi cũng chỉ để thu hút sự chú ý của cô thôi, thì phỏng chừng sẽ không thể cười nổi.
"Vẫn không nên làm phiền công tử như vậy." Lâm Hiểu Doanh rụt rè cười nói với Mộc Quân Hề, cô rất giỏi trò dục cự hoàn nghênh này.
[*dục cự hoàn nghênh: đã nghiện rồi còn ngại]
"Không phiền đâu, do ta sai trước mà, chẳng lẽ tiểu thư chướng mắt thế tử Võ Ninh Hầu là ta đây sao?" Đôi mắt hẹp dài của Mộc Quân Hề hiện lên vẻ không vui.
Lâm Hiểu Doanh không ngờ vị công tử tuấn mỹ này lại có thân phận cao quý đến thế, mấy cô gái bên cạnh thấy thế cũng sôi nổi khuyên bảo: "Chúng ta cứ đi đi Hiểu Doanh, quần áo của ngươi giờ bẩn hết cả rồi, vẫn nên đổi bộ khác đi, Mộc công tử cũng đâu có cố ý đâu."
"Đúng thế! Mộc công tử cũng có ý tốt mà, ngươi cứ tiếp nhận đi."
"Vậy Hiểu Doanh cung kính không bằng tuân mệnh." Đúng lúc có bậc thang để mình bước xuống, cô liền cúi đầu thẹn thùng nói với Mộc Quân Hề.
"Ta sẽ bảo người dẫn các tiểu thư đây đi thay đồ, tin rằng sau khi các tiểu thư xinh đẹp thay trang phục kỵ mã vào xong, chắc chắn tư thế sẽ vô cùng oai hùng hiên ngang, khiến cho tất cả mọi người đều phải ngoái nhìn." Mộc Quân Hề còn hữu ý vô tình nhìn sang Từ Sơ Ngôn, sau đó gọi một nha hoàn bên người lại, bảo cô dẫn bọn họ đi thay quần áo.
"Đa tạ Mộc công tử." Cả đám người liền vội vàng nói lời cảm tạ với Mộc Quân Hề, sau đó đi theo nha hoàn kia rời khỏi nơi này.
Lúc rời đi Lâm Hiểu Doanh còn ra vẻ thiên chân liếc mắt nhìn Từ Sơ Ngôn một cái, thấy vẻ mặt cười như không cười của hắn, còn tưởng rằng hắn rất muốn xem bộ dạng của mình sau khi thay trang phục kỵ mã vào, khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng hồng lên, vội vàng thẹn thùng xoay người đuổi kịp đám người phía trước.
Mộc Quân Hề thấy người đã đi hết, mới cười lạnh một tiếng, gọi một người ám vệ tới, ghé vào lỗ tai thì thầm phân phó một phen.
"Ngươi chuẩn bị làm chuyện xấu gì vậy?" Từ Sơ Ngôn vô cùng chán ghét ánh mắt khi nhìn hắn của nữ nhân kia, cực kỳ tán thành với trò đùa ác mà Mộc Quân Hề sắp bày ra.
Mộc Quân Hề cười cười một cách thần bí, nhướng nhướng mày nói: "Biết trước thì còn gì hay đâu chứ, lát nữa trực tiếp xem mới vui." Nói xong lại chớp chớp đôi mắt hoa đào hỏi Hàn Liệt: "Nếu ta hủy đi thanh danh của nữ nhân mắc bệnh ảo tưởng này thì Trì Tu sẽ không trách ta đâu đúng không?"
"Không đâu, ngươi cứ thoải mái mà chơi đi." Hàn Liệt quăng sang một ánh mắt khen ngợi.
Cậu cũng đã sớm không ưa trình diễn xuất tệ hại này của Lâm Hiểu Doanh rồi. Hơn nữa nữ nhân này cùng tỷ tỷ của cô ta đều muốn tính kế Trì Tu, cậu cũng không phải là thánh mẫu, sớm làm cô ta ch.ết tâm với Từ Sơ Ngôn thì càng tốt, sau này đỡ phải gây họa cho cả nhà Lâm cữu cữu.
"À mà, hồi nãy quên nói cho các ngươi biết, ta vừa nhận được tin Tam hoàng tử đang cưỡi ngựa ở mã tràng cùng với một vài đệ tử thế gia, nếu lát nữa tiểu di tử của hắn bị xấu mặt trước mặt mọi người, không biết hắn có thể nổi bão ngay tại chỗ hay không đây?" Trên mặt Mộc Quân Hề lộ vẻ chờ mong: "Ta đã sớm muốn đập vỡ khuôn mặt ôn nhã giả tạo kia rồi, tưởng tượng thôi cũng thấy sảng khoái, ha ha..."
"Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi." Từ Sơ Ngôn cũng vô cùng hứng thú cười nói.
"Đi."