Chương 1: Trúng thưởng sẽ xuyên việt…

Lục Văn Thụy  là một sinh viên bình thường cả ngày thích nằm mơ,  tuy rằng thích xem tiểu thuyết võng lạc, cả ngày luôn  mộng chính mình có thể xuyên qua thời không, học được tuyệt thế võ công, trở thành võ lâm cao thủ hoặc là tu chân thành tiên gì đó, nhưng thực tế nghành học chính của hắn lại là máy tính, xem ra thật đúng là không quá hợp lí a. Bất quá điều  này cũng đó có thể cho thấy Lục Văn Thụy  là một người thực lý trí, lý tưởng cùng sự thật luôn phân định rõ ràng.


Hôm nay sau giờ học, Lục Văn Thụy  nhận được điện thoại của bọn Lí Húc bảo hắn đi chỗ cũ tụ hợp, cho nên  hiện tại hắn chính là đang lảo đảo  đi đến quán bar Tuyết Nguyệt.


Quán bar Tuyết nguyệt là nơi tiêu khiển của bọn hắn khi không có việc gì làm. Quán này nằm ngay trên một con đường bên cạnh trường  đại học của bọn họ, rất gần, đi bộ chỉ cần 10 phút, hơn nữa  quán bar này cũng là do Lí Húc đại ca mở, cũng coi như rất quen thuộc đi, kiến trúc không tồi, bầu không khí cũng thực nhẹ nhàng, là địa phương dùng để  thả lỏng cảm xúc vô cùng tốt.


Lục Văn Thụy  một đường đi tới, đột nhiên thấy phía bên kia đường có một gian hàng mới mở, trên bảng hiệu ghi hai chữ “xổ số” theo phong cách nghệ thuật,  hai chữ này thật sự  thấy rất  được, hơn nữa trước cửa còn có người mặc quần áo gấu Pooh   mời chào khách hàng.Thực kỳ lạ, cho tới bây giờ chưa thấy qua bán xổ số còn có kiểu mời chào như vậy. Đại khái là chú ý tới tầm mắt của Lục Văn Thụy , gấu Pooh  đi tới  hé ra vé số mời hắn  mua, bọn họ nói là ở đây xổ số so với nơi khác là bất đồng, hôm nay mới khai trương, hắn chính là khách hàng đầu tiên của bọn hắn   cho nên đưa tặng vé số miễn phí, sau còn bảo hắn lưu lại địa chỉ liên lạc. Sợ phiền toái nên Lục Văn Thụy  chỉ lưu lại  địa chỉ   hòm thư của mình, tiếp nhận vé số rồi tùy tay bỏ vào túi tiền sau đó bước đi.


Đi tới quán bar cùng bạn bè  tụ tập một trận sau đó liền tan, trở lại nhà trọ cũng không còn sớm, Lục Văn Thụy   liền tắm rửa đi ngủ, không đem vụ việc vé số kia để ở trong lòng. Như thế qua vài ngày, hôm nay về nhà, Lục Văn Thụy  như thường  mở ra máy tính, đột nhiên hiện lên  một 


phong bưu kiện
 [
Y-H: mình cho rằng cái này là máy tính báo có mail mới. Các bạn chắc có dùng chế độ tự cập nhật này rồi nên ko xa lạ gì (^_^)


available on google playdownload on app store


], tùy tay mở ra thì thấy nguyên lai là  vé số lần trước trúng thưởng, hơn nữa là giải hạng nhất. Nhưng có vẻ kỳ lạ là  trên đó không có nội dung  phần thưởng là gì, chỉ viết giải hạng nhất  là một lễ vật thần bí, để nhận thưởng thì phải ấn nút xác nhận. Lục Văn Thụy  xem xét mail  phát hiện không có  


bệnh độc linh tinh
 gì[
Y-H: các tập tin đính kém có virus hại máy tính


], xuất phát từ tò mò liền ấn  xác nhận, không nghĩ tới liền ngay sau đó cảm thấy trước mắt một mảnh tối tăm, trong đầu có  thanh âm vọng đến: “chúc mừng ngài đạt được giải hạng nhất, tâm nguyện của ngươi sẽ được thực hiện,  thỉnh chờ mong!” sau đó hắn liền mất đi ý thức.


Lúc có ý thức trở lại, Lục Văn Thụy đầu tiên cảm giác là rất lạnh, sau đó là rất đói a! Cố mở ra hai mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện chính mình tựa hồ là đang ở trong một cái  sơn động, bên ngoài hình như là rừng rậm, chung quanh thực im lặng, giống như chỉ có chính mình một người. Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, Lục Văn Thụy  ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, hơn nữa vì cái gì như vậy đói đâu? Đột nhiên đầu đau nhứt, cảm giác có chút ký ức nào đó tiến vào trong đầu óc của chính mình, Lục Văn Thụy  lập tức nhắm mắt lại, chờ đợi từng trận đau đớn đi qua. Thời điểm  mở mắt ra lần nữa, trên mặt Lục Văn Thụy  mang theo biểu tình kinh ngạc, nguyên lai chính mình  xuyên qua a, vừa rồi  tiến trong não là đoạn trí nhớ ngắn của nguyên chủ nhân khối thân thể này  .


Nơi này là Lạc Vân đại lục, là một   thế giới thú nhân, thế giới này không có nữ nhân, chỉ có người có  thể biến thân trở thành dã thú được gọi là thú nhân và người không thể biến thân gọi là giống cái. Ở nơi này, giống cái có hình dáng giống như  nam tử  trên  địa cầu, nhưng là so với thú nhân  với thân cao khoản 2m thì thấp bé hơn một chút ( đại khái là khoản 1m8), thể chất yếu nhược, không thể giống thú nhân có thể ra ngoài đi săn, chỉ có thể đứng ở trong nhà nấu cơm canh,  cửi linh tinh thủ công nghiệp, đương nhiên bọn họ còn gánh vác trách nhiệm sinh sản duy trì  hậu đại.


Nơi này thú nhân 
phát sắc
[
Y-H: màu tóc
]  cùng 
đồng tử  sắc
 [
Y-H: màu mắt


] đều giống như màu sắc lúc bọn họ thú hóa , hơn nữa khi bọn họ sinh ra  trên vai đều đã có thú văn tương ứng.  Hình dạng thú văn cùng hình thú của  thú nhân  là giống nhau, cùng loại hình xăm. Trong khi đó, giống cái thì có  phát sắc cùng đồng sắc giống nhau, bình thường thì khả năng sinh dục của giống cái là giống nhau. Nơi này đứa nhỏ xưng hô giống cái sinh ra mình là cha, mà thú nhân là  phụ thân.


Mà nguyên chủ nhân của khối  thân thể này là An thuộc  bộ lạc Lạc Âu. Đây là  bộ lạc  rất cường đại, thành viên nơi đó đều là sư tử hai cánh. Phụ thân của An là Lí Tư, là một dũng sĩ rất mạnh và cường tráng, cũng là tiểu nhi tử của tộc trưởng, thú thể là hoàng kim sư tử có hai cánh. Cha  là Tạp La, là một giống cái thực ôn nhu, bất quá tính cách có chút yếu đuối, mà An sinh ra làm cho Tạp La rất thống khổ. Thời điểm An sinh ra, Lí Tư vừa lúc đi ra ngoài săn thú, Tạp La  dưới sự trợ giúp của y sư  trong bộ lạc sanh ra An. Thời điểm An sinh ra có phát sắc là trắng bạc  rất là mỹ lệ,  phát sắc này giống với màu tóc của Tạp La, bởi vì không có phát hiện thú văn trên vai An  cho nên y sư nói cho Tạp La, An là một  tiểu giống cái, Tạp La tâm tình không tệ, ôm bảo bảo nho nhỏ  chờ Lí Tư trở về.


Buổi tối Lí Tư về nhà  thấy An cũng thật cao hứng. Nhưng cao hứng  này  không tồn tại lâu lắm, ngày hôm sau An mở to mắt, đôi mắt màu lam thực mê người, nhưng chỉ làm cho  Tạp La cùng Lí Tư  cảm thấy thực kinh ngạc. Bọn họ  tìm đến  phu phu tộc trưởng thảo luận một chút, trong bộ lạc chưa từng có xuất hiện  loại tình huống này, ghi chép trong bộ lạc trước kia cũng không có xuất hiện quá. Cho nên vì  An có phát sắc cùng đồng sắc bất đồng khiến Tạp La cùng Lí Tư cũng không  thực thích An, đặc biệt nhìn đến tiểu giống cái  nhà khác sau đó sinh ra đều không có loại tình huống này, bọn họ cảm thấy An là một quái thai, tuy rằng bình thường An thực im lặng thực nhu thuận, chỉ có thời điểm đói mới khóc, bộ dạng cũng rất là tinh xảo đáng yêu, nhưng  vẫn là làm cho bọn họ không thể thích được .


[
Y-H: cái đoạn về An là mình ko muốn edit nhất. ^%$^%$^. Không biết bọn họ làm cha mẹ kiểu gì nữa, đọc mà tức muốn ch.ết cũng là đau lòng muốn ch.ết. Các bạn đọc tiếp đi rồi biết. Tức.
]


Tại nghi thức ban thưởng danh tự, tộc trưởng vì trường hợp đặc biệt của  tiểu giống cái nên chỉ lấy chữ “An” đơn giản làm tên, bởi vì tộc nhân khác đều có  tên là hai chữ hoặc là ba chữ, xem ra tộc trưởng cũng không phải thực thích chính tiểu tôn tử của hắn.


Những người khác trong bộ lạc cũng không thích An, tiểu giống cái của họ cũng không thích cùng An ngoạn. Cho nên theo thời gian An chậm rãi lớn lên, hắn trở nên thực im lặng.  Lục Văn Thụy nghĩ có lẽ An chính là tự bế. Loại tình huống này vẫn liên tục đến thời điểm An 5 tuổi.Lúc này  cha Tạp La của bảo bảo An   lại một lần nữa mang thai, cho nên Tạp La cùng Lí Tư đều bắt đầu càng ngày càng sơ sẩy An. An tuy rằng còn nhỏ, nhưng là 5 năm qua trong bộ lạc không một bằng hữu, hằng ngày đối mặt với  ánh mắt khinh bỉ ghét bỏ của tộc nhân, hai phụ thân của mình lại bỏ mặc, nên hắn sớm trưởng thành,  trong lòng biết chính mình là tiểu hài tử không được hoan nghênh, hiện tại phụ thân lại có đệ đệ, nhất định  lại càng không thích chính mình. An mỗi ngày đều thực lo âu, cũng thực thương tâm, rốt cục 8 tháng sau, Tạp La sanh ra một  song bào thai khỏe mạnh, một  thú nhân bảo bảo tóc vàng kim giống Lí Tư cùng một bảo bảo giống cái  ngân phát ngân mâu. Nhìn bộ dáng vui vẻ của hai phụ thân  , nhìn nhìn lại hai  đệ đệ đáng yêu, An cảm thấy chính mình là một thứ dư thừa trong nhà.


Hôm nay, buổi tối, thừa dịp Tạp La cùng Lí Tư thật cao hứng  ôm bọn đệ đệ đi đến nhà tộc trưởng gia  gia. Hắn tìm trong nhà một khối thịt lợn rừng, vài miếng hoa quả cùng một ít điểm  tâm nhỏ, một ít nước uống,  mang theo vài món quần áo liền vội vàng  ly khai nơi mình  sinh sống 6 năm qua. An một đường đi tới, lúc trên đường cũng có gặp gỡ tộc  nhân khác, nhưng những người này cũng làm như không phát hiện hắn, cho nên hắn thực thuận lợi  ly khai bộ lạc đi tới Hắc Chiểu rừng rậm. Tùy tiện tìm một cái sơn động nho nhỏ, An một người ở trong động lui thành một  khối nhỏ, ôm quần áo mang từ nhà theo mà ngủ. 


Thực vật [Y-H: thức ăn] 
An mang đến giúp hắn chống đỡ qua 3 ngày, trong lúc đó hai  phụ thân  đều không có đi ra  tìm hắn. An cũng dần dần mất hết hy vọng, quyết định chính mình một người hảo hảo sống sót, nhưng  sự thật rất là tàn khốc.


Hắc Chiểu rừng rậm đối với một  tiểu hài tử 6 tuổi mà nói là nguy hiểm vô cùng. An vì tránh đi 
đại hình dã thú
  [ 
Y-H: dã thú có kích thước lớn


] nên chỉ có thể mỗi ngày tại phụ cận sơn động tìm chút hoa quả ăn. Nhưng hắn không biết nhiều loại thực vật, cho dù là dã thú loại nhỏ nhưng dựa vào thân thể nhỏ bé của  hắn cũng là đánh không được. Cho nên qua hơn nửa năm, cuộc sống  ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lúc mùa đông tiến đến, An đã không thể  tìm thấy nhiều  thực vật   lắm, duy nhất có một ít hoa quả chưa bị hư mà thôi. Cuối cùng với số thực vật đó cũng chỉ có thể duy trì trong 10 ngày ngắn ngủn.Sau đó An với tình huống không đủ thực vật cùng quần áo chống lạnh,  lại ở trong hang động lạnh lẻo, rốt cuộc kết thúc 7 năm sinh mệnh ngắn ngủi của mình. [


Y-H: tưởng tượng mà đau lòng
]


Đang ở lúc này trùng hợp Lục Văn Thụy  xuyên qua thời không mà đến chiếm cứ khối  thân thể vừa mới mất đi sinh mệnh này, đây coi như là duyên phận, cho nên hiện tại trong lòng Lục Văn Thụy  đối với bảo bảo An  vạn phần đồng tình. Trường hợp  giống An rõ ràng là gien biến dị. Quần thể dã nhân này đúng là không có văn hóa, không đúng, là dã thú, thật sự là đối bọn họ có  phản cảm, một  tiểu hài tử hảo hảo như thế mà đành đối xử như vậy. Lục Văn Thụy  thề ở trong lòng rằng nếu  mình đã tiếp nhận thân thể của An bảo bảo  , như vậy chính mình nhất định thay An hảo hảo sống sót.


Lục Văn Thụy  tin tưởng như vậy  là vì hắn vừa mới phát hiện  trong ý thức của chính mình  có một cái gọi là phần thưởng gì đó, mở ra thì phát hiện bên trong có hai loại này nọ, một cái là phần thưởng được nói  tỉ mỉ, cái kia là một  
hắc mộc hòm
 [


Y-H: hòm gỗ màu đen


]. Đầu tiên  mở phần thưởng được nói tỉ mỉ, trên đó nhắc tới trước đây không lâu,Lục Văn Thụy  nhờ vé số miễn phí mà trúng giải hạng nhất, phần thưởng là thực hiện  nguyện vọng của hắn, là làm cho hắn xuyên qua thời không cùng luyện thành tuyệt thế võ công. Cho nên trong  hắc mộc hòm  chính là một quyển  Cửu âm chân kinh cùng một ít bộ sách phụ trợ, còn có một lọ đan dược dùng  thay đổi thể chất cùng xúc tiến luyện công (^_^).  Mà bộ sách phụ trợ này nghe nói là vì làm cho hắn có thể mau chóng luyện thành Cửu âm chân kinh mà cung cấp luyện công bút ký cùng trụ cột luyện công ( giới thiệu kinh mạch huyệt đạo…).


Lục Văn Thụy  nhìn đến, trong lòng vẫn là cảm thấy thực bất khả tư nghị,  tâm nguyện của hắn là xuyên qua thời không sao? Đây là hắn nói ảo tưởng  vậy thôi, luyện thành tuyệt thế võ công, cũng đúng vậy, nhưng  hắn chưa từng nghĩ tới sẽ thật sự  thực hiện a. Hơn nữa, luyện thành tuyệt thế võ công không phải hẳn là cần xuyên qua đến cổ đại hoặc là xuyên qua đến tiểu thuyết của Kim Dung, Cổ Long hoặc là của người đó sao? Như thế nào chính mình lại xuyên qua đến một nơi cho tới bây giờ đều không có nghe qua: thú nhân trong thế giới,  như thế này đâu? Hơn nữa chính mình còn trở thành giống cái? Về sau còn muốn sinh bảo bảo? Trời ạ! Hắn thật sự là không biết chính mình  là nên vui hay buồn nữa.


Bất quá sự thật không cho phép Lục Văn Thụy  nghĩ đông tưởng tây lâu, cho nên hắn sắp xếp lại tư tưởng, trong lòng hướng đến An phát thệ một lần nữa  bắt đầu đánh giá  hoàn cảnh chung quanh.






Truyện liên quan