Chương 26: Trở lại bộ lạc [ mười ]…
Đợi cho Khoa Lan đem da thú cùng hoa khô đều thu hảo, mọi người liền ngồi vây quanh bàn ăn, bắt đầu hưởng dụng bữa tối hôm nay. Không nghĩ tới vừa bưng bát cơm, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, năm người liếc nhau, cuối cùng Ngải Tư Đặc tiêu sái đi ra ngoài mở cửa. Cửa vừa mở ra chợt nghe đến một tiếng hô to, âm thanh kia mang theo chút non nớt cùng giọng mũi nồng đậm:
”Khoa Lan thúc thúc, Tạp Lạc Tư thúc thúc, Mễ Lai Khắc, ta đến nhà các ngươi ăn cơm chiều nga, các ngươi có hay không chờ ta a!”
Vừa dứt lời, một thân ảnh màu lửa đỏ tinh tế liền xuất hiện ở trước mặt mọi người. Lục Văn Thụy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là một giống cái thực kiều mỵ. Y có một mái tóc dài màu đỏ cuốn khúc, đôi mắt màu đỏ mở thật to mang theo một chút kiêu căng, xa xa nhìn tựa như hai khỏa ruby, rất được, chiếc mũi khéo léo thẳng tắp, bên dưới là một cái miệng nhỏ nhắn. Gương mặt y còn mang theo chút trẻ con. Một kiện trường bào đỏ rực bao lấy thân thể tinh tế mà lại cân xứng của y. Ở chỗ cổ áo của trường bào còn đính mấy cọng lông chim xinh đẹp. Cả người đều tràn ngập màu đỏ, rất là thu hút ánh mắt của người khác.
Lúc này y dùng gương mặt vô cùng kiều mỵ của mình làm nũng, lôi kéo, lắc lư cánh tay của Khoa Lan. Xem ra y cùng người nhà này rất quen thuộc. Lục Văn Thụy đang ngồi suy đoán, đột nhiên một đạo ánh sáng màu xanh nhạt lọt vào tầm mắt hắn. Đó là một giống cái đi phía sau Ngải Tư Đặc. Lúc này y chỉ im lặng đứng ở một bên.
Bất đồng với giống cái phía trước, giống cái này có một mái tóc dài màu xám. Y đơn giản dùng một thứ giống như mộc trâm cố định một phần tóc phía trên, phần còn lại thì xỏa tự nhiên ở phía sau. Sợi tóc mềm mại kia tại tựa hồ lóe ra ánh sáng làm cho người ta rất muốn đưa tay ra sờ một chút. Lúc này trên gương mặt thanh tú tinh xảo mang theo nụ cười nhợt nhạt. Bên dưới hai hàng lông mi dài là một đôi mắt màu xám hơi híp lại, bên trong tựa hồ lộ ra một chút ánh sáng nhu hòa. Phía dưới chiếc mũi rất là thanh tú là đôi môi tựa như hai cánh hoa. Hai bên khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Hai bên má còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ. So với Ngải Tư Đặc bên cạnh thì y thắp hơn một cái đầu, trên người mặc nhất kiện trường bào màu xanh nhạt, không có thêm trang sức này nọ, thực sự rất đơn giản. Lúc này y cũng chỉ đứng im lặng nhưng là làm cho người ta nhìn thực thoải mái. Nếu giống cái mặc hồng y kia tượng trưng cho hỏa thì y chính là thủy, luôn mang theo chút lơ đãng nhu hòa.
Có vẻ như cảm giác được ánh mắt đánh giá của Lục Văn Thụy, y liền quay đầu hướng về phía đối phương mỉm cười. Lục Văn Thụy cũng cười đáp lễ. Đối với giống cái này, hắn rất hảo cảm.
Phía bên kia, Khoa Lan bị đối phương bám dính nên không có biện pháp, đành phải lôi kéo giống cái bên người ngồi xuống, sau đó lại lấy thêm hai bộ chén dĩa, hối thúc mọi người cùng nhau ăn cơm, thuận tiện còn không quên giới thiệu:
“Thụy, bên cạnh ta đây là Thụy Lạp, hắn là tiểu nhi tử của hiến tế Phỉ Nhĩ, từ nhỏ đã cùng Mễ Lai Khắc lớn lên. Bên cạnh Ngải Tư Đặc là Pháp Lan. Bình thường hắn đều đi theo ta học tập y thuật, so với ngươi thì lớn tuổi hơn một ít.”
Nói xong, Khoa Lan lại xoay người, nói với Thụy Lạp cùng Pháp Lan:
“Đây là Thụy, vài ngày trước vừa gia nhập bộ lạc chúng ta. Tuổi các ngươi đều không sai biệt lắm, về sau phải hảo hảo ở chung nga!”
Ba người liếc nhau, hơi hơi gật đầu, xem như nhận thức, mọi người bắt đầu tiếp tục ăn cơm. Chỉ có Thụy Lạp nhìn Lục Văn Thụy đang ngồi bên người Mễ Lai Khắc, trong ánh mắt lộ ra chút cao ngạo cùng khinh miệt. Thời điểm nhìn thấy Mễ Lai Khắc gắp rau cho đối phương trong ánh mắt lại mang theo chút tức giận. Như thế nào trước kia Mễ Lai Khắc ca ca không gắp rau cho mình? Giống cái này dựa vào cái gì mà làm cho ca ca chiếu cố như vậy chứ? bộ dạng của y cũng không có xinh đẹp như mình. Mặc quần áo cũng không đẹp như mình, hừ! Thật sự là càng nghĩ càng làm cho người ta sinh khí!
Đột nhiên Thụy Lạp đứng dậy, đi đến bên người Lục Văn Thụy , mở miệng nói:
“Thụy, ngươi có thể đổi chỗ với ta không? Trước kia khi ăn cơm, ta luôn ngồi cùng Mễ Lai Khắc ca ca.”
Nói xong còn không quên bỉu môi, vẻ mặt chờ mong nhìn đối phương, trong cặp mắt ngập nước, tựa hồ chỉ cần đối phương cự tuyệt thì sẽ lập tức khóc thành tiếng. Nhưng nếu nhìn kỹ, không khó nhìn ra ở đáy mắt y hiện lên một chút khiêu khích.
Nhìn Thụy Lạp ngạo kiều như vậy, Lục Văn Thụy rất phong độ đứng dậy, đối với y làm ra một cái tư thế “Thỉnh” sau đó thong dong bước đến bên cạnh Khoa Lan ngồi xuống, lấy qua chén đũa của mình tiếp tục ăn ngon lành. Chỉ là một đứa nhỏ còn chưa lớn mà thôi, hắn không cần phải so đo làm gì.
Thụy Lạp tuy rằng cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống bên cạnh Mễ Lai Khắc nhưng cũng nhìn ra là Lục Văn Thụy tựa hồ không có bị ảnh hưởng gì hết, y cảm thấy có một hơi nghẹn tại ngực, cảm giác thực phiền muộn. Sau đó lại nhìn thấy Mễ Lai Khắc dù cách hơn phân nửa cái bàn mà vẫn ân cần gắp rau cho đối phương, y thật sự càng nhìn càng thấy Lục Văn Thụy không vừa mắt. Vì thế tiếp theo đó, trên bàn cơm, thỉnh thoảng sẽ thấy Thụy Lạp hỏi Lục Văn Thụy một số chuyện tình, sau đó làm như là không cẩn thận đánh nghiêng chén canh của đối phương, trực tiếp đụng vào đồ ăn trên tay đối phương hoặc là gom hết đồ ăn mà đối phương thích vào trong chén của y. Thụy Lạp liên tục dùng các loại hành vi xảo trá tai quái nhưng đáng tiếc tất cả hành động đó đều không có ảnh hưởng đến đối phương. Mỗi lần như thế đều bị đối phương cười trừ. Việc này làm cho Thụy Lạp có cảm giác giống như là một quyền đánh vào trên mặt bông, rất bị đè nén.[ Y-H: vừa tội]
Những người khác cũng nhìn thấy mấy hành vi trẻ con của Thụy Lạp nhưng không thể trách. Là tiểu nhi tử của hiến tế trong bộ lạc, y vẫn luôn kiêu căng bốc đồng, mọi người đối với một ít hành vi ngẫu nhiên của y cũng rất là bao dung. Nhìn Lục Văn Thụy cũng không cảm thấy xấu hổ khi bị gây sự, hắn vẫn cố gắng tự nhiên dùng cơm, trừ bỏ Khoa Lan hơi cảnh cáo nhìn Thụy Lạp vài lần, những người khác đều ăn ý nên không hề lên tiếng.
Rốt cục thời gian bữa tối cũng xong, Khoa Lan phao trà cúc mà Lục Văn Thụy mang đến. Mọi người ngồi vây quanh cùng một chỗ, bắt đầu nhàn nhã nói chuyện phiếm.
Bỗng nhiên phát hiện Pháp Lan ngồi ở bên tay phải đang nhìn chằm chằm, Lục Văn Thụy có chút nghi hoặc quay đầu. Thấy hành động của mình bị phát hiện, mặt Pháp Lạp lập tức biến thành một trái táo hồng. Nhìn đối phương đỏ bừng khuôn mặt, hắn cảm thấy giống cái ôn hòa này tựa hồ rất dễ dàng thẹn thùng. Hai người đối mặt một lát, sau đó Lục Văn Thụy đánh vỡ trầm mặc:
“ Xin chào, ta là Thụy, ngươi tên là Pháp Lan đúng không, thật cao hứng nhận thức ngươi!”
Liên tiếp ân cần thăm hỏi xong, nhiệt độ trên mặt Pháp Lan cũng lui xuống không ít. Hắn ngẩng đầu, khóe miệng hiện lên một độ cong mê người.
“Ân, Thụy! Ta là Pháp Lan, ta cũng thật cao hứng nhận thức ngươi! Ta vừa rồi nhìn chằm chằm ngươi thật sự là có chút thất lễ. Kỳ thật ta rất ngạc nhiên, ngươi thế nhưng cùng Khoa Lan thúc thúc giống nhau đều là phát đồng dị sắc [tóc,mắt ko cùng màu], hơn nữa màu mắt của ngươi thật khá, là màu lam tím. Ta cho tới bây giờ đều không có nhìn thấy người có màu mắt như thế, vì vậy nhịn không được nên nhìn nhiều lần.”
Nói tới đây, Pháp Lan tạm dừng một chút, tựa hồ vẫn cảm giác có chút ngượng ngùng, tiếp theo hắn còn nói thêm:
“Kỳ thật ta vừa rồi còn phát hiện thứ ngươi mang trên chân cùng chúng ta cũng không giống nhau. Làm sao ngươi có thể nghĩ ra cách mang da thú trên chân như thế, nhìn rất đẹp. Trước đây ta chưa bao giờ hình dung được cách này”
Nghe đối phương nói xong, Lục Văn Thụy vẫn ôn hòa cười cười.
“Cám ơn ngươi đã khen. Ta cảm thấy ánh mắt của ngươi cũng rất được. Hơn nữa, toàn thân của ngươi đều mang đến cho người ta một loại cảm giác thực thoải mái, ta thực thích! Về phần thứ trên chân ta, ta gọi nó là giày. Bởi vì trước kia ở tại rừng rậm, bình thường khi ta đi tới đi lui rất đau chân, cho nên ta đã nghĩ đến dùng da thú đem chân bao lại, thực phương tiện. Kỳ thật ta lại ưa loại giầy của các ngươi. Mang vào những ngày trời nóng tuyệt đối so với da thú sẽ thoải mái hơn.”
Lục Văn Thụy chỉa chỉa đôi giầy rơm trên chân đối phương, vẻ mặt hâm mộ. Pháp Lan nhìn bộ dáng Thụy trông mong nhìn chằm chằm vào đôi giầy của y, đột nhiên cảm thấy đối phương thật đáng yêu. Trước đây cứ cảm thấy hắn rất cao thâm khó lường không dễ ở chung, nhưng giờ thì cảm giác đó đã bay đi mất. Haha! Nghĩ như vậy, Pháp Lan sang sảng mở miệng nói:
“Ngươi thích không? Cái này làm không có khó. Giống cái trong bộ lạc trên cơ bản đều đã làm. Ngươi nếu thích, ta có thể làm cho ngươi một đôi trước, đương nhiên ngươi cũng có thể theo ta học để sau này chính mình làm.”
“Thật vậy chăng? Cám ơn ngươi! Kỳ thật ta không giỏi trong việc may vá.ha ha!” Trên mặt Lục Văn Thụy lập tức liền tràn ra một đóa hoa, ngay cả ánh mắt đều trở nên sáng trông suốt.
Tiếp theo hai người bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất. Trong lúc nói chuyện, hai người đột nhiên phát hiện nguyên lai bọn họ có một vài sở thích giống nhau. Điều này làm cho bọn họ có chút kinh hỉ. Cho đến khi nói đến thảo dược, Pháp Lan rất ngạc nhiên khi biết Lục Văn Thụy chưa từng học y thuật, mà lại biết không ít thảo dược, trong số đó còn có một vài loại mà y cũng chưa từng nghe qua. Vì thế hưng trí bừng bừng, hai người lại bắt đầu hàn huyên về thảo dược, thỉnh thoảng trao đổi một chút ý kiến.
Khoa Lan cùng Tạp Lạc Tư nhìn hai người tán gẫu thật sự vui vẻ thì thật cao hứng. Bọn họ đều hy vọng một người cô đơn như Lục Văn Thụy có thể ở trong bộ lạc kết giao bằng hữu. Cho nên, hiện tại nhìn không khí rất là hòa hợp giữa Pháp Lan cùng hắn, hai người đều thở dài nhẹ nhõm.
Không thể nghi ngờ Lục Văn Thụy là một giống cái có bộ dạng thực xuất sắc, tính cách cũng rất là thảo hỉ. Hai người nhìn hắn như vậy thì rất là thích. Lúc nghe nói hắn trước kia vẫn sống một mình tại Hắc Chiểu rừng rậm thì cảm thấy rất thương tiếc. Tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng nhìn cách hắn đối nhân xử thế, đều rất là tự nhiên hào phóng, một chút đều không có tùy hứng. Cho nên khi phát hiện tiểu nhi tử nhà mình thích hắn, bọn họ đều yên lặng duy trì.
Trong phòng, 7 cá nhân không tự giác chia làm thành 3 cái cái vòng nhỏ hẹp, đều tự trò chuyện với nhau. Thụy Lạp quấn quít lấy Mễ Lai Khắc nói đông nói tây. Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan hai người một bên nhìn xem mấy người tuổi trẻ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với đối phương. Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan khí thế ngất trời thảo luận về dược tính và công dụng của thảo dược. Chỉ có Ngải Tư Đặc không gia nhập vào nhóm nào. Y chỉ là yên lặng ngồi ở bên cạnh Mễ Lai Khắc, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy vì kịch liệt thảo luận nên hai má mang theo một chút phấn hồng. Nhìn bộ dáng đối phương khi cười khi giận, y cảm giác nhịp đập trái tim mình tựa hồ cũng thay đổi theo. Loại cảm giác này trước kia y đều không có cảm thụ qua. Cũng giống như chỉ cần nhìn người trước mắt, cho dù cả hai không có trao đổi cái gì, nhưng trong lòng vẫn có thể cảm giác được một sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Mà Thụy Lạp người đang quấn quít lấy Mễ Lai Khắc nói chuyện phiếm cũng rất không thoải mái.Nhìn Pháp Lan bình thường đối với mình ôn hoà nhiệt tình nay lại cùng Lục Văn Thụy trò chuyện say mê, ngay cả Ngải Tư Đặc luôn luôn hờ hững với giống cái cũng đang dùng ánh mắt nhu hòa nhìn chăm chú hắn, lại càng không nói đến Mễ Lai Khắc, tuy rằng đang ở bên cạnh mình nhưng tầm mắt vẫn cứ giằng co tại trên người của hắn. Khoa Lan thúc thúc cùng Tạp Lạc Tư thúc thúc cũng ngồi ở một bên nhìn Lục Văn Thụy nhẹ nhàng cười, trên mặt có chút thoải mái có chút vui mừng. Tại sao hắn liền được hoan nghênh như vậy? Tựa hồ so với một người mà bọn họ nhận thức mười mấy năm như mình, mọi người giống như thích hắn hơn. Nghĩ như vậy, Thụy Lạp cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng không rõ ràng.