Chương 37: Tỷ thí cùng tư nặc
Thụy Lạp nhìn Tư Nặc đã đi rồi, nghĩ rằng chỉ cần Mễ Lai Khắc ca ca không ở đó, tên Thuỵ kia nhất định sẽ bị ca ca hảo hảo giáo huấn một chút, hừ, cho ngươi đánh ta! trên mặt hắn toát ra một chút tươi cười quỷ dị, tia âm lãnh trong mắt thỉnh thoảng xẹt qua, như thế nào cũng nhìn không ra đó là người vừa mới tỏ ra ủy khuất với Tư Nặc .
Tư Nặc đương nhiên không biết những việc này đó. Hắn đang vội vàng đi tìm tên Thuỵ kia tính sổ. Đi chưa được bao lâu liền thấy được địa phương theo như lời Thụy Lạp nói. Hắn ở ngoài cửa ngừng lại, vãnh tai nghe xong nửa ngày, phát hiện bên trong chỉ có một tiếng hít thở, hơn nữa hơi thở này cảm giác thực xa lạ, xác định Mễ Lai Khắc đã rời khỏi, Tư Nặc liền gõ cửa.
Lục Văn Thụy nghe được tiếng đập cửa, đi đến bên ngoài mở cửa ra thì thấy một thú nhân xa lạ. Người này tóc đen, mắt đen, thân hình cao lớn. Lúc này người kia đang phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn. Lục Văn Thụy suy nghĩ một chút, nhìn đối phương chắc có quan hệ với Thụy Lạp, hơn nữa nghe nói ở trong bộ lạc chỉ có hai hắc hổ, mà một trong số đó là Lôi Mông Đặc mà hắn đã từng gặp qua, như vậy thú nhân này hẳn là ca ca của Thụy Lạp: Tư Nặc. Nghĩ như vậy, hắn lễ phép gật đầu chào đối phương, tiếp theo mở miệng nói:
“Xin chào, xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Nghe được đối phương hỏi, Tư Nặc có chút sững sờ. Theo lời Thuỵ Lạp thì người này thực đáng giận, người này câu dẫn Mễ Lai Khắc… Hắn nhìn thấy đối phương có bộ dạng thật sự tinh xảo, hơn nữa trên người còn mang theo chút khí chất mà giống cái khác không có, làm cho người ta thực dễ dàng bị hấp dẫn. Nếu không phải hắn đã có bạn lữ, nói không chừng hắn cũng sẽ động tâm. Giờ thì hắn tựa như có chút hiểu vì cái gì Mễ Lai Khắc bị “Câu dẫn”. Hơn nữa nhìn bộ dáng của y rất là lễ phép, như thế nào cũng nhìn không ra y còn có thể đánh người, hơn nữa lại đánh đệ đệ Thụy Lạp nhà mình. Bất quá nghĩ đến việc hắn tới là vì ra mặt giúp đệ đệ , đem ý tưởng trong lòng đánh tan đi, hắn rất nhanh trở về bình thường nói:
“Nhĩ hảo, ta là ca ca của Thụy Lạp, tên là Tư Nặc, nghe nói ngươi đả thương đệ đệ của ta?”
“Ân,có thể nói như vậy!” Lục Văn Thụy như trước chậm rãi trả lời.
Nghe được đối phương khẳng định, tựa hồ là một câu trả lời có chút đúng lý hợp tình, hơn nữa trong lời nói của y cũng không có cảm xúc gì gọi là hối hận. Tư Nặc tức giận không hiểu, không nghĩ tới y đã đánh người mà lại còn có một bộ dáng đương nhiên. Quả nhiên không thể nhìn mặt ngoài, giống cái này thật đúng là không giống như bề ngoài bình thường vô hại của y đâu, hừ! Tư Nặc hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi đã thừa nhận, như vậy hiện tại ta thay ta đệ đệ giáo huấn ngươi một chút, ngươi hẳn là sẽ không cảm thấy là ta khi dễ ngươi đi? Tuy rằng ngươi là một giống cái, nhưng đệ đệ của ta bị ngươi đánh cho thảm như vậy, hơn nữa ngươi đối với đệ đệ nhu nhược đáng yêu của ta như mà rat ay nặng như vậy, ta nghĩ ngươi hẳn là không ngại ta thay Thụy Lạp lấy lại công đạo đi?”
Lục Văn Thụy nghe vậy, cảm thấy hắn mà có giải thích nữa cũng không có ý tứ gì. Tư Nặc này vừa thấy đã biết là một người dễ xúc động, phỏng chừng nếu hắn cùng y nói cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu đã không thể nói chuyện với nhau được vậy thì dùng quyền giải quyết đi. Phải thừa nhận rằng từ khi hắn đi vào thế giới này thì chưa từng giao đấu với ai ngoài dã thú. Không biết nếu cùng một trong tứ cường của bộ lạc so chiêu, thì hắn có thể trụ được bao lâu?.
Nghĩ xong, Lục Văn Thụy hứng trí bừng bừng tiếp nhận đối phương khiêu chiến. Hai người đi ra khỏi phòng đến bên bờ sông. Gần đó có một số thú nhân và một vài giống cái đang ở bờ sông giặt quần áo đều chú ý tới bọn họ. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn chăm chú vào hai người, không biết bọn họ muốn làm gì. Dù sao thì một giống cái cùng một thú nhân tiến hành tỷ thí đúng là một chuyện bất khả tư nghị trên khắp toàn bộ Lạc Vân đại lục.
Giống như là không chú ý tới ánh mắt chung quanh, Tư Nặc đột nhiên nhảy lên, hướng về Lục Văn Thụy. Chỉ thấy hắn giơ chân đá vào ngực Lục Văn Thụy. Một cước này có khí thế rào rạt, tựa hồ còn mang theo chút tiếng gió. Các tộc nhân đang ở một bên vây xem đầu tiên là kinh ngạc cho Tư Nặc thế nhưng xuất thủ với một giống cái, tiếp theo đều bắt đầu vì Lục Văn Thụy vẫn đứng như cũ mà lo lắng.
Đợi cho chân Tư Nặc sắp đụng tới đối phương, đột nhiên một bóng người chợt lóe, Lục Văn Thụy biến mất ở ngay tại chỗ. Còn không có chờ Tư Nặc phục hồi tinh thần lại, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ lực đạo theo phía sau đánh úp lại, vừa định xoay người nâng tay ngăn cản, không nghĩ tới cả người đều bay xéo ra ngoài.
Ngay trong tiếng kinh hô của mọi người, hắn ngã thật mạnh xuống đất. Tư Nặc ngồi dậy, vỗ chỗ đau nhức phía sau lưng, ngẩng đầu lăng lăng nhìn Lục Văn Thụy đang đứng ở trước mặt hắn. Nhìn ánh mắt tỏa sáng của đối phương cùng biểu tình lạnh lùng, như thế nào cảm giác có chút không nói nên lời đâu?
Một chiêu vừa rồi làm cho Tư Nặc bắt đầu nhìn thẳng vào giống cái tên Thụy này. Y tựa hồ rất lợi hại, hơn nữa ánh mắt của y khi nhìn hắn, rất giống như mỗi lần hắn khiêu chiến tộc nhân khác, mang theo điểm… Ân… Là hưng phấn khi gặp được đối thủ đi. Thật sự là một giống cái đặc biệt đi!
Nghĩ như vậy, Tư Nặc bò dậy. Lúc này hắn đã không có tâm lí khinh thị, làm một đối thủ, đối phương thực làm cho hắn chờ mong, vì thế hắn lễ phép nói với Lục Văn Thụy :
“Thụy, chúng ta tiếp tục đi!”
Cảm giác đối phương còn thật sự nghiêm túc, Lục Văn Thụy cũng gật gật đầu, luận võ đương nhiên phải xuất phát từ sự nghiêm túc của song phương, như vậy mới đủ kích thích. Vì thế hắn cũng buông xuống tâm lý khinh thường, vận khởi tám phần công lực, bình tĩnh nhìn đối phương, chờ y xuất thủ.
Tư Nặc nhìn Lục Văn Thụy một lát, chăm chú nhưng vẫn không tìm ra được sơ hở trên người đối phương. Tuy rằng y chỉ tùy ý đứng như vậy, nhưng toàn thân lại ẩn ẩn lộ ra một cỗ khí thế, đó là một loại khí thế mà chỉ cường giả mới có.
Càng nhìn giống cái này, tựa hồ càng thấy không rõ y. Tư Nặc vẫn cảm thấy hắn nên tiên hạ thủ vi cường, cho nên hắn hướng Lục Văn Thụy ra một quyền, lần này tốc độ ra quyền rõ ràng so với vừa rồi nhanh vài lần, mắt thấy quyền đánh vào trên người Lục Văn Thụy, mọi người đang vây xem đều đoán lần này y có thể hay không lại biến mất. Chỉ thấy Lục Văn Thụy nâng lên tay phải, chỉ trong tíc tắc, xẹt qua trên mu bàn tay của đối phương. Tư Nặc chỉ cảm thấy một trận đau nhức truyền đến, tiếp theo thì toàn bộ cánh tay của hắn liền mất đi khí lực.
Tư Nặc quyết định thật nhanh thu hồi nắm tay của hắn. Nhìn thấy trên mặt đất có dấu ấn của năm ngón tay, hắn nhìn về phía Lục Văn Thụy, trong ánh mắt lại tràn ngập bất khả tư nghị. Giống cái này thật sự rất mạnh. Hơn nữa vừa rồi y rõ ràng đã thủ hạ lưu tình, bằng không thì có cánh tay của hắn có khả năng đã ……
Bất quá Tư Nặc cũng không dễ dàng buông tha như vậy. Hắn là võ si có tiếng ở trong bộ lạc, suốt ngày đều được người khác xin tỷ thí. Hơn nữa ở ba năm trước, hắn cũng đã ngồi ở vị trí thứ tư của danh hiệu “dũng sĩ tối cường” trong bộ lạc. Cho nên nói, thực lực của hắn cũng không thể khinh thường.
Bất quá do lúc đầu hắn không nhận thức khả năng của Lục Văn Thụy, cũng không có đi săn cùng y, cho nên hắn cũng không biết đây chính là giống cái đã đánh ch.ết một con hắc khố tháp thú, bởi vậy lúc đầu, sau khi hắn thấy đối phương thể hiện thực lực thì mới có thể kinh ngạc như vậy.
Nếu Y cường như vậy, thì hắn sẽ không tái xem y là giống cái nữa, hắn sẽ xuất toàn lực. Vì thế hắn xoay cánh tay phải vòng vo một chút, hơi hơi gật đối với Lục Văn Thụy một cái, liền tiếp tục vọt qua, lần này hắn dùng cả người tiến lên, hai tay đều tự nắm, đánh thẳng tới Lục Văn Thụy.
Cảm giác được một chiêu này tựa hồ nhanh hơn so với trước, Lục Văn Thụy thật sự hưng phấn, xuất ra mười thành công lực, vẫn dùng một chiêu Cửu âm bạch cốt trảo như cũ. Hai tay vung tới thân ảnh đối phương, trong giây lát đó, hai thân ảnh trượt qua nhau.
Lục Văn Thụy vẫn như cũ lông tóc vô thương, chỉ có tóc cùng quần áo có chút hỗn độn. Còn Tư Nặc lại hút một ngụm khí lạnh, nhìn trước ngực mình có vài lỗ vết thương, cảm giác được miệng vết thương truyền đến cảm giác nóng nóng, hắn nhịn không được có chút phát cuồng. Sau đó chú ý tới ánh mắt của các tộc nhân chung quanh tựa hồ có có chút ý tứ hàm xúc không rõ, cảm giác dây thần kinh trong đầu bị căng đứt, hai mắt hắn đỏ lên, nhịn không được điên cuồng hét lên một tiếng, đột nhiên biến thành thú hình.
Lục Văn Thụy nhìn cự hổ màu đen trước mắt, cũng có chút sững sờ, không nghĩ tới hôm nay hắn còn có cơ hội khiêu chiến với hình người và hình thú của thú nhân là một trong hai hắc hổ duy nhất, thật sự là vinh hạnh đi?
Mọi người vây xem bên cạnh cũng phát ra tiếng kinh hô, dù sao bọn họ không có nghĩ đến Tư Nặc vì đánh không lại một giống cái mà phát cuồng, biến thành thú hình, là một thú nhân, việc này thật là mất mặt. Mọi người đều có chút sững sờ, sau một lúc lâu, bọn họ cảm thấy chuyện này hẳn là đi nói cho tộc trưởng, bởi vì bọn họ đều ngăn cản không được thú hình của Tư Nặc, hơn nữa hắn bây giờ còn phát cuồng, chỉ có thỉnh ba vị ở nhà tộc trưởng kia ra mặt.
Vì thế bọn họ phái vài thú nhân tiến đến nhà tộc trưởng, những người còn lại có chút lo lắng gắt gao nhìn chằm chằm một người một hổ, chuẩn bị nếu Tư Nặc có cái gì không thích hợp, không giữ quy tắc thì rat ay cứu Lục Văn Thụy.
Bất quá lúc này hai đương sự đều không có chú ý đến bọn họ. Hai người chính là lẳng lặng nhìn chăm chú vào đối phương. Nhìn ánh mắt càng ngày càng điên cuồng của hắc hổ, Lục Văn Thụy thở dài, xem ra hôm nay phải dùng hết sức. Tay hắn sờ vào Phong Tàn ở trên lưng, gắt gao nắm ở trong tay, dù sao thì hình thể đối phương thật sự là quá lớn, tay không mà chọi với y thì cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Hắc hổ đối diện rất là nôn nóng, đột nhiên huy động cánh, bay đến giữa không trung, tiếp theo hắn hướng Lục Văn Thụy phía dưới vọt qua. Nhìn cự hổ màu đen vọt về hướng của mình, Lục Văn Thụy tựa hồ có cảm giác bản thân sẽ bị hắn đè bẹp. Xác định hành động của đối phương, tay phải của hắn vung lên, Phong Tàn mang theo tiếng xé gió hướng về hắc hổ mà đi. Một âm thanh của roi đánh vào da thịt vang lên.
Hắc hổ đang lao xuống xuống phía dưới bổng nhiên bị kiềm hãm ở không trung. Da lông màu đen tựa hồ có hơn vài tơ máu. Tiếp theo, hai mắt hắn nảy sinh tia ác độc, tiếp tục hướng về Lục Văn Thụy vọt tới. Hình như một roi này càng khiến hắn mất đi lý tính. Hiện tại hắc hổ tựa hồ đã muốn hoàn toàn dã thú hóa, hết thảy động tác đều theo bản năng mà đi động.
Lục Văn Thụy nhìn hắc hổ không để ý đến miệng vết thương của bản thân, biết như vậy cũng không tốt. Hắn không phải là tuần thú sư[người huần luyện thú], nên không thể hàng phục nổi một lão hổ màu đen lớn như vậy được. Có lẽ phải mau chóng nghĩ ra một biện pháp.
Đột nhiên hắn giật mình, đem Phong Tàn cuốn vào chi trước [chân trước] của hắc hổ. Sau đó hắn mượn lực nhảy dựng lên, vững vàng ngồi ở trên lưng đối phương. Tiếp theo hắn bắt đầu cao thấp sờ soạng kinh mạch huyệt vị trên người lão hổ. Cảm giác được hắc hổ dưới thân tựa hồ đối với việc hắn ngồi trên lưng trở nên phi thường tức giận, lúc này đang thượng xuyến hạ khiêu [kiểu như: vừa bay vừa lắc để LVT văng ra ý], xem ra là muốn đem hất hắn ra ngoài đây.
Lục Văn Thụy dùng hai chân kẹp vào hai bên sườn của hắc hổ, vận khởi nội lực, chặt chẽ cố định trên lưng đối phương, tiếp theo tiếp tục sờ soạng, rốt cục sau một lát thì tìm được huyệt vị kia, vươn hai ngón tay, điểm thật mạnh vào một chút. Hắc hổ dưới thân đột nhiên dừng động tác, tiếp theo liền rơi xuống phía dưới.
Lục Văn Thụy nhanh chóng dùng Phong Tàn quấn lấy và định trụ thân thể hắc hổ, vận khởi khinh công, đem hắc hổ nhẹ nhàng chạm đất. Tiếp theo hắn thu hồi Phong Tàn, đi đến trước mặt hắc hổ, nhìn thấy đồng tử đối phương đã khôi phục thành màu đen, lúc này trong cặp mắt kia chỉ có nghi hoặc cùng kinh ngạc. Hắn hảo tâm tình ha ha cười, lưu lại một câu “Là ta thắng!” Bước đi cũng không quay đầu lại.
Đợi cho Tạp Lạc Tư, Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc đến nơi chỉ thấy tất cả mọi người vây xem đang ngây ngốc tại chỗ. Mà lúc này cự hổ màu đen cũng ngơ ngác nhìn về phương hướng Lục Văn Thụy rời đi.
Ba người liền từ trong miệng các tộc nhân vây xem biết được kết quả tỷ thí. Không nghĩ tới giống cái tên Lục Văn Thụy có thể thắng được Tư Nặc đã thú hóa và muốn phát cuồng. Mọi người đều cảm giác thực bất khả tư nghị.
Nhưng mọi người cũng không biết Lục Văn Thụy rốt cuộc làm cái gì với Tư Nặc mà khiến cho y vẫn luôn nằm im, không thể nhúc nhích được. Ba người Tạp Lạc Tư cũng không rõ ràng, trong số bọn họ, người đã từng biết qua thân thủ của Lục Văn Thụy là huynh đệ Mễ Lai Khắc cũng không biết nguyên lai hắn có nhiều chiêu thức kì kỳ quái quái như vậy [Y-H: võ công Kim Dung mà dám nói kỳ quái hen]. Hơn nữa thực lực của hắn còn cường hãn như vậy, có lẽ hắn căn bản là không cần chính mình bảo hộ đi! Nghĩ như vậy, Mễ Lai Khắc không khỏi có chút nhụt chí. (^_^).
Đang lúc mọi người còn đang thảo luận làm thế nào khôi phục cho Tư Nặc, đột nhiên có hai mạt thân ảnh đang nhanh cóng tiến đến. Thẳng đến khi hai người tới nơi, thấy rõ Tư Nặc vẫn không nhúc nhích nằm im ở giữa sân. Một trong hai người đó mới mở miệng nói:
“Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”