Chương 53: Tiếp sau nghi thức trưởng thành
Lục Văn Thụy đi tới trước mặt Mễ Lai Khắc mới dừng lại, tiếp theo y ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía đối phương, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn. Mễ Lai Khắc nhìn thấy cũng chỉ sửng sốt một lát, sau đó đem vòng cổ trong tay đeo vào cho đối phương.
Sau khi vòng cổ được cẩn thận đeo vào cho đối phương, Mễ Lai Khắc liền ôm y vào trong lòng. Sau đó, các tộc nhân ở dưới đài lập tức ồn ào hoan hô lên, không khí ngay tức khắc trở nên náo nhiệt hẳn.
Tiếp theo sau chính là thời gian liên hoan, mọi người đều làm thành rất nhiều vòng tròn lớn nhỏ, ở chính giữa đốt một đống lửa nướng mấy con mồi, mọi người cùng nhau vừa nướng thịt vừa nói chuyện phiếm, thức ăn hôm nay đều là do Mễ Lai Khắc săn được, đây cũng là truyền thống ở trong bộ lạc, trong lễ trưởng thành của mình, thú nhân cần tự mình săn hơn 20 đầu dã thú, tất cả con mồi này đều để cho các tộc nhân hưởng dụng.[Y-H: chẹp chẹp, chắc ngon và vui lắm]
Mà lúc này, nhân vật chính Mễ Lai Khắc cũng bị các thú nhân lôi kéo nói đông nói tây, có vài người còn bắt đầu trêu ghẹo quan hệ giữa hắn cùng Lục Văn Thụy, ngữ khí kia nghe ra còn có chút ê ẩm, nói rằng hắn ra tay thật sự thật nhanh, mới mang người về bộ lạc không bao lâu, hai người liền xác định quan hệ, làm cho bọn họ không có chút cơ hội nào, hắn thật đúng là giảo hoạt.
Mễ Lai Khắc nghe xong lời nói oán giận cùng hâm mộ của bọn họ cũng chỉ là cười cười, trong nụ cười kia có thể thấy hơi có chút đắc ý, hắn là chủ động theo đuổi Thụy suốt ba tháng trời mới làm cho y chấp nhận hắn, trong đó có không biết bao nhiêu gian khổ mà không thể nói cùng người khác. [ẹc]
Mà lúc này Lục Văn Thụy đã đến bên cạnh nhóm người Khoa Lan, cùng vài giống cái có vẻ quen biết làm thành một vòng, mọi người đều vì y cùng Mễ Lai Khắc có thể đến cùng nhau mà cao hứng, tiếp theo bọn họ bắt đầu vui chơi giải trí, thuận tiện tâm sự với nhau, thật sự là rất náo nhiệt!
Không khí vẫn liên tục như vậy đến khi trăng lên cao, sau khi tộc trưởng Tạp Lạc Tư khuyên bảo, mọi người mới tạm dừng cuộc vui, tụm năm tụm bảy thú nhân cùng giống cái ở trong bộ lạc ly khai thần điện, vừa cười vừa nói đi về nhà.
Mà Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy cũng thực tự nhiên cùng mấy người Tạp Lạc Tư tay nắm tay, cùng nhau đi về phía nhà Lục Văn Thụy. Nhóm Khoa Lan, Ngải Tư Đặc ở phía sau nhìn bóng dáng gắn bó của hai người, đều lộ ra nụ cười ôn hòa, bên trong nụ cười đó còn có ôn nhu cùng ủng hộ.
Hai người một đường đi tới, điều chỉnh cước bộ lẫn nhau, chậm rãi thong thả bước đi trước. Bọn họ chỉ là tay nắm tay, trong lúc đó hai người cũng không nói chuyện với nhau, nhưng không khí giữa họ vẫn rất ấm áp như cũ. Dưới ánh trăng chiếu xuống, bóng dáng bọn họ trên mặt đất chậm rãi nhích lại gần nhau, gần chút nữa, cuối cùng dung hợp, biến thành một cái.
Đi được một lúc, rốt cục bọn họ cũng đi tới nhà Lục Văn Thụy, hai người song song đi vào nhà, tiếp theo Lục Văn Thụy đem Mễ Lai Khắc ấn ngồi xuống ghế, chính y thì xoay người đi vào phòng bếp, y còn không có quên “bánh sinh nhật” mà chính mình chuẩn bị đâu.
Mễ Lai Khắc bị bỏ lại một mình trong phòng thoáng có chút nghi hoặc nhíu nhíu lông mi, nhưng hắn thật rất kiên nhẫn ngoan ngoãn chờ (^_^), không biết Thụy lại sẽ cho hắn kinh hỉ gì nữa đây?
Sau một lát, chỉ thấy Lục Văn Thụy nâng một cái chén gỗ thật to đi đến, bên trong tựa hồ có đôi chút cao cao gì đó, đợi cho đối phương đến gần, Mễ Lai Khắc mới phát hiện đó là một ít hoa quả đã cắt tốt, chẳng lẽ Thụy là muốn mời hắn ăn “hoa quả tráng miệng” hay là *“Hoa quả thịt nguội”* sao? Từ mới của Thụy thật là rất nhiều nga.
Đương nhiên Lục Văn Thụy không biết trong lòng Mễ Lai Khắc đang suy nghĩ cái gì, y cầm “bánh sinh nhật” đặt ở trên bàn, tiếp theo chính y cũng ngồi ở bên cạnh Mễ Lai Khắc, nhẹ nhàng mở miệng nói:
”Đại Thước, đây là ‘bánh sinh nhật’, hàng năm, sẽ ăn vào ngày ngươi sinh ra. Hôm nay ta làm riêng cho ngươi một cái, xem như chúc mừng ngươi trưởng thành đi. Đáng tiếc nơi này không có nến, bất quá chúng ta cứ xem như vừa lấy xuống đi [thổi nến xong rồi lấy xuống ý], ngươi nhìn xem, có thích không?”
“Thích, cám ơn Thụy!”
Mễ Lai Khắc nghe được là Thụy tự mình làm cho hắn, trong lòng vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới trừ bỏ quần áo, Thụy còn vì hắn chuẩn bị thêm mấy thứ này đó, hắn thật sự rất cao hứng.
Hắn tiếp nhận “bánh sinh nhật” Lục Văn Thụy đưa qua, nhẹ nhàng cắn một ngụm, ân, hoa quả được xếp ở mặt trên cùng phần bánh phía dưới, khi cắn vào thật mềm mại ngọt ngào, hương vị thật sự không tệ [Y-H: giờ này cho anh ăn cái gì anh cũng sẽ khen ngon thôi (^_^)], hắn lập tức cắm cúi ăn,chỉ chốc lát đã đem khối bánh ngọt trong tay ăn hết không còn một mảnh.
Lục Văn Thụy ở một bên nhìn Mễ Lai Khắc ăn ngon lành, trong lòng cũng rất là thỏa mãn, nguyên lai có người thích món ăn mình làm, thích mặc quần áo mình làm, có thể làm cho y cảm giác hạnh phúc đến như vậy. Nhìn thấy Mễ Lai Khắc đã ăn xong khối bánh ngọt trong tay, y lại lấy ra một khối khác:
”Đại Thước, ngươi còn muốn ăn sao? Còn có rất nhiều nga! Đều là đưa cho ngươi.”
“Ân, Thụy, ăn ngon thật, ta cũng không biết nguyên lai hoa quả còn có thể ăn như vậy. Ngươi cũng cùng ăn đi!”
Mễ Lai Khắc ở một bên tiếp nhận khối bánh ngọt mà đối phương đưa qua, một bên nói với Lục Văn Thụy.
“Được, ta ăn cùng ngươi.”
Lục Văn Thụy dứt lời cũng lấy ra một khối bánh ngọt đặt vào trong miệng, như thế nào cảm giác so với khi ăn một mình thì ngon hơn rất nhiều đâu? Kỳ thật điều này rất đúng với câu nói: ”Trọng yếu không phải ăn cái gì, mà là ăn cùng với người nào”, nếu hai người tâm ý tương thông, như vậy mặc kệ là ăn cái gì đều sẽ cảm giác thực ngọt ngào đẹp vị. (^_^).
Đợi cho hai người ăn xong bánh ngọt, đều cảm giác có chút tức bụng, dù sao đêm nay vừa mới ăn xong thịt nướng lại ăn thêm bánh ngọt, thật sự rất nhiều, vì thế bọn họ quyết định tản bộ. Hai người đi ra sân, dọc theo bờ sông chậm rãi tiêu sái, Mễ Lai Khắc đầu tiên mở miệng nói:
”Thụy, cám ơn ngươi làm hết thảy cho ta, mặc kệ là quần áo hay ‘bánh sinh nhật”, ta đều thực thích!”
“Ân, ngươi thích là tốt rồi, tay nghề của ta không được tốt lắm, còn sợ ngươi mặc không quen. Bất quá lần sau ngươi nhưng đừng đột nhiên lấy đi nga, lúc ta tỉnh lại thì bị dọa nhảy dựng, như thế nào quần áo không thấy? Sau đó ta nghĩ chắc là do ngươi cầm đi, nhưng ta thật không ngờ ngươi hôm nay sẽ mặc, thực thích hợp với ngươi, thật sự!”
Nghe Lục Văn Thụy khen ngợi, Đại Thước đồng học liền xem nhẹ nửa câu đầu của y, rất vui mừng mở miệng nói:
”Thật vậy chăng? Ta mặc thực thích hợp? Đây là lần đầu tiên ta mặc quần áo che khuất nửa người trên, cảm giác thực mới mẻ, ngươi làm tốt lắm nga! Chính là cái tứ giác khố [Yumiryu: tứ giác là loại boyshorts, 2 cái ống dưới ngang ra luôn chứ không kéo cao lên thành hình tam giác ^_^ ] mặc thực không quen.”
“Ha ha, lần đầu tiên mặc thì không quá thoải mái, nhưng chậm rãi sẽ quen.”
Sau khi Lục Văn Thụy nghe được hắn oán giận, trong lòng nghĩ trước kia các ngươi không mặc tứ giác khố, đương nhiên là không quen, là một người văn minh, y về sau nhất định phải hảo hảo cải tạo Đại Thước, không thể để cho hắn vẫn ở trần như vậy, cũng không thể cho hắn để nửa người dưới trống trơn mà chạy loạn khắp nơi. (^_^).
“Ân, tốt!”
Tựa hồ chỉ cần là Lục Văn Thụy nói, Mễ Lai Khắc thường không chút do dự đáp ứng, hơn nữa hắn cũng thực thích mình có thể mặc quần áo giống như Thụy, tuy rằng chỉ là một cái tứ giác khố mà thôi, hắn cũng thật cao hứng, bởi vì đây là thứ mà người khác không có.
Hai người dừng bước, cảm giác thức ăn được tiêu hóa không sai biệt lắm, liền trở về nhà. Lục Văn Thụy nấu một ít nước pha hai cốc trà lài, hương hoa thoang thoảng trong không khí, hai người ngồi đối diện nhau uống trà, đột nhiên không tìm thấy đề tài.
Cứ như vậy, ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi qua hết nửa ngày, Lục Văn Thụy cảm giác có chút xấu hổ cùng bất đắc dĩ, Đại Thước lại không nói lời nào, mà bản thân y giống như cũng không biết nói cái gì, nhưng hắn lại không đi, vậy phải làm sao bây giờ? (^_^) Chẳng lẽ hai người cứ ngồi như vậy tới hừng đông? Nếu không thì mình cần phải tìm một đề tài nào đó nói mới được, so với cứ ngồi trầm mặc thì có cái gì để nói vẫn tốt hơn. Vì thế y ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị đánh vỡ trầm mặc, không nghĩ tới Mễ Lai Khắc đang ở một bên lại đột nhiên nghiêng người sang, đưa y ôm vào trong lòng. Tuy rằng Lục Văn Thụy không biết vì cái gì Đại Thước lại đột nhiên ôm y, nhưng y vẫn phối hợp vươn tay, ôm lại đối phương.