Chương 71: Lục văn thụy xuất thủ
Lúc này Khoa Lan đã bắt đầu kiểm tr.a thương thế trên người Thụy Khắc, miệng vết thương của hắn hoàn hảo, nhưng vết thương trên bụng có vẻ phiền toái, sau vài lần kiểm tra, hắn rốt cục xác định, nội tạng của Thụy Khắc đúng là bị vỡ tan. Sau khi xác định kết quả, hắn hơi hơi nhăn lại lông mi, đối với Tạp Lạc Tư lắc lắc đầu. Tạp Lạc Tư thấy thế, nói một câu,
”Không quan hệ, ta đã cho người đi gọi Lục Văn Thụy lại đây, ngươi hiện tại chỉ cần tạm thời làm cho vết thương trên bụng hắn ngừng đổ máu thì tốt rồi.”
Khoa Lan nghe vậy, gật gật đầu, đầu tiên hắn nâng hai tay lên, đặt ở phía trên bụng Thụy Khắc, chỉ thấy một tia sáng trắng bắt đầu hội tụ ở đầu ngón tay của hắn, tiếp theo là một trận bạch quang mãnh liệt hiện lên, vết thương của Thụy Khắc vốn đang không ngừng chảy máu liền rất thần kỳ mà dừng lại.
Thụy Lạp cùng Tu Nhĩ Tư ở một bên nhìn thấy Thụy Khắc rốt cục không hề đổ máu, trong lòng cũng dần dần yên ổn xuống. sau khi mọi người lặng im một lát, đột nhiên nhìn thấy có hai bóng người đi đến, Tu Nhĩ Tư bọn họ ngẩng thì thấy, nguyên lai là Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc chạy đến.
Thụy Lạp vừa thấy Lục Văn Thụy đến cũng rất kích động muốn bổ nhào vào trước mặt y, đáng tiếc cái đuôi của Thụy Khắc vẫn quấn quít lấy thắt lưng của hắn, hắn căn bản là không thể nhúc nhích, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể mang vẻ mặt chờ đợi nhìn đối phương, mở miệng nói:
”Thụy, van cầu ngươi cứu Thụy Khắc đi, ta biết sự tình trước kia đều là chúng ta không đúng, bất quá hiện tại ta đã không cùng với ngươi tranh giành Mễ Lai Khắc ca ca, về sau ta sẽ tránh các ngươi rất xa, ngươi có thể cứu Thụy Khắc không? Ta không muốn hắn ch.ết.”
Nói xong hắn liền khóc lên, vẻ mặt kia giống như một đứa nhỏ bất lực, lúc này, ở trên người Thụy Lạp không còn nhìn thấy một chút nào kiêu căng như dĩ vãng. Lục Văn Thụy có chút kinh ngạc nhìn Thụy Lạp, tiếp theo gật gật đầu.
“Nếu có thể cứu, ta sẽ hết sức đi cứu, ngươi không cần lo lắng.”
Nói xong hắn bước đi đến trước giường, đưa tay ra bắt đầu ấn ấn trên người Thụy Khắc, sau khi tinh tế xem xét vết thương trên người đối phương, hắn mới thu hồi tay, nói với Tu Nhĩ Tư bọn họ:
” trước đó, có phải các ngươi đã dùng cách tạm thời che lại miệng vết thương của hắn hay không”
“Đúng, trước đó chúng ta sợ Thụy Khắc mất máu quá nhiều, cho nên để cho Khắc Lý đóng băng miệng vết thương của hắn, có vấn đề gì sao?”
Tu Nhĩ Tư có chút sốt ruột hỏi, chẳng lẽ phương pháp bọn họ xử lý không đúng sao? Chẳng lẽ Thụy Khắc thật sự không cứu được?
Lục Văn Thụy tất nhiên là nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương, hắn thản nhiên nói:
” Nội tạng của Thụy Khắc vốn cũng đã vỡ tan, lúc ấy các ngươi không thể cầm máu cho hắn, phải không?” Nhìn thấy Tu Nhĩ Tư gật đầu, y mới tiếp tục nói:”Kỳ thật phương pháp của các ngươi là không sai, nhưng các ngươi sử dụng “Băng” có hàn tính rất mạnh nên hiện tại nội tạng của hắn đã bị hàn khí xâm nhập, tình huống trở nên có chút phiền phức. Nếu trực tiếp dùng năng lực của ta là không đủ, hiện tại cần phải ôn dưỡng vết thương trên bụng hắn vài ngày, đợi cho tình huống chuyển biến tốt một ít, ta lại đến trị liệu cho hắn, như vậy hẳn là không có vấn đề gì. Ta hiện tại phải về nhà lấy vài thứ, các ngươi chờ một chút.”
Y nói xong sau đó bước đi ra ngoài, để lại Tu Nhĩ Tư cùng Thụy Lạp vừa mừng vừa lo, khi bọn họ nghe được câu“Dùng của ta năng lực là không đủ ” của Lục Văn Thụy, đã có chút tuyệt vọng, không nghĩ tới ngay sau đó, y còn nói chỉ cần để cho Thụy Khắc ôn dưỡng trước mấy ngày thì tốt rồi. Tuy rằng bọn họ không hiểu “Ôn dưỡng” là ý tứ gì, bất quá câu “Không có gì vấn đề” của Lục Văn Thụy, bọn họ nghe được rất rõ ràng, bọn họ cũng đều biết Thụy Khắc nhất định sẽ khỏi hẳn.
Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan nghe xong cũng yên tâm, dù sao trước đây Thụy Lạp cùng Thụy Khắc vừa mới cử hành xong nghi thức kết bạn, nếu giờ đây Thụy Khắc có chuyện gì, bọn họ thật đúng là không thể công đạo cùng hiến tế.
Sau một lúc lâu, Lục Văn Thụy trở lại, trong tay y còn cầm một cây trắng trắng thô thô gì đó, mọi người thấy thứ trong tay y đều có chút mờ mịt, không rõ đây là cái gì.
Kỳ thật đây chính là một loại nhân sâm hoang mà Lục Văn Thụy trước đó mang về trồng trong nhà mình, chỉ thấy y vung tay vài cái thì củ sâm trên tay y đã biến thành vài đoạn đều nhau.
Lục Văn Thụy lấy ra một đoạn, đem nó cầm ở trong tay, lại dùng tay kia mở miệng Thụy Khắc, tiếp theo y vận nội lực, đem đoạn nhân sâm ngắn kia trực tiếp ép thành nước, toàn bộ đưa vào miệng Thụy Khắc, sau đó y lại nhẹ nhàng giúp đối phương nhuận hầu, chỉ nghe một tiếng “Cô lỗ”, Thụy Khắc đã thuận lợi đem nước nhân sâm nuốt xuống.
Tiếp theo Lục Văn Thụy vươn tay phải, giơ ra ngón trỏ cùng ngón giữa, điểm vài cái ở khu vực gần miệng vết thương trên bụng đối phương, chỉ thấy ngay sau khi y hành động, miệng vết thương nguyên bản vừa muốn bắt đầu đổ máu lập tức ngừng lại. Tiếp theo Lục Văn Thụy lấy ra dược thảo cầm máu, cẩn thận đem chúng nó đắp lên trên miệng vết thương ở phần bụng của đối phương, đợi cho thảo dược bao trùm toàn bộ miệng vết thương, lúc này y mới lấy ra một mảnh vải sạch sẽ băng bó vết thương cho đối phương.
Tạp Lạc Tư bọn họ đều ở một bên nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lục Văn Thụy, nhìn động tác của y như mây bay nước chảy lưu loát sinh động bàn, thật sự làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Đợi cho y đem mảnh vải cột lại xong, mọi người mới nghe được y mở miệng nói:
”Hiện tại ta đã cho hắn uống xong một ít nước nhân sâm, nhân sâm là loại dùng để bổ dưỡng thân thể, nơi này còn có 5 đoạn, về sau, các ngươi mỗi ngày lấy ra một đoạn, thêm nước vào trong nồi nấu còn khoảng một chén, sau đó cho hắn uống. Ta phỏng chừng sau khi hắn dùng hết số nhân sâm này, vết thương trên bụng hắn trên cơ bản đã được ôn dưỡng tốt lắm, đến lúc đó ta có thể tiến thêm một bước trị liệu cho hắn.”
Nói xong, y đem vài đoạn nhân sâm trong tay đưa cho người gần mình nhất: Thụy Lạp. Sau khi Thụy Lạp tiếp nhận nhân sâm, mang theo vẻ mặt cảm kích nói:
”Thụy, thật sự cám ơn ngươi, ta nhớ rõ mỗi ngày đều cho ngao canh cho hắn. Cám ơn ngươi!”
Tu Nhĩ Tư ở một bên nghe xong cũng cảm thấy mắt cay cay, liền nói “Cám ơn!”, Lục Văn Thụy nghe được hai người nói lời cảm tạ cũng chỉ gật gật đầu với bọn họ, nhìn thấy nơi này đã không có chuyện của mình, y liền nói với Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan một vài việc sau đó liền kéo Mễ Lai Khắc đi ra cửa.
Mễ Lai Khắc bị lôi ra, hắn nhìn Lục Văn Thụy cứ một mực đi về phía trước, cảm thấy có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Thụy không nghĩ cứu Thụy Khắc sao? Như thế nào sắc mặt của y thoạt nhìn là lạ?
Lục Văn Thụy tựa hồ cảm nhận được Mễ Lai Khắc nhìn chăm chú, y quay đầu nhìn bộ dáng có chút đần độn của đối phương, ý tứ nghi hoặc thể hiện quá mức rõ ràng trên mặt của đối phương, còn kém đánh một “Dấu chấm hỏi” trên đỉnh đầu mà thôi. Hắn nhịn không được lộ ra một nụ cười thản nhiên, mở miệng nói:
”Đại Thước, ngươi có cái gì muốn nói với ta sao? Hoặc là ngươi có chuyện gì không rõ, cũng muốn hỏi ta không?”
“Ân, Thụy, ngươi không nghĩ đến cứu Thụy Khắc phải không? Ta xem sắc mặt của ngươi không quá tốt, là vì chuyện xảy ra lúc Hội trao đổi sao?” Mễ Lai Khắc nghĩ vẫn nên hỏi trực tiếp.
“Không phải như thế, kỳ thật con người của ta là không đồng tình người đã muốn thương tổn ta, ta chỉ biết ‘Người không đánh ta, ta không đánh người; Người cố phạm ta, ta sẽ trả gấp đôi’, cho nên đối với Thụy Khắc, nếu muốn ta chủ động cứu hắn, vẫn là không có khả năng. Bất quá hôm nay ta cảm thấy thực ngoài ý muốn, ta cư nhiên thấy được Thụy Khắc cùng Thụy Lạp không đồng dạng như trước, kỳ thật không cần hỏi Tu Nhĩ Tư tộc trưởng, ta cũng đại khái có thể đoán được Thụy Khắc vì cái gì mà bị thương, nhất định là vì cứu Thụy Lạp đi, bằng không thì hắn đang tốt đẹp như thế thì làm sao mà sẽ đi trêu chọc lưu thú chứ. Tuy nhiên, Ta thật sự không nghĩ tới, chỉ là ngắn ngủn 2 tháng, thế nhưng có thể làm cho bọn họ đều cải biến chính mình, Thụy Lạp đã không hề kiêu căng như vậy, mà Thụy Khắc cũng không nông nỗi giống như trước kia, hắn tựa hồ đã hiểu được nên vì những người khác trả giá. Nhìn Thụy Lạp cùng Thụy Khắc hoàn toàn bất đồng như vậy, ta cuối cùng mới quyết định cứu hắn.”
Mễ Lai Khắc ở một bên nghe Lục Văn Thụy nói, tuy rằng hắn không phải hiểu tất cả ý tứ trong mấy câu nói đó, bất quá hắn vẫn rất là cao hứng mở miệng nói:
”Thụy, ta biết tâm địa của ngươi tối thiện lương, cho dù Thụy Khắc cùng Thụy Lạp không có thay đổi, ngươi nhìn thấy bọn họ bị thương, còn tìm tới cửa, ngươi nhất định cũng sẽ cứu bọn họ, đúng không?”
Lục Văn Thụy nghe vậy, từ chối cho ý kiến nhún vai, y cũng không cảm thấy chính mình là một người thiện lương, tại thế giới mạnh được yếu thua, tình cảm đồng tình dư thừa thật không cần thiết đi, ha ha.
Thụy Lạp cẩn thận chiếu cố cùng Thụy Khắc dưỡng thương qua 5 ngày, thương thế của Thụy Khắc sau khi dùng nhân sâm điều dưỡng thật đúng là chậm rãi tốt lên. Vào ngày thứ ba, Thụy Khắc cũng đã tỉnh lại, hắn từ trong miệng Thụy Lạp biết được hiện tại chính mình đang ở Thái Cách bộ lạc, trước đó cũng là Lục Văn Thụy xuất thủ cứu mình, hắn cảm giác có chút xấu hổ, không nghĩ tới Thụy còn có thể cứu hắn. Tiếp theo hắn nghiêng đầu, nhìn Thụy Lạp luôn uy canh cho mình, nhịn không được gợi lên khóe miệng, kỳ thật hắn vẫn là may mắn vì có thể được Lục Văn Thụy cứu trị, bằng không hắn sẽ không có thể lại một lần nữa làm bạn bên người Thụy Lạp, nếu không hắn nhất định sẽ thật đáng tiếc.
Đương nhiên trong vài ngày này, hiến tế Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc cũng thường xuyên đến thăm Thụy Khắc, dù sao cũng là bạn lữ của tiểu nhi tử nhà mình bị thương, hơn nữa thông qua lời nói của Tu Nhĩ Tư tộc trưởng trước đó thì Thụy Khắc là vì cứu Thụy Lạp, hơn nữa bọn họ tận mắt nhìn thấy Thụy Lạp cùng Thụy Khắc ở chung mấy ngày nay, hai người cuối cùng thì cảm thấy yên tâm, xem ra Thụy Lạp cũng đã tìm được bạn lữ mà có thể làm bạn cùng hắn cả đời. Đối với việc Thụy Khắc ngoài ý muốn làm cho Thụy Lạp sanh non, mọi người cũng đều cho qua, dù sao hiện tại cảm tình của bọn họ tốt lắm, hơn nữa bọn họ đều còn trẻ, về sau vẫn có thể có bảo bảo.
Sau đó, Lý Na cũng đi theo Tư Nặc tới một lần, bất quá khi biết được Thụy Lạp vừa mới sanh non, hắn cũng không có lại đến nữa, hắn còn nhớ rõ ánh mắt Thụy Lạp lúc ấy nhìn bụng mình, trong cặp mắt ruby kia tràn đầy bi thương, hắn sợ nếu cứ đến thăm, chính hắn sẽ nhịn không được mà khóc lên.
Bất quá vì gần đây đều phải vội vàng chiếu cố Thụy Khắc, cho nên Thụy Lạp cũng không có nhiều thời gian đến nhớ lại bảo bảo của mình. Sau khi Thụy Khắc dùng hết nhân sâm, Lục Văn Thụy rốt cục lại xuất hiện.
Lục Văn Thụy trước tiên kiểm tra một chút tình huống khôi phục của đối phương, cảm giác hết thảy đều giống như mình đoán lúc trước, y gật gật đầu, bắt đầu thi triển sinh mệnh lực, chỉ thấy một mảnh lục quang chói mắt trong phút chốc liền bao trùm Thụy Khắc, tiếp theo lục quang chậm rãi thu nhỏ lại, trở thành nhạt, sau đó trở thành nhạt, cho đến khi biến mất.
Lục Văn Thụy thu hồi sinh mệnh lực trong tay, tiếp theo hít sâu một hơi, từ bên giường đứng lên. Mọi người thăm dò nhìn lại, chỉ thấy những vết thương to nho trên người Thụy Khắc đều đã tiêu thất, hiện tại cũng chỉ còn lại một bộ da lông màu đỏ cho thấy trước kia có bị thương qua.
Tu Nhĩ Tư cùng Thụy Lạp kinh hỉ vọt tới trước mặt Thụy Khắc, nhìn cự lang màu bạc ở trên giường đột nhiên lắc đầu, tiếp theo bạch quang chợt lóe, một nam nhân tóc trắng mắt vàng liền xuất hiện ở trước mặt mọi người, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu với Lục Văn Thụy, tiếp theo chân thành nói:
”Thật sự cám ơn ngươi đã cứu ta, Thụy.”
Lục Văn Thụy nghe vậy chỉ là nhíu mày, y nhìn thoáng qua Thụy Lạp đang đứng ở bên cạnh Thụy Khắc, cũng gật gật đầu, lập tức nói:
”Thụy Khắc, ta hy vọng trải qua lần này, ngươi có thể học được quý trọng người bên cạnh mình.”
Kỳ thật ngay từ đầu y cũng đã nhìn ra bảo bảo của Thụy Lạp đã mất, phỏng chừng chuyện này ít nhiều có quan hệ với Thụy Khắc.
Thụy Khắc cũng nghe ra ý tứ hàm xúc trong lời nói của đối phương, chỉ thấy hắn vươn cánh tay đem Thụy Lạp ôm vào trong lòng mình, tiếp theo nở nụ cười trả lời:
”Ta sẽ, ta đã tìm được người tối trọng yếu rồi của mình, về sau ta nhất định sẽ quý trọng hắn.”
Tạp Lạc Tư bọn họ ở một bên nghe Lục Văn Thụy cùng Thụy Khắc đối thoại, cũng đều nhìn nhau cười, con cháu đều có phúc của con cháu a, hiện tại có thể nhìn thấy hai người kia hoà thuận vui vẻ như vậy, bọn họ cũng đã thực thỏa mãn, hy vọng trong cuộc sống sau này, hai người có thể học được cách quý trọng cùng quan tâm lẫn nhau.
Bởi vì trước đó ăn hất một cây nhân sâm, thương thế của Thụy Khắc rất nhanh khỏi hẳn, hắn nhìn ra Thụy Lạp tựa hồ không đành lòng bỏ được Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc, vì thế hắn để cho Tu Nhĩ Tư bọn họ về bộ lạc trước, mà chính hắn thì cùng Thụy Lạp ở lại Thái Cách bộ lạc nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Trải qua “sự kiện lưu thú” lần trước, cảm tình của Thụy Lạp cùng Thụy Khắc có thể nói là tiến triển cực nhanh, hai người bọn họ quả thực là ngọt ngào ân ái, cơ hồ khắp nơi trong bộ lạc đều có thể nhìn thấy thân ảnh gắn bó của bọn họ, bất quá bọn họ cũng thật thức thời, họ chưa từng có tới tìm Lục Văn Thụy, có vẻ bọn họ cũng đã nhận ra chính mình không được chào đón.
Ngày cứ như thế trôi qua hơn nửa tháng, hôm nay Thụy Lạp rốt cục phải về Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, dù sao bọn họ đã rời đi thật lâu, phụ thân hiến tế của Thụy Khắc phỏng chừng cũng thực sốt ruột. Cho nên hôm nay sau khi nếm qua cơm trưa, Thụy Lạp liền lôi kéo Thụy Khắc đến cùng nhà cáo biệt hai phụ thân của mình. Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc nghe nói bọn họ muốn đi, trong lòng đều thực luyến tiếc, nhưng bọn họ cũng biết Thụy Lạp hiện tại đã phải sinh hoạt tại Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, bọn họ cũng thể cứ mãi lưu hắn, cho nên hai người tự chuẩn bị một ít thức ăn cùng quần áo cho Thụy Lạp, sau đó đưa bọn họ đến lối vào bộ lạc.
Sau khi Thụy Khắc biến thành thú hình, Thụy Lạp an vị xong đâu đấy, hắn quay đầu lưu luyến không rời nhìn hai phụ thân nhà mình, sau đó miễn cưỡng nở ra một nụ cười,lúc này mới cùng Thụy Khắc rời đi.
Phỉ Nhĩ nhìn thân ảnh màu bạc dần dần bay xa, nhịn không được hốc mắt cay cay, hắn quay đầu dựa vào trong lòng Lôi Mông Đặc, bắt đầu nhỏ giọng nức nở. Lôi Mông Đặc kỳ thật cũng thực không đành lòng, bất quá nhìn bạn lữ nhà mình khóc thương tâm như vậy, hắn đành phải đem đối phương gắt gao ôm vào trong lòng mình, một bàn tay của hắn vỗ về trên lưng đối phương.
Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc lúc này cũng đứng ở một gốc cây cách đó không xa, bọn họ một mực yên lặng nhìn Thụy Lạp cùng Thụy Khắc đã đi xa, nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, Lục Văn Thụy đột nhiên mở miệng hỏi:
”Đại Thước, ngươi nói bọn họ sẽ hạnh phúc sao?”
Mễ Lai Khắc nghe vậy, gật đầu xác nhận, tiếp theo hắn vươn cánh tay đem Lục Văn Thụy gắt gao ôm vào trong lòng mình, mở miệng nói:
”Chúng ta về sau cũng sẽ hạnh phúc, hạnh phúc hơn so với bất luận người nào khác.”
Lục Văn Thụy nghe được Mễ Lai Khắc trả lời, nhịn không được cũng gật gật đầu, tiếp theo y lộ ra một nụ cười sáng lạn với Mễ Lai Khắc, thừa dịp đối phương ngốc lăng, y rất nhanh hôn trộn một cái lên khóe miệng đối phương, sau đó y vươn hai tay, khoát lên thắt lưng Mễ Lai Khắc, tiếp theo dùng sức vào hai tay, ôm chặt, đem đầu mình chon sâu vào trong lòng đối phương.
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy không ngừng chui vào trong lòng mình, nhịn không được lộ ra một nụ cười sủng nịch, có thể cùng Thụy ôm nhau như vậy, cảm giác thật tốt.