Chương 86: Dã thú đột kích
Chỉ thấy từ trong bóng đen đi ra vài thân ảnh có vẻ thấp bé, bọn họ nâng tay làm vài động tác thủ thế, tiếp theo đoàn bóng đen kia bắt đầu tới gần bộ lạc, chúng nó chia làm 4 bộ phận, rất trật tự theo bốn phương thẳng tiến về phía trước.
Nếu lúc này người của Lý Âu bộ lạc còn sống sót ở đây, nhất định có thể nhận ra bóng đen đó chính là đám dã thú đã tập kích bộ lạc bọn họ trước đó, bất quá chúng nó không chỉ có 500 con như trước, phỏng chừng lần này chúng nó thật là dốc toàn bộ lực lượng, từ xa nhìn lại thì thấy đông nghìn nghịt một mảnh, phỏng chừng 2 vạn đầu dã thú.
Số lượng này không thể nghi ngờ là thực kinh người, tại Lạc Vân đại lục, Thái Cách bộ lạc có gần hai vạn thú nhân cùng giống cái đã xem như là đông nhất rồi, tứ đại bộ lạc còn lại đều có khoảng 1 vạn, mà hiện tại đám dã thú này lại tới rào rạt. Thông qua người sống sót của Lý Âu bộ lạc tự thuật, chúng nó không chỉ có hình thể khổng lồ, thực lực bưu hãn, thủ đoạn cũng cực kỳ tàn nhẫn, hiện tại, so sánh về số lượng, xem ra Thái Cách bộ lạc thật sự gặp nguy.
Vốn ở trong bộ lạc còn có 1 vạn thú nhân trẻ tuổi, Tạp Lạc Tư xuất phát đã mang đi 3000 người, sau đó Ngải Tư Đặc lại mang đi 3000 người, hiện tại ở trong bộ lạc cũng chỉ còn lại 4000 thú nhân tuổi trẻ. Để cho 4000 người này cùng một ít thú nhân lớn tuổi chống lại 2 vạn đầu dã thú, đây không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, càng miễn bàn bọn họ còn phải phân thần đi bảo hộ giống cái cùng tiểu hài tử ở trong bộ lạc. Hơn nữa hiện tại Mễ Lai Khắc đã mang theo hơn phân nửa thú nhân đi săn thú, hiện tại ở trong bộ lạc chỉ để lại một phần ba thú nhân trẻ tuổi, cũng chính là 1200 thú nhân đang thủ vệ trong ngoài bộ lạc, tình thế thật sự không ổn.
Khi bầy dã thú rốt cục bước đến cửa vào bộ lạc, thú nhân phụ trách tuần tr.a đã phản ứng nhanh chóng phái ra tín hiệu cảnh báo, tiếp theo bắt đầu tập hợp thú nhân gần đó cùng nhau đối kháng kẻ thù bên ngoài, hy vọng tranh thủ một ít thời gian cho các tộc nhân ở trong bộ lạc, đáng tiếc bởi vì nhân sổ quá ít, bọn họ cũng chỉ mới cản trở một trận đã bị công phá phòng tuyến.
Đạp lên máu tươi của chúng thú nhân, đám dã thú này bắt đầu một đường thông suốt tiến vào bên trong bộ lạc. Đợi cho các thú nhân thu được tín hiệu về tới thì thấy được trên mặt đất từng phần thi thể không toàn vẹn của các tộc nhân của mình, ánh mắt bọn họ mở thật to, tựa hồ nói rằng bọn họ không cam lòng.
Nhìn tình cảnh đầy huyết tinh và buồn thảm này, tất cả mọi người bi phẫn muốn ch.ết, bắt đầu không quan tâm mà phóng về phía lũ dã thú đối diện, trong từng đợt âm thanh gầm nhẹ cùng trọng vật ngã xuống đất, sự thật tàn khốc đã công bố một chân lý, đây là một thế giới cường giả sinh, cá lớn nuốt cá bé , mặc kệ ngươi là thú nhân hay là dã thú cũng không ngoại lệ.
Mà lúc này Lục Văn Thụy bọn họ cũng đã thu được tin tức, bọn họ đã được một bộ phân thú nhân t tập trung lại, an trí ở trong đại sảnh thần điện, các thú nhân thì ở ngoài cửa thủ vệ. Lục Văn Thụy nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trong đại sảnh rộng lớn, tràn đầy những giống cái đều mang vẻ mặt lo lắng, đối mặt với tập kích bất thình lình, cảm xúc của mọi người đều thực không ổn định.
Lục Văn Thụy thấy thế cũng có chút lo lắng, không biết Mễ Lai Khắc bọn họ có biết chuyện này không, cũng không biết đám dã thú đột kích lần này có số lượng là bao nhiêu, chỉ thấy cảm giác bất an trong lòng mình càng ngày càng rõ ràng, tổng cảm thấy sẽ phát sinh hoặc là đã phát sinh một ít sự tình nào đó không tốt.
Ngay khi y yên lặng trầm tư, đột nhiên bên ngoài vang lên vài tiếng tiếng kêu thảm thiết, thanh âm kia rõ ràng là thú nhân thủ vệ bên ngoài thần điện, sự việc này giúp cho Lục Văn Thụy cơ bản khẳng định được tình thế trước mắt, xem ra địch nhân là có dự mưu tiến hành tập kích lần này, bằng không chúng nó vì cái gì vừa vặn như vậy, ngay tại thời điểm ở trong bộ lạc có lượng thú nhân ít nhất mới bắt đầu hành động đâu? Trên đời cũng không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Nếu y đoán không sai, trong đám dã thú này nhất định có người chỉ huy, hơn nữa người chỉ huy này còn có trí tuệ rất cao, đối với hành động giết Lý Âu bộ lạc, phỏng chừng chính là đối phương tiểu thí ngưu đao[ Yamiryu: đối phương thử đao], đại khái chúng nó là muốn thí nghiệm một chút thực lực của thú nhân hoặc là thực lực của chính bản thân đi, sau một lần hoàn thắng, chúng nó liền bắt đầu kế hoạch tiếp theo. Phỏng chừng đây gọi là kế hoạch ngầm chiếm các bộ lạc trên Lạc Vân trên đại lục này, tại Ốc Nhĩ Phu bộ lạc xuất hiện thân ảnh chúng nó, đại khái cũng là do đối phương cố ý bày trận, mục đích chỉ là vì phân tán lực chú ý của mọi người, thật sự là mưu trí rất cao a, không nghĩ tới tại thế giới thú nhân còn có nhân vật như vậy hoặc là dã thú như vậy tồn tại!
Cảm khái trong lòng qua đi, Lục Văn Thụy bắt đầu vận công, tinh tế lắng nghe âm thanh bên ngoài thần điện, sau tiếng kêu thảm thiết trước đó, bên ngoài lại không có truyền đến thanh âm gì, tuy nhiên mọi người ở bên trong thần điện đều bị sợ hãi, cũng có người đã bắt đầu đều khóc lên.
Lục Văn Thụy hơi nhíu mày nhìn giống cái đang ở vùi đầu khóc rống, *quả nhiên chính mình là làm không quá đến loại này tư thái* , y vẫn thích chính mình nắm giữ hết thảy cảm giác của bản thân. Bất quá Lý Na, Pháp Lan cùng Khoa Lan ở bên cạnh y đều có vẻ trấn định, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một chút lo lắng cùng sợ hãi.
Lục Văn Thụy nhìn toàn bộ giống cái trong thần điện, cảm thấy áp lực rất lớn, bởi vì đã lâu như vậy mà không có thú nhân chạy tới, y có thể xác định ở ngoại vi này thú nhân có thể đã mất đi năng lực hành động hoặc là dĩ nhiên ch.ết, y biết hiện tại là không thể cứ tiếp tục kí kỳ vọng vào người khác, kế tiếp phải muốn dựa vào chính mình mới được. Mà có thể trở thành trợ lực của mình đại khái cũng chỉ là Pháp Lan cùng Khoa Lan, Lý Na còn phải vội vàng chiếu cố cùng trấn an thú nhân bảo bảo ở trong lòng. Lục Văn Thụy suy tư một chút, sau đó nói với Pháp Lan cùng Khoa Lan:
”Khoa Lan thúc thúc, Pháp Lan, bên người các ngươi có cái gì có thể làm cho người ta toàn thân vô lực hoặc là thảo dược như ma túy không? Có thể hỏi những người khác xem bọn họ có thứ như thế không?”
Pháp Lan cùng Khoa Lan nghe vậy đầu tiên là ngẩn người, sau đó kiên định gật đầu, tiếp theo dỡ xuống một cái ba lô, đây là số thảo dược mà hôm nay bọn họ thu thập được, trong đó có một phần ba thảo dược đều có chứa chất giống như ma túy, đây là dùng để giảm đau, hiện tại vừa lúc phát huy công dụng.
Lục Văn Thụy tiếp nhận hai cái ba lô bọn họ đưa qua, nhìn bên trongcó hơn phân nửa thảo dược, rất vừa lòng gật gật đầu, tiếp theo dặn bọn họ không cần dễ dàng rời đi thần điện, chính mình sẽ thiết trí một ít cơ quan cùng cạm bẫy ở bên ngoài, tận lực không cho lũ dã thú tới gần nơi này.
Ba người bọn họ nghe xong đều rất phục tùng gật gật đầu, tiếp theo bắt đầu thông tri cho các giống cái khác, bảo bọn họ không nên quá kích động, không cần tùy ý rời đi thần điện, tựa hồ bọn họ vẫn đều rất tin tưởng Lục Văn Thụy cho nên họ quên rằng đối phương hiện tại là một dựng phu [người mang thai].
Mà Lục Văn Thụy tựa hồ cũng quên luôn điểm này, sau khi y công đạo xong liền nhanh chóng đến gần cửa thần điện, phát hiện bên ngoài không có hơi thở gì, y rất cẩn thận đem đại môn hé ra một chút, tiếp theo đem ánh mắt nhìn lên, đánh giá rất nhanh bốn phía, phát hiện quả thật không có thân ảnh địch nhân, lúc này mới bay ra ngoài cửa, tiếp theo thuận tay đem cửa thần điện nhẹ nhàng đóng lại.
Kỳ thật Lục Văn Thụy cũng không thực xác định đối phương có ẩn nấp hơi thở hay không, có vẻ thú nhân đều giỏi dùng chiêu này, cũng không biết dã thú nơi này có thể làm được điểm này hay không, nếu chúng nó cũng có thể làm được, phỏng chừng kết cục của mình cùng mọi người thật không biết sẽ như thế nào, cho nên y cứ tin vào ý trời. Vì thế y vận khởi khinh công, động tác nhanh nhẹn đi vòng quanh bốn phía thần điện, thuận tiện sử dụng năng lực hệ mộc, đem thực vật mọc lên nghiêm kín che phủ toàn bộ thần điện, cứ như vậy một vòng lại một vòng. Đến vòng ngoài cùng, y cố ý đem bộ phận sắc nhọn nhất của thực vật chỉa ra phía ngoài, ở xa xa nhìn, tạo hình này có chút giống là bụi gai hoặc là con nhím. Y nhìn qua thần điện đã được một màu xanh che kín, vừa lòng vỗ vỗ tay, hiện tại thần điện đã được che lấp đến ba lớp.
Tiếp theo Lục Văn Thụy đem thảo dược bên trong ba lô ra, dùng nội lực làm cho chúng nát thành phấn, sau đó vung tay lên làm cho phía ngoài đám thực vật là một lớp thuốc bột, nếu không nhìn kỹ, đại khái không ai sẽ phát hiện có thuốc bột tồn tại, đây coi như là thêm một cái bảo đảm đi, ở hiện đại người ta thích chuẩn trong mọi tình huống.
Làm xong này đó, Lục Văn Thụy đột nhiên cảm giác nội tức của mình có chút không xong, hơn nữa năng lực đặc thù trong cơ thể tựa hồ có chút cạn kiệt, đây là tình huống gì? Y mới vận dụng một chút năng lực thôi, không đạo lý hiện tại năng lực đã tiêu hao hầu như không còn. Trong nháy mắt kế tiếp, y vốn không có tâm tình tiếp tục nghi hoặc, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, y ẩn ẩn cảm giác bụng mình căng thẳng, bên trong giống như có cái gì đó giật mình, chẳng lẽ là máy thai? Y vươn tay vỗ về cái bụng hơi có chút nhô ra của mình, tựa hồ lúc này mới nhớ đến, mình đang mang thai.
Đối với thân thể chính mình vừa rồi có chút phản ứng khác thường, y đã có chút dự cảm bất hảo, phỏng chừng bởi vì y hành công cùng vận dụng nội lực mà động thai khí, bảo bảo mới 3 tháng, quá mức yếu kém, thừa nhận không nổi mình vận động trên diện rộng, xem ra hôm nay mình nhiều nhất chỉ có thể phát huy một nửa thực lực, trong tình huống đối đầu với kẻ địch mạnh, việc này thật đúng là không ổn.
Đang lúc y rối rắm, đột nhiên một bóng đen bên cạnh chợt lóe qua, y chỉ cảm thấy khóe mắt mình đen một cái, sau đó có một đầu đại hình dã thú đánh về phía mình, có lẽ đối phương thấy chính mình vừa rồi bất động, cho nên thiếu kiên nhẫn mà chủ động phóng ra đi.
Lục Văn Thụy thuận thế nghiêng người, thoải mái tránh được đối phương công kích, tiếp theo đưa tay duỗi ra một chút, hai tay tạo thành hình dạng chộp, bắt đầu dùng cửu âm bạch cốt trảo tiếp đón đối phương, đối phương thấy thế cũng chỉ nghi hoặc một chút, lập tức tung ra động tác nhanh nhẹn đánh trả lại, cứ như thế, một người một thú đã đấu đến 10 hiệp mà vẫn không phân thắng bại.
Đầu dã thú này xem như địch nhân cường đại nhất của Lục Văn Thụy từ khi y luyện thành võ công, trước kia y chỉ cần trong nháy mắt là có thể tiêu diệt được dã thú, làm cho y nghĩ rằng dã thú nơi này đều có sức chiến đấu chỉ như thế thôi, cho nên khi giao thủ, y có chút khinh địch, trong lúc xoay người, y bị móng vuốt của đối phương trảo vào phía đầu vai, phía trên liền lộ ra mấy mạt tơ máu.
Lục Văn Thụy có chút buồn bực lui từng bước về phía sau, tiếp theo rút Phong Tàn ở bên hông ra, sắc mặt nghiêm túc tấn công về phía đối phương, lần này y xuất ra mười thành công lực, cần phải làm cho đối phương ch.ết trong vòng một kích. Nhưng đối phương tựa hồ là một nhân vật khó chơi, liên tục qua lại 5 chiêu, y mới có thể đánh bại đối phương, hơn nữa trên người y cũng bị đối phương trảo phá mấy chỗ, tuy rằng không thực nghiêm trọng, nhưng vẫn là làm cho sắc mặt y đông lạnh xuống, xem ra thật đúng là *lai giả bất thiện*.