Chương 27: Đêm trước khi đi ngoại quốc

Ngự thư phòng…
“Bệ hạ, ngài nói cái gì? Người muốn tự mình đi Ngạo Thiên?” Tể tướng hoàn toàn không dám tin vào tai mình, khi nãy nữ hoàng vừa nói muốn đích thân mang theo mười vạn thạch lương thực* đi sứ sang Ngạo Thiên?
*mười vạn thạch lương thực: 1 vạn = 10.000
10 vạn = 100.000
1 thạch = 10 đấu


10 vạn thạch = 100.000 đấu.
“A, tể tướng, khanh không có nghe sai, trẫm thật sự nói muốn đi Ngạo Thiên quốc, mà trẫm cũng không muốn sứ giả đi cùng!” Hoàng Tố Yên tâm tình rất tốt, giải thích.
“A, không phải bệ hạ mới vừa nói muốn đi ngoại quốc…” Tể tướng kinh ngạc nhìn nữ hoàng đang mỉm cười.


“Đúng là trẫm nói muốn đi ngoại quốc, nhưng chẳng lẽ trẫm không thể vi hành sao?”, nhíu mày cười, nhìn vẻ mặt còn chưa kịp phản ứng lại của tể tướng đại nhân, ừ, cái dạng biểu tình này của tể tướng thật hiếm thấy.


“Ách? Vi hành?” Lai là một tiếng thét kinh hãi. Tể tướng cảm thấy trái tim mình không kiên cường được như mình nghĩ! Nó sặp bị nữ hoàng dọa cho đổ bệnh luôn rồi. “Bệ hạ, việc này quá nguy hiểm, thứ cho thần không thể tán thành được!”(Aqua: *kê gối quỳ lạy* tể tướng à, cho con lạy ngài cái, sao ngài chậm tiêu thế, quanh đi quẩn lại giờ mới hiểu =.=)


“Tể tướng yên tâm đi! Trẫm đã nghĩ kĩ rồi! Trẫm không chỉ đi một mình, mà còn dẫn theo Thần nhi nữa”. Tiếp tục quăng thêm một trái “bom”, Hoàng Tố Yên lẳng lặng chờ tể tướng hoàn hồn.


Qua một lúc lâu, tể tướng mới cau mày, nhìn vẻ mặt yên lặng của nữ hoàng, “Bệ hạ đã quyết định?”


available on google playdownload on app store


“Đúng”. Không phải là nàng tự cao tự đại, nàng tin chỉ vài người như thế nàng vẫn có thể tự bảo vệ chu toàn, nàng chắc chắn không bao giờ lấy sinh mệnh của người mà nàng quan tâm ra đùa giỡn!


“Được rồi! Nếu bệ hạ đã kiên trì như vậy, thì vi thần cũng không lời nào để nói, thần chỉ hi vọng bệ hạ hãy nhanh chóng xong việc trở về, quốc gia không thể một ngày không có vua!” Còn nhưng người vừa mới vào hậu cung đó, đều là những kẻ không đơn giản!


“Ừ, trẫm biết tể tướng đang lo lắng cái gì, ngươi yên tâm, trẫm tự có chừng mực. Trong mấy ngày trẫm không ở đây, làm phiền tể tướng hãy xử lý chính sự, có việc lớn gì thì hãy liên lạc ngay với trẫm.” Từ trong ngực lấy ra một tờ giấy màu đen, Hoàng Tố Yên đem nó đưa cho tể tướng.


“Đây là…?” Tể tướng nhận lấy, nhìn mặt trên ghi chữ theo ký hiệu đặc biệt, xuống chút nữa thì thấy tên gọi viết trên đó, kinh ngạc mở to hai mắt, “Đây thực sự là huyền ưng?!”


“Ừ, ngươi mang theo tờ giấy này đi lĩnh chỉ mang huyền ưng về đây, có chuyện gì liền dùng huyền ưng liên lạc với trẫm.” Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Hoàng Tố Yên trầm ngâm một chút, nhìn chằm chằm vào mắt tể tướng tiếp tục nói, “Nếu có việc gấp mà trẫm không thể đúng thời gian hồi cung, mà ngươi lại không thể tự ra quyết định, thì hãy tìm Tam hoàng tỷ của ta để bàn bạc một chút.”


“Tam hoàng nữ?”
“Đúng”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nữ hoàng, tể tướng biết không thể hỏi nhiều, dù sao sau này cũng sẽ biết thôi, không phải sao? Việc có liên quan đến Tam hoàng nữ…
“Được rồi! Cứ như vậy đi! Tể tướng, khanh có thể về nghỉ ngơi, sau này còn làm phiền khanh.”


“Đây là việc vi thần phải làm, vi thần xin cáo lui.”
“Ừ” Giơ tay, Hoàng Tố Yên cảm thấy đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, bên tể tướng đã thuyết phục được rồi, còn hậu cung bên kia mới là một vấn đề lớn a! Aiz!
Tuyên Nhiên cung…


“Yên, ngươi thực sự dẫn ta đi Ngạo Thiên quốc sao?” Nam Cung Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn Hoàng Tố Yên, đừng nói là xuất ngoại, hắn chính là đại công tử của một thế gia a, nếu không có sư phó yêu cầu phải mang theo hắn, chỉ sợ rằng ngay cả cửa nhà cũng không ra được. Vì thế lần này Hoàng Tố Yên muốn dẫn hắn ra ngoài du ngoạn, làm hắn thật sự rất kinh ngạc, mặc dù mình thật sự muốn ra ngoài nhìn chung quanh một chút, nhưng là nam tử lễ tiết lại không cho phép hắn “xuất đầu lộ diện” như vậy.


Hoàng Tố Yên mỉm cười đem Nam Cung Hạo Nhiên ôm vào trong lòng, “Đúng vậy, ta đã tính toán xong, mặc dù ta nói với tể tướng là đi vi hành, nhưng ta lại chân chính muốn mang các ngươi ra ngoài chơi vui vẻ một chút a!”


“Thế nhưng…” Hắn còn có chút lo lắng, hiện tại thân phận đã không còn như lúc trước, nữ hoàng một quốc gia mà lại mang theo phi tần ra ngoài du sơn ngoạn thủy, thấy thế nào cũng không được ổn cho lắm!


“Được rồi, không có nhưng nhị gì hết, Nhiên nhi không tin ta sao?” Cố ý mang theo chút oán giận trong giọng nói, Hoàng Tố Yên nhìn chằm chằm Nam Cung Hạo Nhiên, trong con ngươi mang theo ý cười khó nén.


“Không, Ta tin Yên! Yên nói như thế nào thì cứ làm như thế ấy đi!” Cuống quýt bày tỏ tâm ý của mình, Nam Cung Hạo Nhiên không để ý thấy ý cười trong mắt Hoàng Tố Yên.
“Ha ha, ta biết!”


“Yên! Ngươi lại trêu chọc ta!” Khi nhìn thấy ý cười trên mặt Hoàng Tố Yên, Nam Cung Hạo Nhiên giận dỗi quay mặt sang một bên.


“Ha ha. Nhiên nhi đừng nóng giận a! Ta còn phải đi thông báo với những người khác một tiếng, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi thôi, này mai thu thập hành lý sẽ hơi mệt đấy!” Hoàng Tố Yên tay đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn hắn.


“Vâng.” Không dám nhìn thẳng vào tuyệt sắc dung nhan trước mặt, Nam Cung Hạo Nhiên đỏ mặt gật gật đầu.
(Aqua: xin chú ý chút, em Nhiên cũng là mỹ nhân đó)
“Tốt, ta đi đây.” Cúi đầu ấn xuống trên môi Nam Cung Hạo Nhiên một cái hôn, Hoàng Tố Yên xoay người đi ra ngoài, ừm, còn vài chỗ phải đi nữa!


Chuyện kế tiếp, rất hiển nhiên, chỗ của Băng Mặc thì tốt rồi, nàng nói muốn dẫn hắn đi Ngạo Thiên quốc, hắn chỉ kinh ngạc một chút liền lập tức khôi phục như cũ, gật nhẹ xem như đáp lại.


Không biết vì sao, Hoàng Tố Yên đối với Băng Mặc cảm thấy rất hứng thú, nàng cảm thấy sự băng lãnh của hắn không phải do trời sinh đã có, mà trước đây hẳn là đã xảy ra chuyện gì nên hắn mới biến thành như vậy. Nàng cũng không phải là người có lòng hiếu kì mạnh mẽ, nhưng nàng thực sự rất muốn biết chuyện gì xảy ra với Băng Mặc làm cho hắn thành như vậy. Cho nên nàng mới muốn dẫn Băng Mặc ra ngoài, để chậm rãi hiểu biết thêm về hắn!


Chỗ Lăng Y Hiên thì càng không cần giải thích nhiều, với tính cách hoạt bát như thế nên khi nghe Hoàng Tố Yên muốn dẫn hắn đi chơi, thì hoàn toàn không nghi ngờ gì đáp ứng ngay, còn muốn ngay lập tức thu thập hành lý. May là bị Hoàng Tố Yên ngăn cản, nói đùa, bây giờ đã tốt rồi đó! Bị hắn một mực náo loạn, ai có thể nghỉ ngơi được chứ?


Nhìn Lăng Y Hiên có điểm rầu rĩ không vui, Hoàng Tố Yên cũng chỉ có thể buồn cười ôm hắn một cái, thật là một đứa nhỏ không có tâm cơ a! Trong hoàng cung như thế mà cũng có một hoàng tử thẳng thắn, ngây thơ, đúng là chuyện không thể nào ngờ được! Là được bảo vệ quá chặt đi! Hoàng Tố Yên không biết rằng sự bất mãn trong lòng của nàng đối với một Lăng Y Hiên điêu ngoa bốc đồng đã dần dần biến mất.


Chỗ của Lâm Tư Thần cũng không có gì để giải thích, Hoàng Tố Yên rất thích sự ôn nhu của hắn, nghe thấy nàng nói muốn dẫn ra ngoài du ngoạn, hắn không nghi hoặc gì,…à mà cũng có thể có nghi hoặc, nhưng hắn lựa chọn hoàn toàn tiếp thu. Hắn nên vì Hoàng Tố Yên bớt đi chút phiền toái.


Kéo Lâm Tư Thần ngồi lên trên đùi nàng, ôm ấp thân thể ôn hương mềm mại của hắn, Hoàng Tố Yên khó có được sự hưởng thụ yên tĩnh.


Lâm Tư Thần ngoan ngoãn tựa đầu trên vai của nữ hoàng, nghe khí tức tươi mát trên người nữ hoàng, trong lòng một mảnh ngọt ngào. Hắn thực sự chưa từng nghĩ tới sẽ hạnh phúc giống như bây giờ. Nam tử vốn không có cái quyền lợi được chọn thê chủ cho mình, đại đa số người đến đêm động phòng mới thấy được thê chủ thiên địa định sẵn của mình, mà hắn lại được gả cho người mình yêu, đồng thời nữ hoàng cũng rất thương yêu hắn, nên cảm thấy cuộc đời này không còn gì để nuối tiếc!


Ra khỏi Nghênh Thần cung thì đã trễ, Hoàng Tố Yên bỗng cảm thấy buồn cười vì hành vi giống như đi chợ của mình, nàng là nữ hoàng a! Vì sao khi đối mặt với hậu cung phi tần nàng lại cẩn thận từng li từng tí như thế?


Là yêu thương đi! Ở thế giới này nam tử một khi gả cho người, là không có quyền tự chủ, nàng không đành lòng để những nam tử ưu tú như thế này sống một cách mơ hồ cả đời, giờ gả cho nàng rồi, thì nàng sẽ tận lực cho bọn họ có được hạnh phúc. Mặc dù tình yêu của mình có thể phân chia nhiều như vậy, nhưng nếu để bọn hắn an tâm chính mình vẫn có thể làm được.


Ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc trời, đã trễ thế này rồi! Không biết Ngạo Ngôn đã ngủ chưa?
“Nô tài tham thám kiến nữ hoàng.” Nhìn thấy nàng xuất hiện ở Huyền cung, những tiểu thị đó vừa cao hứng vừa lo lắng, cao hứng vì chủ tử mình được sủng ái, lo lắng vì mình sẽ phạm sai lầm.


“Đứng lên đi!” Không nhìn đến những biểu tình kinh sợ đó, Hoàng Tố Yên nhàn nhã đi vào.


“Thần thiếp không biết bệ hạ giá lâm, không kịp tiếp đón từ xa, thỉnh bệ hạ thứ tội!” Vội vàng hành lễ, Ngạo Ngôn không ngờ nữ hoàng sẽ đến nơi này của hắn, hơn nữa còn là buổi tối…Không dám nghĩ tiếp, bàn tay nắm chặt nhuộm thấm màu đỏ ửng….


Không chút nào để ý hành vi của mình đã bị người hiểu lầm, Hoàng Tố Yên tự nhiên đi lên phía trước nâng Ngạo Ngôn dậy, “Hôm nay trẫm tới đây có việc muốn nói.” Kéo hắn đi tới trước bàn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Ngạo Ngôn, “Trẫm muốn dẫn ngươi tới Ngạo Thiên quốc du ngoạn một chút!”


“Mang ta đi Ngạo Thiên?” Ngạo Ngôn nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu.


“Ừ, bất quá không chỉ có mình ngươi, còn có những hoàng tử khác cùng đi, ừm, cứ xem như là ‘du lịch trăng mật’ đi!” Khi nói những lời này, tự Hoàng Tố Yên cũng sợ run cả người, từ lúc nào chính mình lại trở nên buồn nôn như thế? Chẳng lẽ là do hoàn cảnh gây ra?


“A?” Mặc dù không hiểu cái gì gọi là ‘du lịch trăng mật’, nhưng hắn thật sự nghe rất rõ ràng là muốn dẫn hắn đi. Không ngờ còn có thể trở về thăm nhà, hắn vẫn nghĩ rằng sau khi gả cho người, thì sẽ không bao giờ có thể trở về được nữa! Mặc dù Ngạo Thiên đem ‘tống’ hắn cho người, nhưng dù sao đó cũng là nơi mà hắn sống từ nhỏ đến lớn a! Nhu thuận tựa đầu ở trên vai nữ hoàng, thở dài nói một tiếng “Bệ hạ, đa tạ ngài!”


Nhẹ nhàng ôm lấy ngay thời khắc Nhạo Ngôn yếu đuối nhất, trong mắt Hoàng Tố Yên Ngạo Ngôn giống như đóa sen, thanh nhã cao quý, không ngờ nàng chỉ nói muốn dẫn hắn về nước nhìn một chút, hắn đã dỡ xuống tâm phòng bị của mình.


Một lúc lâu, Hoàng Tố Yên nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai, Ngạo Ngôn này…cư nhiên cứ như vậy mà tựa vào vai nàng ngủ?


Bình ổn ôm lấy hắn, trong lòng không khỏi cảm khái “Thật nhẹ a!” . Trong thế giới này, hình như nam tử ngoại trừ kết cấu thân thể bên ngoài vẫn là nam, còn những đặc điểm khác thì giống như nữ tử kiếp trước, về tính cách thì giống như nữ tử cổ đại. Chính nàng không phải sau khi tới thế giới này cũng biến đổi rất nhiều sao?


Phát hiện gương mặt trắng nõn của Ngạo Ngôn dần lộ vẻ đỏ ửng, nàng khẽ cười cười, kề sát vào tai mỹ nhân đang ngủ, nhẹ nhàng nói: “Lần sau không nên giả bộ nga! Sẽ bị trẫm ‘ăn tươi’ đó!”


Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Ngạo Ngôn có xu thế càng đỏ hơn, Hoàng Tố Yên cười lớn ra tiếng “Được rồi, trẫm đi đây, này mai trẫm lại đến!”


Cảm giác được trong phòng không có người ở lại, Ngão Ngôn mới dám mở mắt ra, nhìn phương hướng nữ hoàng rời đi mà xuất thần, khóe miệng dần gợi lên tươi cười.
Hạnh phúc! Có lẽ hắn cũng có thể có được, dù chỉ là một phần nhỏ, hắn cũng đã thỏa mãn.


“Hoàng muội tâm tình thật tốt a!” Nàng ngẩn đầu nhìn sắc trời, canh ba rồi! Vị nữ hoàng bệ hạ này hình như không có chút ý tứ muốn nghỉ ngơi nào. Hoàng Lan Chanh bất đắc dĩ nghĩ.


“Thế nào? Hoàng tỷ không chào đón ta sao?” Hoàng Tố Yên lười biếng tà tựa vào trên ghế, thưởng thức một cái chén dạ quang trong tay, ừm, nếu có rượu nho thì tốt hơn.


“Nào dám a! Ngài là nữ hoàng, toàn bộ hoàng cung này đều là của ngươi, ngươi muốn đi đâu thì đi đó, muốn ngốc bao lâu thì ngốc bấy lâu!” Không phải oán giận, chỉ là thuần túy trần thuật sự thực thôi, Hoàng Lan Chanh lạnh nhạt nhìn nữ hoàng trước mắt rất không có hình tượng.


“Ha ha, hoàng tỷ thấy mệt mỏi sao? Vậy thì sau này sẽ càng mệt hơn nga!” Hoàng Tố Yên lộ ra mỉm cười giống kiểu hồ ly.
Mâu quang Hoàng Lan Chanh chợt lóe, sắc mặt không chút thay đổi “Nhanh như vậy đã lôi ta ra sao?”


Trong mắt tinh quang chớp lóe, Hoàng Tố Yên như vô ý gõ cái chén “Đúng vậy, tuy nói rằng các nàng chính là tân đề nhâm*, nhưng không phải ai cũng có căn cơ trong triều, nếu không cũng không đến lượt bọn họ đâu.” Ánh mặt lưu chuyển, nhìn Hoàng Lan Chanh nhoẻn miệng cười, “Nếu hoàng tỷ có thể nắm giữ một số viện quan trọng thì ta sẽ an tâm một chút.”


(*Tân đề nhâm: Những người có thể lên ngôi tiếp theo nếu vua hiện tại chưa có con nối dõi, cũng là hoàng nữ, có khả năng lên làm ứng cử cho ngôi vị.) (Sally: theo ta hiểu là vậy, có gì Mn góp ý thêm ak)


“Nga.” Gật đầu hiểu rõ, tuy Hoàng Lan Chanh không biết hoàng muội này muốn làm gì, nhưng vẫn có thể biết một ít.


“Ha ha, ta cũng không muốn trong thời gian này lại có thêm việc, còn có người ở đằng sau cản trở!” Ngửa đầu uống một hơi cạn chén rượu, Hoàng Tố Yên đứng lên phất phất tay, “Ngày mai ta sẽ mang các phi tử của ta đi du ngoạn, triều chính liền kính nhờ hoàng tỷ a!”


Mục trừng khẩu ngốc (tương tự như mắt chữ O miệng chữ A) nhìn Hoàng Tố Yên rất nhanh biến mất trong bóng đêm, Hoàng Lan Chanh bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, đây mới chính là mục đích mà nàng đến đi! Thật là, chính mình cư nhiên mang theo mỹ nhân đi chơi, đem việc triều chính quẳng hết cho nàng! Aiz! Mình đã đáp ứng giúp nàng, còn có thể nói gì được đây!






Truyện liên quan