Chương 51: Dĩ nhiên là hắn!
Edit: Aquarius.
Beta: Sally.
Ngự hoa viên…
“Yên, ngươi thế nào đột nhiên muốn dùng bữa ở ngự hoa viên?” Nam Cung Hạo Nhiên tò mò liếc mắt nhìn Hoàng Tố Yên một cái, bình thường vội đến không thể thấy mặt, hôm nay đột nhiên có hứng trí đến ngự hoa viên ngắm hoa, thật đúng là làm cho hắn cảm thấy giật mình!
“Ha hả, ta vẫn luôn rất nhàn hạ thoải mái.” Nhàn nhã tựa ở trên nhuyễn tháp, bên cạnh có thị nhân ân cần giúp đỡ gắp thức ăn, Hoàng Tố Yên cảm thấy làm nữ hoàng lâu như vậy, chính mình thật đúng là càng ngày càng “Hủ bại”.
Bĩu môi, Nam Cung Hạo Nhiên có chút bất mãn liếc mắt nhìn nàng, “Nhàn nhã sao? Sao ta suốt ngày không nhìn thấy thân ảnh của ngươi?”
Giương mắt cười nhạt, “Ngươi muốn ta cả ngày cùng ngươi?”
“Mới không có, chỉ là cảm cuộc sống bây giờ cùng trước đây hoàn toàn không giống nhau!” Nam Cung Hạo Nhiên có chút thương cảm cúi đầu.
Trầm mặc một chút, Hoàng Tố Yên mới một lần nữa giương lên cái mỉm cười, “Nhiên nhi, ngươi còn đang điều tr.a Âm giáo chuyện đi?”
“Ách! Kỳ thực…cũng không tr.a xét được bao nhiêu…” Ánh mắt né tránh, Nam Cung Hạo Nhiên có chút chột dạ không dám nhìn Hoàng Tố Yên.
“tr.a được cái gì sao?” Nhàn nhạt hỏi, Hoàng Tố Yên thần tình có chút âm tình bất định.
“Có thể nói hoài nghi ai!” Yên lặng nhìn Hoàng Tố Yên, Nam Cung Hạo Nhiên từ trong tay áo lấy ra một tiểu hà bao, đưa cho Hoàng Tố Yên, “Kỳ thực Yên đã đoán được là ai mà!”
“Nga, sao ngươi biết?” Nhíu mày, Hoàng Tố Yên tiếp nhận hà bao, đưa đến trước mũi ngửi, sắc mặt nhất thời thay đổi, “Ngươi lấy được từ đâu?”
“Trong khu rừng sâu ngày ngươi bị ám sát.” Nhìn chằm chằm biểu tình Hoàng Tố Yên, trong lòng Nam Cung Hạo Nhiên kỳ thực rất mâu thuẫn, muốn nhanh tìm được chủ mưu của hành động ám sát lần trước, nhưng khi biết chủ mưu có thể là người kia, lại sợ Hoàng Tố Yên sẽ bị thương tổn, cho nên mới do dự đến bây giờ…
“Bởi vì ngươi tựa hồ cũng bắt đầu hoài nghi hắn, nên ta mới nói ra.”
“Là bởi vì nhìn thấy Tác Hồn đã bỏ điều tr.a chuyện này sao?” Nhìn bầu trời, tựa như đang lẩm bẩm, trong lòng Hoàng Tố Yên sớm đã ôm hoài nghi đối với hắn, có thể vẫn chưa kết luận được, có lẽ nàng vô thứ không tin hắn đã phảm bội nàng! Hiện tại lại muốn chờ người kia tới.
“Ân.” Khẽ ừ, Nam Cung Hạo Nhiên cũng trầm mặc, hắn hiểu rõ cảm thụ của Hoàng Tố Yên, bị chính người mình tín nhiệm phản bội thật rất thống khổ…
“Khởi bẩm bệ hạ, hộ bộ thượng thư đại nhân cầu kiến” lúc này, một thị nhân cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người.
“Tuyên.” Sửa sang lại quần áo, Hoàng Tố Yên ngồi thẳng chờ.
“Vi thần Phương Nghiên tham kiến nữ hoàng bệ hạ!” Một phụ nhân trung niên hơi có vẻ mập mạp đi đến, khom mình hành lễ nói.
“Đứng lên đi!” Phất tay cho Phương Nghiên đứng lên, “Chuyện gì?”
“Một thời gian trước bệ hạ tuyên Độc Châu tri phủ Dương Tiểu Triệt vào kinh diện thánh, hiện tại nàng ta đang ở ngay ngoài cung chờ yết kiến!”
“Nga, vụ án Giang Vân đã xử lý xong?” Phất tay bảo thị nhân đem đồ ăn lui ra, Hoàng Tố Yên đứng dậy đi tới trước mặt Nam Cung Hạo Nhiên, “Nhiên nhi, ngươi về tẩm cung trước đi!”
Liếc mắt nhìn hộ bộ thượng thư vẫn cúi đầu, mặc dù hắn rất muốn biết vụ án Giang Vân được xử lý thế nào, nhưng vẫn biết mình ở trong này rất bất tiện, nên gật gật đầu, đứng dậy hành lễ, đi ra ngự hoa viên.
Nhàn nhạt ngồi xuống, Hoàng Tố Yên nhìn bộ dáng nhiêm cẩn của hộ bộ thượng thư, khóe miệng không khỏi hơi cong lên, “Phương ái khanh, Nhiên Phi đã về tẩm cung rồi, ngươi có thể ngẩng đầu đáp lời.“
Ngẩng đầu, lúng túng kéo kéo miệng, Phương Nghiên kỳ thực cũng chỉ là cẩn tuân quy củ sau khi tiến vào cung mà thôi, ngược lại bị nữ hoàng trêu chọc thành…xấu hổ? Thẹn thùng nha! “Khởi bẩm bệ hạ, án Giang Vân liên lụy đến quan viên khoảng chừng hơn mười người, trong đó tam phẩm trở lên không có, tứ phẩm một người, ngũ phẩm ba người, lục phẩm tám người, còn lại đều là tiểu nhân vật không đáng nhắc đến. Có thể là thời gian Yên quốc liên hệ với Giang Vân không dài, nên bọn họ vẫn chưa cấu kết được một số đại quan.”
“Ân.” Chỉ có mười mấy người vậy cũng coi như tốt, ở Trung Quốc cổ đại một vụ án lớn như vậy, nhẹ thì cũng kéo đến chừng một trăm người có liên quan, nàng nên vui mừng dã tâm Giang Vân còn chưa đủ lớn, vẫn chưa cùng Yên quốc cấu kết quá lớn, bằng không những quan viên này sẽ bị “Thanh trừ”, đều phải tốn hao rất nhiều thời giờ của nàng, mà nàng hiện tại tối không có chính là thời gian, còn nhiều việc đang chờ nàng xử lý a!
“Kia bệ hạ…”
“Trẫm biết, tuyên Dương Tiểu Triệt yết kiến đi!”
“Dời giá ngự thư phòng….”
Ngự thư phòng…
“Vi thần Dương Tiểu Triệt tham kiến nữ hoàng bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…” một người mặc quần áo tơ lụa đạm thanh sắc, tuổi tác nữ tử khoảng chừng bốn mươi vào ngự thư phòng, cung kính hành đại lễ.
“Hãy bình thân!” Hoàng Tố Yên tỉ mỉ quan sát nàng, nói thật, không có chỗ nào tương tự với Trúc nhi! Bốn phía gương mặt vừa nhìn đã biết là một người nghiêm, dung mạo không tính là thanh tú, nhưng ngũ quan đoan chính, hơn nữa bộ dáng chính trực, Hoàng Tố Yên cho nàng ta một đánh giá chung: là một thanh quan! Không có biện pháp, làm nữ hoàng, tiêu chuẫn làm quan của mọi người vẫn phải nhìn ra.
“Tấu chương của Dương ái khanh kỳ thực trẫm đều xem hết, trước kia trẫm cũng đã tỉ mỉ điều tra, nhưng bởi vì khi đó Giang Vân đã thu tay lại, mới gác chuyện này sang một bên. Dương ái khanh đối với lần này không có câu oán hận đi?”
“Sẽ không, nếu như vi thần có một câu oán hận nào, về sau sẽ không tiếp tục tr.a chuyện này, cũng không lại đệ trình tấu chương lên đây.” Có nề nếp trả lời, Dương Tiểu Triệt thần tình một mảnh đạm nhiên.
Người này rất thú vị a! Đây là ý nghĩ trong lòng Hoàng Tố Yên. “Lần này Dương ái khanh lập công lớn, muốn trẫm thưởng ngươi như thế nào?”
“Đây chỉ là việc mà bổn phận vi thần phải làm mà thôi, không dám muốn bệ hạ thưởng bất cứ cái gì.” Cung kính quỳ xuống hành lễ, biểu tình trên mặt vẫn không có biến hóa.
Cảm thấy hứng thú chọn mày, Hoàng Tố Yên nhìn Hộ bộ thượng thư bên cạnh có chút câu nệ nói: “Phương ái khanh, ngươi lui xuống trước đi!”
“Vâng, vi thần xin cáo lui!” Thở phào nhẹ nhõm, Phương Nghiên cúi đầu lui ra ngoài.
“Trúc nhi, là yên tử của khanh đi!” Làm như vô ý liếc mắt nhìn Dương Tiểu Triệt một cái, Hoàng Tố Yên chỉ chỉ ghế tựa bên cạnh, “Ái khanh ngồi xuống trước đã! Không cần câu nệ như thế. Trẫm chỉ muốn tùy tiện tâm sự!”
Đứng dậy, “Tạ bệ hạ.” Rồi ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi nữa cái ghế.
“Trẫm muốn nghe một chút chuyện trước khi Trúc nhi chưa tiến cung một chút, có thể chứ?” Tay vô thức vỗ về nguyên giới, trong mắt Hoàng Tố Yên hiện lên một tia thần sắc phức tạp.
Đột nhiên ngẩng đầu, Dương Tiểu Triệt lẳng lặng nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên, nhàn nhạt nói: “Có phải Trúc nhi ở trong cung làm sai chuyện gì hay không?”
“Nga, ái khanh vì sao lại hỏi như vậy?”
“Vi thần biết bệ hạ không phải là người thích hỏi thăm chuyện vặt vãnh của người khác.”
“Phải không?” trong con ngươi hiện lên hàn quang, Hoàng Tố Yên vỗ bàn một cái, “Dương Tiểu Triệt, gần đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Ngay ngày hôm qua, Tác Hồn cư nhiên báo cáo cho nàng một tin tức kinh người: Trúc nhi cũng có tham dự ám sát! Không, có thể nói rằng, Trúc nhi chính là người trong Âm giáo! Vừa mới biết chuyện này, cả người nàng đều ngốc trệ, Trúc nhi…sao lại là hắn? Một người từ khi còn nhỏ đã theo bên cạnh nàng, chiếu cố cho nàng, một người trước mặt nàng luôn luôn trong lúc lơ đãng toát ra biểu tình ái mộ, một người vẫn ôn nhu đứng ở phía sau chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của nàng, một…ký ức về Trúc nhi rất nhiều, lại không có chuyện nào không tốt. Thế nhưng hiện nay một loạt sự tình cũng bởi vì hắn ở bên cạnh nàng mới phát sinh! Làm cho nàng không khỏi hoài nghi hắn sở dĩ ở bên nàng từ nhỏ là việc đã được sắp đặt từ trước?! Một hành động ám sát được chuẩn bị đến mười mấy năm!
“Kia —— Dương ái khanh có biết Trúc nhi là người của Âm giáo không?” Cười lạnh một tiếng, Hoàng Tố Yên dần dần bình phục phẫn hận trong lòng, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt sắc mặt hơi thay đổi.
“Âm giáo?” Trong lòng khiếp sợ tột đỉnh, Dương Tiểu Triệt sắc mặt dần dần biến trắng. Đồn đại về Âm giáo nàng biết đến không nhiều, nhưng mà con trai của mình dính dáng trong đó…
“Bệ hạ…có phải ngài hiểu lầm chuyện gì rồi không?” Không dám tin nhìn nữ hoàng, Dương Tiểu Triệt ôm một tia hi vọng cuối cùng.
“Hiểu lầm? Trẫm có sao?” Mặc dù trong lòng không muốn tin, nhưng hôm nay Nam Cung Hạo Nhiên đưa ra thứ đó đã chứng thực phỏng đoán của nàng, trên hà bao kia…có mùi hương đặc biệt trên người Trúc nhi, hơn nữa… Vỗ về nguyên giới, Hoàng Tố Yên cười khổ một tiếng, lúc trước khi cho bọn hắn nhẫn bạch ngọc, chính mình cũng không giải thích rõ ràng, chỉ là nói cho bọn hắn biết, nếu xảy ra chuyện gì, nàng có thể cảm ứng được, lại không có nói kỳ thực bởi vì nguyên giới là chủ giới, chỉ cần không vượt ra ngoài phạm vi một trăm lý ( Hải Lý = 1,852 Km = 1852m = 40000 km / (360 × 60) ), thì nguyên giới có thể cảm ứng được. Mà nàng ẩn thân bị phát hiện cũng lại lần nữa chứng minh điểm này, nhẫn trong lúc đó có thể cảm ứng lẫn nhau.
“Bệ hạ…” Bộ dáng thản nhiên vừa nãy đã không tồn tại nữa, còn lại chỉ có vẻ mặt cay đắng, “Trúc nhi cũng không phải là nhi tử ruột của nhi thần…”
“Cái gì?” Khiếp sợ nhìn Dương Tiểu Triệt, Hoàng Tố Yên từ vẻ mặt của nàng đã biết việc này không liên quan tới nàng, nhưng không ngờ lại nghe được chuyện này.
“Năm đó khi vi thần gặp được cha Trúc nhi, cha hắn đã có thai một tháng, nhưng bởi vì… Bởi vì vi thần thập phần yêu thích cha hắn, vì thế cưới cha hắn vào cửa, hơn nữa gạt các trưởng bối trong gia tộc nói rằng vi thần làm cho cha hắn có thai, cho nên mới nhất định phải thú vào cửa, nếu không Dương gia ở chỗ ấy cũng coi như một đại gia tộc, các trưởng bối nói thế nào cũng không đồng ý cho vi thần thú một nam tử không rõ thân phận về nhà…”
“Không rõ thân phận?”
“Đúng vậy, năm đó vi thần chỉ là trong lúc vô tình cứu hắn khỏi bị cường đạo cướp đoạt, lúc đó hắn đang hôn mê, vi thần lại đi vội, không có thời gian dừng lại, đành phải mang theo hắn lên đường, về sau… Chậm rãi nảy sinh tình yêu, liền thú hắn về nhà.”
Ha ha, thật đúng là một tình tiết cũ a! Thế nhưng vì sao tâm lại đau? Trong lòng có một thanh âm vẫn nói: đây là cục diện, một cục diện đã được lập nên từ mấy chục năm trước, mà mình cũng chỉ là người trong cuộc a!
“Dương ái khanh, ngươi lui xuống trước đi! Chờ ở khách điếm, chờ trẫm tùy thời triệu kiến!” Vô thức phất phất tay, Hoàng Tố Yên xoa huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, nhắm mắt ngồi trên ghế.
“Vâng. Vi thần xin cáo lui” có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, trong đầu Dương Tiểu Triệt hiện lên bộ dạng phu lang cười đến xinh đẹp, trong lòng đau xót, sắc mặt càng lộ vẻ tái nhợt hơn.
“Chờ một chút, sự tình hôm nay không được nhắc tới với bất luận kẻ nào, biết không?” Hoàng Tố Yên dù chưa mở mắt ra, nhưng ngữ khí băng lãnh vẫn có thể làm cho người khác cảm giác như đứng ngồi không yên.
“Vi thần…cẩn tuân thánh chỉ.”
Chậm rãi lấy ra một cái nhẫn bạch ngọc, ngơ ngác nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, tay Hoàng Tố Yên nắm chặt thành quyền…
Trúc nhi…ngươi bảo trẫm làm sao chịu nổi đây? (Aqua: Sắp có chuyện đau lòng diễn ra rồi đây. Haizzzzz)