Chương 50: Trà xuân
Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Ôn gia có tính kế nhiều hơn nữa, Ôn Luân cũng không nghĩ trộn lẫn cùng.
Cậu hiện tại đang vội trà xuân.
Vườn trà đầu xuân sản lượng như trước không nhiều lắm. Trừ bỏ đặc biệt lưu xuất một phần cấp du khách thể nghiệm vườn trà ra, dư lại bộ phận đều mướn nữ nhân hái trà.
Ý nghĩ ở gần liền có thể kiếm một bút tiền của thôn dân Đại Trà thôn, lần thứ hai thất bại. Nhóm cô dâu của công nhân trà xưởng trở thành chiến lực chủ yếu.
Ôn Luân hiện tại phiền não chính là một việc khác, tên trà xuân nên gọi là cái gì nha? Trà thu tên để Diêu Thanh đặt, nếu tên trà xuân lại cho Diêu Thanh đặt, liền không thích hợp.
Diêu Thanh có thông minh như thế nào, cũng không đến tám tuổi. Hơn nữa vườn trà này trên danh nghĩa là của Ôn Luân, dù Diêu Thanh chiếm tên tuổi là học sinh của cậu, cũng không thể bao biện làm thay. Vườn trà sản xuất loại lá trà thứ hai, như thế nào tên cũng nên do Ôn Luân tự mình đặt, mà ngay cả thỉnh lão Huyện Bá tới cũng không thích hợp.
Mấy ngày nay, Ôn Luân ngồi trước cửa sổ minh tư khổ tưởng, vì một cái tên thích hợp.
Diêu Thanh nhìn trang giấy đầy tên, thoáng không hiểu: “Thuận cập kỳ nhiên tức khả
(thuận theo tự nhiên là được),
tiên sinh cố yêu cầu nhiều hơn, ngược lại sẽ rơi xuống thấp kém.”
Ôn Luân muốn trợn trắng mắt, một cái học thần như ngươi đương nhiên phải thuận theo tự nhiên rồi, cậu chính là một cái ngụy học bá thật học tra, tận lực cầu còn cầu không được, chỗ nào có thể thuận theo tự nhiên? Bất quá cậu cũng nghĩ đến đau đầu, rõ ràng buông bút xuống, xoay người đi sao trà.
Sao trà, đây là chỗ duy nhất Ôn Luân thắng Diêu Thanh. Diêu Thanh người văn võ toàn tài, thế nhưng ngoài ý muốn tại phương diện sao trà lại đá trúng thép, ngay cả Diêu Thanh chính mình cũng không nghĩ tới. Bất quá Diêu Thanh đối sao trà cũng không có chấp niệm, thất bại mấy lần sau liền không thử nữa.
Diêu Thanh dọn băng ghế nhỏ, ngồi bên người Ôn Luân, nhìn Ôn Luân không đầy một lúc liền đắm chìm trong sao trà, ngẩng đầu thấy Đại hùng đứng sau Ôn Luân, cũng không lên tiếng.
Mấy ngày nay, Đại Hùng cùng Ôn Luân ở riêng, không phải hai người nháo cái gì mâu thuẫn, mà là hai người muốn bổ sung hôn lễ.
Lại nói tiếp cũng chẳng qua là bổ sung tiệc rượu, nhưng lão Huyện Bá cùng Ngô thị đều thập phần coi trọng, kế hoạch hôn lễ một sửa lại chỉnh, có chút bước đi có thể tỉnh lược, nhưng có chút quy củ lại phải tuân thủ. Thí dụ như nói, trước cưới song phương không thể gặp mặt. Nếu không thể gặp mặt, đương nhiên càng thêm không thể đồng giường cộng chẩm.
Đại Hùng nghĩ đến mình miệng tiện liền hận không thể tự tát vài cái, y hoàn toàn là bê đá đập chân mình. Nhưng y chỉ cần vừa nghĩ tới chính mình và Ôn Luân, thế nhưng ngay cả cái hôn lễ cũng không có, luôn tránh không được tiếc nuối cùng thẹn với Ôn Luân.
Vấn đề là, vì cái gì phải một tháng không thể gặp mặt a? Rõ ràng hai người bọn họ cũng đã thành thân thật lâu, đến lúc đó bỏ qua quá trình không được sao? Một buổi tối không được, ngăn cách ba năm ngày cũng không phải không thể thương lượng nha.
Đại Hùng cảm thấy, nhạc phụ nhạc mẫu cái gì thật sự rất chán ghét!
Diêu Thanh không biết rõ loại quy củ này, chỉ là cảm thấy thập phần thú vị khi Đại Hùng lén lút đến nhìn Ôn Luân, thường thường cũng cấp đánh đánh yểm trợ.
Thời điểm Ngô thị đỡ lão Huyện Bá trở về, liền nhìn đến một bóng dáng từ trên tường nhảy ra ngoài. Có thể không nhìn những thiết trí ác độc đầu tường, toàn bộ thôn cũng chỉ có Đại Hùng một người.
Ôn Luân còn đang sao trà, tâm vô tạp niệm hoàn toàn không biết Đại Hùng trở lại.
Lão Huyện Bá cùng Ngô thị liếc nhau, cười lắc lắc đầu.
Diêu Thanh ngược lại có chút tiểu tâm hư, ra vẻ trấn định mà đi ra ngoài, vừa ra viện môn liền lập tức chạy.
Hoàn cảnh Đại Trà thôn hiện tại so với một năm trước tốt hơn nhiều.
Rõ ràng nhất chính là đường của Đại Trà thôn. Vốn trong thôn đường gồ ghề không nói, còn có các loại gập ghềnh không bằng phẳng, nhiều nhất cũng chính là có thể bảo đảm các nhà các hộ thông lộ mà thôi. Hiện tại địa phương gồ ghề tất cả đều thành đất bằng không nói, có chút còn đem đoạn đường trước cửa nhà mình đặt đá phiến, cho dù không điều kiện cũng đem đoạn đường trước cửa tận khả năng san bằng sạch sẽ.
Việc quan hệ đến du khách trụ nhà ai, quan hệ đến kiếm tiền là chuyện lớn! Chờ năm nay tiếp một năm, nói không chừng năm mới còn có thể mua vải, ăn thịt.
Thôn trưởng ngày cũng hài lòng lên rất nhiều. Hắn đối với những hoạt động thể nghiệm hái trà sao trà gì đó của Hùng gia là hoàn toàn làm không rõ, nhưng nhìn bộ dáng hưng phấn của du khách, hắn cuối cùng còn hiểu được rập khuôn làm theo.
Ngày nay, trong thôn từng nhà đều có trồng cây trà. Vườn trà cách thôn vẫn là có một chút đường đi, du khách không thiếu lão nhân, tiểu hài tử hoặc là phụ nhân có thể lực không đủ. Thôn trưởng mang theo bọn họ đến trước chỗ nhà mình trồng mấy khối cây trà, số lượng tuy rằng thiếu một ít, nhưng tốt xấu cũng có thể, thể nghiệm một phen. Cuối cùng ấn phân lượng lá trà mới mẻ mà tính tiền, giá tiền tiện nghi đến nhóm du khách cũng không dám tin. Nhưng thực tế tính ra tiền kiếm được, so với bán thành phẩm lá trà còn nhiều hơn.
Đây chính là sinh trà a! Chế thành một lượng lá trà, đến muốn bao nhiêu sinh trà?
Các thôn dân đối với chuyện kiếm tiền, tất cả đều là vô sự tự thông. Bệnh đau mắt* của bọn họ tuy rằng tốt một chút, nhưng trong lòng dao nhỏ mài so với ai khác đều nhanh, sôi nổi mô phỏng theo.
*ý nói ghen tị ấy, thấy người ta có gì hơn mình là ganh đến đỏ cả mắt.
Càng có người suy nghĩ chuyển càng động nhanh, đem chủ ý đánh lên việc trồng thảo dược.
Bút trướng này tính thực hay.
“Chúng ta một mẫu đất có thể sản xuất bao nhiêu lương thực? Đều không đủ nhà mình một năm ăn đâu. Nếu trồng thảo dược, bán cho dược điếm trong thị trấn, hoặc là rõ ràng bán cho trong phủ thành, như thế nào cũng so trồng lương thực nhiều một ít đi?”
“Nhưng mà, ai biết trồng thảo dược? Chú ý khi trồng thảo dược đâu! Hoa đại phu sẽ nói cho chúng ta sao?” Vườn trà bây giờ là không tồi, nhưng dược viên hiện tại còn chưa có sản xuất ra gì, cũng chỉ mới lộng một ít cây kim ngân trồng trên bờ ruộng. Năm nay còn là mầm nhỏ, cả cái náo nhiệt đều nhìn không thỏa thích.
“Hoa đại phu người không tồi a, hẳn là có thể thành đi?”
Vài người tâm tư lung lay, lại nhiều chuyển một cái cong, chuyện này liền giao cho thôn trưởng.
Thôn trưởng cảm thấy mình mới vừa được thư thái vài ngày, lập tức đã có người tới tìm không thoải mái. Trồng thảo dược là chuyện đơn giản sao? Nếu là đơn giản, thôn bọn họ trước kia như thế nào sẽ nghèo thành như vậy? Không nhìn dược viên của bản thân Hoa đại phu cũng bất quá như vậy sao?
Quả thật, so với vui sướng chạy về vườn trà tươi tốt, quang cảnh của dược viên lại là một mảnh thảm đạm. Hoa đại phu mấy ngày này chạy xuống chân núi không ít, thiếu chút nữa đem Hoa lão thần y cũng mang lên núi, nhưng dược viên nên thế nào vẫn là thế ấy. Cố tình công tác phải làm trong dược viên còn không ít.
Hoa Vĩnh chỉ cần là cho dược viên làm cỏ, liền mệt gần ch.ết. Thảo dược thứ này, trong mắt người ngoài y như cỏ, hơn nữa lúc vừa mới mọc ra, ngay cả tay già đời có đôi khi đều nhận không rõ. Mùa xuân vạn vật hồi phục, lớn lên nhanh nhất chính là cỏ. Nếu để người thường đến nhổ cỏ, vậy toàn bộ dược viên đừng nghĩ có một cọng thảo dược được lưu lại.
Thôn trưởng cho thấy ý đồ đến sau, Hoa Vĩnh trực tiếp tỏ vẻ đây không phải là chuyện các thôn dân có thể làm được, nhưng hắn đáp ứng, nếu như mình có thể làm được, sẽ chỉ đạo các thôn dân trồng thảo dược.
Thôn trưởng chuyến đi này một hồi, tin tức dược viên Hùng gia là một cái bồi tiền hàng, nháy mắt liền truyền ra.
Các thôn dân đang đáng tiếc không thể mở một đường phát tài mới, lại cảm thấy…
“Hùng gia nên a!”
“Đúng vậy, ai kêu bọn họ có cái vườn trà còn không biết đủ, cần gì phải lộng cái dược viên đến.”
“Vườn trà này kiếm tiền, còn chưa đủ trợ cấp dược viên đi?”
“Sách, các ngươi quản người ta. Người ta là đại nhân, có chính là tiền.”
Ôn Luân nghe xong thực lý giải, đơn giản chính là ghét giàu. Đổi trước kia, cậu còn khả năng sẽ thay chính mình cảm thấy chẳng đáng, nhưng hiện tại cậu sẽ không.
Đều là nghèo ra tới, cái loại sinh hoạt áp lực, bức bách đến đói ch.ết đông ch.ết này, Ôn Luân căn bản vô pháp lĩnh hội. Chẳng sợ cậu đã từng thấy có người nhảy xuống vực, cũng vô pháp tưởng tượng. Bản thân mình cơm no áo ấm, tôi tớ không nói thành đàn, tốt xấu cũng có người hầu hạ, bình thường ngay cả một chiếc đũa cũng không cần rửa, còn cùng các thôn dân so đo, đáng giá sao?
Nhưng bản thân cậu không so đo, Triệu quản gia lại so đo.
Theo cày bừa vụ xuân bắt đầu, hơn nữa du khách lần lượt đến, người trong thôn dù có chút thời gian, cũng đều tại vắt óc tìm mưu nghĩ kế như thế nào kiếm thật nhiều tiền. Khóa học của Triệu quản gia hoàn toàn ngừng lại không nói, ngay cả nhóm tiểu quỷ vốn đi theo Diêu Thanh lên lớp, tuổi lớn một chút, cũng bị bắt về nhà hỗ trợ.
Tiểu hài tử trí nhớ tốt, nhưng quên đến cũng nhanh. Bất quá ba năm ngày, đã đem cố gắng một cái mùa đông của Diêu Thanh, quên sạch đến không còn gì.
Diêu Thanh mày nhỏ nhăn thật sâu, đối với vài hài tử ba năm tuổi dư lại, không khỏi càng thêm nghiêm nghị.
Hôn lễ của Ôn Luân cùng Đại Hùng, bởi vì các loại bận rộn, cũng hoãn lại sau.
Đại Hùng khó chịu thì khó chịu, nhưng nhìn đến tức phụ nhà mình vội đến độ gầy một vòng, cũng không dám nhiều lời.
Ôn Luân thì vẫn điềm nhiên ngồi chờ, đến lúc Đại Hùng nóng nảy, thì sẽ tự động nhảy ra nói muốn đúng giờ cử hành hôn lễ mà thôi. Khi cách một năm, cậu lần thứ hai độc bá thiên hạ. Tuy rằng kháng ngủ vốn là của Lý Nhị, không gian không lớn như phòng ngủ của mình, nhưng lăn ba vòng thì không phải là vấn đề. Ai ngờ, đừng nói tự do bay lượn, mà ngay cả ngủ cậu đều cơ hồ ngủ không được.
Không có Đại Hùng ở bên người, sơn thôn yên tĩnh có vẻ phá lệ ầm ĩ. Hai cái bọng đen liền treo lên trên mắt Ôn Luân.
Đại Hùng đau lòng vô cùng, càng thêm không dám nói gì.
Ôn gia dưới chân núi lại như trước làm từng bước mà chuẩn bị hôn lễ.
Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh trở về báo tin, cách ngày đã bị đóng gói đưa đến phủ thành. Bọn họ lòng tràn đầy nghi hoặc, cũng không có người có thể giải đáp. Loại chuyện này bọn họ cũng không dám đến hỏi ngoại nhân, ở trong lòng cơ hồ nghẹn thành nội thương.
Ôn Thành mấy ngày này giúp đỡ Lưu thị xử lý hôn lễ của Ôn Bảo Thục, trong lòng ngược lại ngũ vị tạp trần. Thời điểm Ôn Bảo Thục sinh ra, hắn đã có chút ghi hoặc, nhưng ký ức thập phần mơ hồ. Nhưng mà, Ôn Bảo Thục không phải thân sinh của mẹ hắn, cái ấn tượng này cũng đã khắc rất sâu. Trong ấn tượng của hắn, mẹ hắn cũng chưa từng mang thai.
Nhưng sau lại tuổi lớn hơn, Ôn Bảo Thục lại vẫn luôn được dưỡng tại bên người Lưu thị, hắn mới đánh mất nghi hoặc ấy.
Hiện tại ngẫm lại, Ôn Thành có khi nhìn Lưu thị, cũng nhịn không được sau lưng phát lạnh.
Lưu thị vừa nhấc đầu thấy nhi tử đang nhìn nàng, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Ôn Thành sửng sốt một chút, rất nhanh phục hồi lại tinh thần: “Cha đưa tới trà mới. Nương có muốn thử một chút hay không?”
Lưu thị gật gật đầu: “Đi. Nói đến thanh danh của đại ca ngươi, đối với tiền đồ của ngươi cũng có trợ giúp. Có rảnh, ngươi không ngại liền lên núi đi một chút, dù sao cha ngươi cũng tại trên núi, xem thân thể ông ấy khôi phục thế nào.”
Ôn Thành lên tiếng, tự mình pha trà cho Lưu thị.
Lưu thị nghe trà hương, hỏi: “Không tồi, trà này gọi là gì?”
“Vân Thanh.” Ôn Thành trả lời mà có chút không yên lòng. Tiền đồ a…