Chương 73: Khai khảo
Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Trên núi tuyết còn chưa tan, tuyết trong phủ thành lại đã tan hết. Độ ấm bỗng nhiên giảm bớt, so mùa đông khắc nghiệt còn lạnh hơn vài phần.
Sáng sớm, nước tuyết tan trên mặt đất ngưng kết thành băng, mọi người thật cẩn thận mà đi đường, còn thường thường có thể thấy nhiều kiểu té ngã như đang trượt băng nghệ thuật. Va vào dính lên tường chính là tốt nhất, nhiều nhất là trượt chân trên mặt đất, xui xẻo nhất chính là mình đang đi rất tốt, lại bị người khác va phải té xuống.
Một thân hình thấp bé tránh trái tránh phải, cước bộ tuy rằng không lớn, nhưng giữa một đám người chậm rãi đi đường, tốc độ cũng không thấp, rất nhanh thân ảnh đã bỏ xa đám người phía sau một đoạn.
“Tiểu thiếu gia! Phù phù… Chờ, từ từ!” Nhìn sắp mất bóng Diêu Thanh, Tiểu Ỷ vội vội vàng vàng mà gọi một tiếng. Tiểu thiếu gia rõ ràng lớn lên lùn hơn so với hắn, như thế nào bỏ chạy lại nhanh hơn hắn vậy?
Diêu Thanh nghe vậy dừng bước lại, tiểu tiểu mi phong nhướn lên. Nhóc đã nói một mình mình liền có thể đi, Trác An cùng lại đây còn chưa tính, Tiểu Ỷ cũng cùng lại đây xem náo nhiệt gì?
Tiểu Ỷ hoàn toàn không nhìn tiểu thiếu gia nhà mình ghét bỏ, nhắm mắt theo đuôi đi cùng, càng tới gần trường thi, càng là sợ hãi than: “Oa! Tiểu thiếu gia, thật nhiều người a!”
Diêu Thanh: quả nhiên là đến vô giúp vui.
Đội ngũ Diêu Thanh rất đơn giản, trừ bản thân nhóc ra, có thư đồng Trác An sáng sớm xuất môn xếp hàng cho nhóc, có hai hộ vệ quân hán xuất ngũ mang đồ vật, còn có một Tiểu Ỷ không phải sử dụng đến, tổng cộng cũng chỉ năm người.
Các thư sinh khác đi thi đã không giống. Chỉ tôi tớ thôi mà đã có một dãy, còn có thêm một dãy gia nhân. Đương nhiên cũng có càng đơn giản, tổ thư sinh thêm hai người thư đồng cái loại này.
Diêu Thanh đưa mắt nhìn lại, tất cả đều là cao lớn chân dài, cổ ngưỡng đến mỏi, còn chưa nhìn thấy Trác An ở nơi nào.
“Đi đi đi, chỗ nào tới tiểu hài nhi?”
“Ở đây cũng không phải là địa phương chơi đùa, đi mau đi mau!”
Diêu Thanh ngửa đầu trợn mắt, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe đến “Hì hì” một tiếng cười, trên đầu hạ xuống một cái bàn tay to, dùng sức xoa xoa tóc. Diêu Thanh nhanh chóng vươn tay che hai cái tiểu sừng: “Khâu sư huynh!”
Khâu Bách Phúc Kiến xem như khác loại trong thư sinh, tuổi mới mười tám, lớn lên cũng là cao lớn khôi ngô không thua quân hán, lại có một bộ tính cách như gà mẹ, trong thư viện đối ai đều coi như tiểu oa nhi ba tuổi mà chiếu cố, có đôi khi ngay cả nhóm tiên sinh đều khó thoát khỏi “Ma chưởng” của Khâu Bách Phúc Kiến.
“Hai người các ngươi là nô tài nhà ai nha, cả tiểu sư đệ nhà ta cũng đuổi? Chớ không phải là chủ nhân nhà các ngươi, mới là đến chơi đùa đi?” Khâu Bách Phúc Kiến thấy tiểu sư đệ nhà mình thế nhưng bị người đuổi, lập tức phát tác tính cách gà mẹ.
Nơi này đã cách trường thi rất gần, người chen người. Diêu Thanh vốn là đứa lùn, không làm cho người chú ý, nhưng mà Khâu Bách Phúc Kiến này vừa ồn ào liền không giống.
Diêu Thanh có tuổi nhỏ nhất trong thư viện, lại chiếm tên tuổi là tôn tử của Diêu Đại tiên sinh cùng học sinh của Ôn Luân, tính cách cũng không tồi, trong thư viện rất nhận được người chiếu cố.
Vài học sinh thư viện cũng tới tham gia thi nghe vậy lập tức liền vây quanh lại đây: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu sư đệ bị khi dễ?”
“Ai lớn gan như vậy?”
Hai hạ nhân thuận miệng đuổi người đã choáng váng. Bọn họ vốn không biết là mình có làm sai cái gì. Phụ cận trường thi nhiều người như vậy, hai tiểu hài nhi ở trong này nhiều nguy hiểm, để cho bọn họ tránh ra là suy nghĩ vì an toàn của bọn họ, nhiều nhất chính là ngữ khí đông cứng một ít, không khách khí một ít mà thôi. Như thế nào biết một đứa bé trong này còn là thí sinh? Tiểu hài tử mới lớn chút xíu như vậy, làm sao có thể? Lão gia nhà bọn họ năm nay cũng sắp ba mươi a!
Lão gia bị hai người nhớ thương lúc này mới tìm lại đây: “Đây là có chuyện gì?” Một câu năm chữ, bắt đầu thì cao, sau lại hạ xuống, hiển nhiên là nhìn thấu đối phương không dễ chọc.
Vị lão gia này là từ một thị trấn bên cạnh An Giang thành tới. Trình độ đọc sách tại địa phương coi như là không tồi, nhưng tại phủ thành lại hoàn toàn không đủ nhìn, hơn nữa đối mặt với một đám thư sinh tuổi rõ ràng đều chưa đầy hai mươi, tâm của hắn liền càng thấp thỏm. Người trong nhà biết chuyện nhà mình. Điều kiện nhà hắn ở trong thị trấn coi như là giàu có, nhưng bối cảnh lại không đủ. Hắn lần lượt tới tham gia cuộc thi, càng nhiều vẫn là hy vọng có thể nhiều nhận thức giao hảo một ít người đọc sách. Hiện tại lại bị hai hạ nhân đắc tội một đám không dễ chọc …
“Xảy ra chuyện gì?” Khâu Bách Phúc Kiến hỏi lại một tiếng, trừng mắt liếc nhìn hai hạ nhân cùng lão gia kia một cái.
Diêu Thanh nắm vạt áo Khâu Bách Phúc Kiến: “Sư huynh, đi xếp hàng.” Ỷ thế hϊế͙p͙ người, là không tốt. Huống hồ loại việc nhỏ này, cho dù kiếm ra cái thắng thua cũng không có gì dùng, vẫn là mấy người thuộc hạ thật xấu! Nhóc mới không phải đến chơi đùa đâu!
Học sinh dưới núi đang đấu võ mồm, buổi sáng trên núi Ôn Luân vẫn như trước vù vù ngủ nhiều, sau đó đứng lên đánh quyền.
Cậu hiện tại luyện dưỡng sinh quyền đã đến bộ thứ hai. Thái công công đối với việc dạy Ôn Luân đánh quyền đau đầu vô cùng, Đại Hùng thì lại thích thú. Dạy học địa điểm chọn ở phòng ngủ, cũng rất dễ thuyết minh vấn đề.
Ôn Luân vốn đang không có cảm giác gì, dù sao bộ thứ nhất dưỡng sinh quyền cũng là học như vậy, nhưng từ khi luyện luyện, sau nhiều lần bị lấy áp đảo trên giường làm chấm dứt, cậu dù có trì độn hơn nữa thì cũng đã biết mùi. Nghĩ đến lúc trước học bộ thứ nhất, lỗ tai cậu đều đỏ đến như ra máu, nhìn khuôn mặt chính trực trời sinh của Đại Hùng, quả thực là không thể tin được… Được rồi, kỳ thật bên trong tiểu gấu mèo vốn chính là cái sắc phôi a.
Sau đó Hoa Vĩnh đến một chuyến, khuyên bảo: “Chuyện phòng the không được quá thường xuyên, phải cách mấy ngày.”
Đại Hùng lập tức kéo dài gương mặt: “Mấy ngày? Hai ngày có đủ hay không?”
Ôn Luân mặt không đổi sắc, nghe Đại Hùng cùng Hoa Vĩnh hai người cò kè mặc cả, cuối cùng quyết định một tuần bốn lần.
Đại Hùng cất bước Hoa Vĩnh, quay đầu vừa thấy cái ót tức phụ nhà mình, liền biết mình làm sai chỗ nào. Nghĩ muốn đuổi theo, liền thấy tức phụ bị Lý Nhị chặn lại, cùng đi vào thư phòng.
Đại Hùng muốn theo vào, lại bị tức phụ giáp mặt vẽ mặt.
“Lý Nhị, đóng cửa lại.”
Lý Nhị nhìn nhìn Đại Hùng phía sau, biểu tình thấp thỏm nhưng động tác kiên định mà đóng cửa thư phòng.
Lý Nhị đến nay đều đội tên tuổi là thư đồng của Ôn Luân, nhưng cả ngày không làm việc đàng hoàng, hơn phân nửa đều làm công tác ở vườn trà. Lần này hắn tìm đến Ôn Luân, cũng là rối rắm thiệt nhiều ngày.
Ôn Luân nghe Lý Nhị lắp bắp nói nửa ngày lời mở đầu không đâu vào đâu sau, mới biết ý tứ của hắn: “Đem khế bán mình trả lại cho ngươi, là bởi vì ngươi làm ra trà bánh. Trà bánh rất hữu dụng, đây là ngươi nên được.”
“Chính là, đại thiếu gia ngài đã cho ta tiền thưởng. Hơn nữa trà bánh vốn là dựa theo đại thiếu gia nói, mà làm ra.” Nếu không hắn nào có kiến thức, còn có thể đem lá trà làm thành hình gạch?
Ở trong lòng Lý Nhị, hoặc là nói là toàn bộ thế giới quan, thành tựu của hạ nhân tương đương là thành tựu của chủ nhân. Hạ nhân làm tốt, chủ nhân sẽ cho tiền thưởng hoặc là tưởng thưởng khác. Về phần vinh khác dự, đều là của chủ nhân, cùng hạ nhân là không có bất cứ quan hệ nào.
Như trực tiếp trả về khế bán mình, loại tưởng thưởng này là phi thường ít, hơn phân nửa cũng là lão nô đi theo chủ nhân gia cả đời, gần già mới có thể lấy được khế bán mình của mình cùng một khoản tiền hồi hương dưỡng lão. Nói trắng ra là đều là việc làm mặt mũi bề ngoài mà thôi.
Ôn Luân làm quyết định này, là đã cùng Đại Hùng thương lượng qua: “Ngươi không rõ giá trị của trà bánh, chờ ngươi hiểu được, nói không chừng về sau còn sẽ ngại tưởng thưởng này thiếu.”
Sắc mặt Lý Nhị trắng nhợt, bộp bộp quỳ rạp xuống đất: “Đại thiếu gia, Lý Nhị cũng không dám nghĩ như vậy!”
Ôn Luân nghe thanh âm quỳ xuống đều thay Lý Nhị đau: “Đứng lên đứng lên, chỉ đùa một chút mà còn coi là thật? Lại nói tiếp, ngươi tới vừa lúc, ta có chuyện cần thương lượng với ngươi.”
Thương lượng? Lý Nhị vừa nghe từ ngữ này, đầu gối vừa mới đứng lên thiếu chút nữa lại cong xuống, nhưng mà hắn không dám. Thời gian hắn ở trong Huyện Bá phủ là ngắn nhất, hiểu biết đối với đại thiếu gia cũng không nhiều lắm, lúc ấy chỉ từ trong miệng người khác nghe nói đại thiếu gia là một thư sinh ngốc, cho dù là lúc hắn làm của hồi môn cùng đi đến Đại Trà thôn, ngay lúc đó đại thiếu gia cũng quả thật rất ngốc. Nhưng khi theo phu gia đến, đại thiếu gia ngược lại càng ngày càng không chú ý, tại lén lút cũng không có cái giá gì, thập phần bình dị gần gũi.
Ôn Luân nhìn bộ dáng Lý Nhị sụp mi thuận mắt, khóe miệng cong cong, mở ra một quyển bản vẽ: “Đây là bộ phận ta tính toán giao cho ngươi. Vườn trà muốn mở cái trà trang, cần chưởng quầy. Ngươi đối với vườn trà cũng quen thuộc, trà lâu cũng kiến thức qua, đọc sách tính sổ những cái đó cũng đều hiểu… Bất quá ta biết ngươi vẫn luôn muốn làm sư phụ chế trà…”
Mắt Lý Nhị theo Ôn Luân nói, càng trừng càng lớn, nghe tới cuối cùng, nhanh chóng chắp tay: “Lý Nhị nguyện ý làm chưởng quầy!” Thật tốt quá, đại thiếu gia không có ý tứ muốn đuổi hắn xuống núi!
Thiếu niên hưng phấn hai mắt tinh lượng, hai má ửng đỏ. Ôn Luân nghĩ đến lúc trước ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lý Nhị, còn là thiếu niên bất quá mới mười bốn tuổi, khi đó thiếu niên xinh đẹp như yêu tinh. Hiện tại vài năm đi qua, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi bỏ đi cái loại trạng thái nửa nhi đồng kia, thân cao hơn, lại bởi vì tập võ, cũng không còn vẻ đơn bạc nữa, khuôn mặt ngược lại càng thêm yêu tinh ba phần.
Ôn Luân nghĩ đến tuổi kết hôn ở Tề Quốc, trầm ngâm: “Lý Nhị, ngươi nếu có cô nương vừa ý… Hoặc là hán tử, cứ nói thẳng, quý phủ giúp ngươi thu xếp.” Vốn là chuyện này không tới phiên Ôn Luân làm chủ, nhưng mà quan hệ của Lý Nhị cùng cha hắn vẫn luôn không tốt, hài tử lớn, hôn sự cũng không thể kéo. Thúy Liên cùng Bích Hà cũng sắp thành gái lỡ thì rồi, Đại Hùng cũng đã hỏi qua, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì.
Trong núi tuy rằng chỉ cần có một chút tiền trinh liền có thể gả thú, nhưng mà ngẫm lại điều kiện của vài tiểu hài nhi nhà mình, mày Ôn Luân liền nhíu lại. Nhà mình ba người có thể văn có thể võ, đừng nói là trong núi, chính là trong thị trấn, cũng không vài người xứng đôi. Tuyển người vẫn là nên hảo hảo chọn.
Ôn Luân đem chuyện này ghi tạc trong lòng, xoay người bắt đầu đối với thần tình đỏ bừng Lý Nhị nghiên cứu bố cục trà trang.
Trà trang bởi vì là ngụy trang cho bảo lâu, cho nên trong bố cục kiến trúc cùng trà trang khác có khác biệt rất lớn. Lý Nhị từ nhỏ tại Tuấn Hiền trà trang lớn lên, đối với bố cục của trà trang cùng công năng cũng không phải xa lạ.
Nói tới chính sự, Lý Nhị cũng không thẹn thùng, đề bút đem bố cục trà trang đại khái vẽ ra.
Ôn Luân lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu.
Hai người thực chuyên tâm, chuyên tâm đến Đại Hùng khi nào tiến vào cũng không chú ý tới.
Đại Hùng nhìn hai người gần gũi đến cơ hồ trán chạm trán, sắc mặt càng đen, vươn tay đem tức phụ kéo vào trong ngực: “Từ từ nói, trước uống chén canh ngân nhĩ hạt sen.”
Ôn Luân đối canh canh nước nước phiền muốn ch.ết. Mùa hè còn dễ nói, mùa đông đi nhà cầu thực phiền toái, rất lạnh có được không? Hơn nữa loại đồ vật này lại ăn không đủ no!
Đại Hùng bưng chén canh, nhìn tức phụ không nói lời nào.
Ôn Luân bĩu môi, tiếp nhận. Thôi, dưới tình huống đại đa số người đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm, kén ăn quả thực là rất xa xỉ. Dù sao hương vị cũng không tệ. Ngân nhĩ nhẵn mịn, hạt sen mềm dẻo, bên trong còn có một ít mấy hạt cẩu kỷ đỏ tươi, bỏ thêm một chút đường phèn, cũng không ngọt lắm.
Đại Hùng nhìn chằm chằm tức phụ đem một chén canh ngân nhĩ hạt sen uống xong, tiếp nhận chén canh trống không, nâng lên cằm tức phụ, trực tiếp tại trên môi sáng bóng nước kia ɭϊếʍƈ một lần, sau đó thanh thản đi ra ngoài, còn kéo cửa.
Ôn Luân vẫn duy trì động tác hơi hơi ngửa đầu, dừng hình ảnh nửa ngày, sau đó “két két két” mà quay đầu, liếc mắt nhìn Lý Nhị đang trợn mắt há hốc mồm một cái, cúi đầu hơi hơi nhắm mắt: “Chúng ta tiếp tục. Thang lầu tới khách phòng phải độc lập, tốt nhất là khách phòng phải giữ được yên tĩnh…” Đều do động tác của tiểu gấu mèo rất đương nhiên, cậu thế nhưng đều không kịp phản ứng!
Lý Nhị ngơ ngác gật đầu, lắp bắp vài câu mới tách thuận đầu lưỡi. Đại thiếu gia cùng phu gia thật sự là càng ngày càng ân ái nha.