Chương 104: Tung tích quân địch

Đối với lời Đại Hùng, Ôn Luân trả cho y một cái hôn môi: “Chỉ một chút dấu vết nhỏ, không nhất định là người Tây Nhung. Huynh đừng khẩn trương như thế, ta cũng không yếu ớt như vậy.”


Đại Hùng hơi hơi buông tay Ôn Luân, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dùng sức tự chủ cực lớn ngăn chặn tâm tình mạnh mẽ của mình: “Đệ ở trong này, ta sẽ phân tâm.”


Thời điểm nghe được trong doanh địa phát hiện dấu vết người khác, Đại Hùng phản ứng đầu tiên chính là đem Ôn Luân đưa đến địa phương an toàn. Đừng nói ở lại trong doanh địa, y thậm chí muốn Ôn Luân trực tiếp xuống dưới chân núi, đưa đến phủ thành thậm chí là kinh thành. Y không muốn Ôn Luân đối mặt bất luận cái gì nguy hiểm, một đinh điểm khả năng cũng không cho phép có!


Một cái chớp mắt kia, y đã biết mình đã không thích hợp làm một tướng quân. Trong tim của y có tồn tại so với tướng sĩ của mình, quân vương của mình là trọng yếu hơn. Khi Ôn Luân thân ở trong nguy hiểm, y thậm chí vô pháp có phán đoán chuẩn xác.


Ôn Luân phiên cái xem thường, dùng cái trán nhẹ nhàng húc ót Đại Hùng: “Ngu xuẩn.” Chỉ chỉ lỗ tai của mình, “Có nguy hiểm hay không, ta sẽ không biết?” Cứ việc không nghĩ so sánh như vậy, nhưng mà hắn có vật cảnh báo nguy hiểm so cẩu còn lợi hại hơn.


Đại Hùng biểu tình hoãn hoãn, nhưng vẫn không thả lỏng.


available on google playdownload on app store


Ôn Luân thở dài: “Huynh xem ta là người luẩn quẩn trong lòng sao? Nơi này tạm thời không có gì nguy hiểm, ta không phải người không biết tự lượng sức mình. Huynh mang theo ta tìm kiếm…” Hắn vươn tay che khuất ánh mắt Đại Hùng không đồng ý, “Ba ngày. Huynh mang theo ta, hoặc là tìm người khác mang theo ta tìm kiếm ba ngày, không quản có kết quả hay không, ta đều về trong thôn chờ.”


Đối với vấn đề thính lực của Ôn Luân, Ôn Luân không có nói rõ, chính là đối Đại Hùng cũng không có che giấu qua. Nếu năng lực như thế đặt trên bất luận một binh lính nào của Đại Hùng, Đại Hùng tỏ vẻ hoan nghênh, dù sao đây đối với lực sinh tồn quân đội có thể có tăng lên cực đại —— đầu tiên phát hiện tung tích địch nhân, trước tiên phán đoán nguy hiểm, do đó nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, trừ phi có thực lực sai lệch tương đối lớn, nếu không cơ hồ có thể làm được tất thắng; cho dù là thực lực sai biệt quá lớn, cũng có thể làm được toàn thân trở ra.


Nhưng mà, người có năng lực như thế là Ôn Luân. Giờ khắc này, Đại Hùng không phải không hối hận, vì cái gì không nghiêm nghiêm túc túc mà dạy Ôn Luân võ công. Phương diện Ôn Luân luyện võ quả thật không có gì thiên phú, nhưng hồi đó nhập ngũ, ai biết mình có bao nhiêu thiên phú luyện võ, còn không phải bị bức ra? Ôn Luân hiện giờ biết, cũng chính là hai bộ dưỡng sinh quyền căn bản không có lực công kích gì, cộng thêm đinh điểm khinh công vừa mới nhập môn, chỉ có thể cam đoan so thường nhân chạy trốn nhanh một chút thôi.


Nếu thật là người Tây Nhung đến, còn thông qua tám trăm dặm đại sơn, như vậy y dám khẳng định, những người Tây Nhung đó công phu tuyệt đối không kém. Nếu Ôn Luân đụng phải, nhất định là không chạy thoát được đâu. Nhưng mà, Ôn Luân nói cũng có đạo lý…


Hùng đại tướng ôm chặt lấy Ôn Luân, hồi lâu mới nói: “Một khi gặp nguy hiểm, đệ nhất định phải trở về.” Vì cái gì y luôn là bị tức phụ thuyết phục?


Ôn Luân cười khẽ hai tiếng: “Đương nhiên, ta thực tiếc mệnh.” Lời giống vậy, hắn cũng muốn nói với Đại Hùng. Chính là, không thể. Hùng đại tướng quân, tuyệt đối không thể lâm trận bỏ chạy.


Nếu có thể, cái gì bảo lâu vườn trà, hắn hết thảy có thể buông xuống. Tại khoảnh khắc nguy hiểm tỏ rõ, hắn có thể mang theo Đại Hùng cùng mọi người rời Đại Trà thôn, đến địa phương khác sinh hoạt.


Gần trăm người, năm con chó, phân chia năm tiểu đội. Vì không bại lộ chỗ Ôn Luân chú ý, Đại Hùng cùng Ôn Luân hai người một mình thành lập một tiểu đội, sau khi năm cái tiểu đội phân tán, lựa chọn một phương hướng tiến vào núi rừng.


Tám trăm dặm đại sơn, muốn tìm ra cái gì tung tích, không khác mò kim đáy bể. Trước đó vài ngày mưa thu liên miên, rất nhiều dấu vết đều bị trôi đi.


Ôn Luân cùng Đại Hùng ở trong núi chuyển động hai ngày, cơ hồ đều không thu hoạch được gì. Ngược lại dựa vào thính lực Ôn Luân, Đại Hùng đi săn tiện hơn rất nhiều. Ôn Luân luôn có thể trước đó, biết vị trí con mồi.


Hơn nữa Ôn Luân trải qua hai ngày này rèn luyện, rất nhanh học được nhận biết các loại thanh âm động vật, cả kinh công cũng tăng một tầng. Tám trăm dặm đại sơn không thể thiếu nguy hiểm, đội ngũ chỉ có hai người, Đại Hùng không có khả năng lúc nào cũng khắc khắc có thể chiếu khán được đến hắn, hắn phải học được tự mình đối mặt một ít nguy hiểm, tự mình giải quyết hoặc là kéo dài chờ Đại Hùng chạy tới giải quyết.


Ôn Luân tiến bộ cực nhanh, khiến Đại Hùng quả thực cho rằng, trước tức phụ học dưỡng sinh quyền học đến mấy tháng, là cố ý đùa giỡn y.


Ôn Luân lúc này cũng tin tưởng, người tiềm lực là vô cùng. Cùng Đại Hùng một chỗ, cho dù là trong tám trăm dặm đại sơn, gặp phải nguy hiểm kỳ thật cũng không có nhiều như vậy. Nhưng mà đối với hắn người cơ hồ chưa từng có gặp nguy hiểm trực tiếp mà nói, khẩn trương cùng sợ hãi cơ hồ là phản xạ. Dưới loại cảm giác này, các phương diện năng lực của hắn đều cấp tốc tăng lên, thậm chí Đại Hùng còn dạy hắn phương pháp hai tay công kích khẩn cấp.


Vì thế, ngày thứ ba, trên người Ôn Luân đã có một thanh đoản đao và một thanh chủy thủ.
Đoản đao và chủy thủ tay cầm và vỏ đao đều có một ít dấu vết mài mòn, Ôn Luân vào tay cảm giác hơi trầm xuống, nhưng thực hợp tay.


Ôn Luân tiến bộ mau hơn nữa, Đại Hùng cũng không có bất luận cái gì thả lỏng. Bọn họ đã xâm nhập rừn rất xa, xa xa vượt qua khoảng cách y đặt trước. Trong núi rừng sâu này, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh.
“Di?” Ôn Luân một tiếng kinh ngạc, kéo tầm mắt Đại Hùng.


Đẩy lá cây ra khỏi nhánh cây, phía dưới là một nhóm nhánh cây gãy thật nhỏ: “Đạp lên cảm giác thanh âm không đúng.” Cái chỗ này có người đi qua, nhưng cũng không tỏ vẻ này nhất định là người Tây Nhung, thậm chí không tất nhất định là người. Rất nhiều động vật đại hình, đều có thể tạo thành hiệu quả như vậy. Đương nhiên, đại bộ phận động vật đều có đệm thật dày, thậm chí có thể lúc kịch liệt chạy trốn khi cũng không phát ra âm thanh, cũng sẽ không tạo thành rõ ràng dấu vết phá hư.


Phán đoán chuẩn xác hơn, dựa vào Đại Hùng.
Ôn Luân hoàn toàn nhìn không rõ Đại Hùng nơi này gẩy một chút, nơi đó đạp hai cái quy luật ở chỗ nào, chỉ thấy Đại Hùng sắc mặt càng ngày càng khó coi.


Hai người động tác bắt đầu chậm hơn, Ôn Luân càng tập trung lên lỗ tai càng nhiều, không buông tha bất luận một thanh âm khả nghi nào. Tiếng nhỏ ở gần, xa xa gió núi truyền đưa tới các loại thanh âm…


Ôn Luân còn không có phát hiện cái gì, Đại Hùng ngược lại đông lủi tây nhảy dựng, rất nhanh phát hiện một dấu vết đốt lửa, còn bị che giấu. Trong núi nhóm lửa có chú ý, một cái không cẩn thận sẽ dẫn phát rừng rậm đại hỏa.


Ôn Luân căn bản nhìn không ra cái gì chú ý. Đại Hùng một cái bắt được Ôn Luân, cau mày trầm giọng: “Trở về! Đệ đáp ứng rồi, gặp nguy hiểm, đệ trở về.”


Ôn Luân ngược lại không liều ch.ết chống đối, lập tức gật đầu: “Ừ, đi thôi.” Hắn ngược lại nghĩ một mình trở về, chính là bản lãnh của mình tự mình biết. Dựa vào mình chút công phu mèo ba chân, không tất có thể thuận lợi trở lại doanh địa.


Đại Hùng thấy tức phụ nghe lời như vậy, thoáng yên lòng: “Cái chỗ này ta đã nhớ kỹ, quay đầu lại mang cẩu lên tìm.”
Được rồi, thời khắc mấu chốt vẫn là dựa vào cẩu.


Lộ trình đến đây ba ngày, trở về chính là chạy đi, không cần tìm kiếm và tr.a xét, bất quá là hơn một ngày một chút. Khoảng cách này khiến Đại Hùng sắc mặt càng âm trầm ba phần.


Trong doanh địa đã có hai đội ngũ phản hồi, nhận được tin tức xác thực sau, rất nhanh tổ chức bề trên, đi theo Đại Hùng tìm kiếm. Mặt khác có người thông tri ba đội ngũ khác.
Ôn Luân cũng không ở lại doanh địa, mà là đi theo một quân hán về vườn trà.
“Tiên sinh, ta đã trở về.”


Ôn Luân thấy Diêu Thanh, trong nháy mắt có chút kinh ngạc, tiếp lập tức lộ ra cười, chạy tiến đến trước mặt tiểu hài nhi: “A Thanh, cao lớn.” Uống sữa dê vẫn là hữu dụng.
Nội nhân vườn trà toàn động, đều đi quan sát và nhặt thu các loại thổ sản vùng núi cùng con mồi.


Ôn Luân nhìn trường hợp lộn xộn, dẫn theo người trở về nhà.
Phía sau Diêu Thanh theo một chuỗi.
Ngồi xuống sau, tránh không được lẫn nhau nhận thức một phen.
Ôn Luân đối với mấy người cười nói đa tạ: “A Thanh nhà của chúng ta ở trong thư viện, còn nhờ vài vị chiếu cố.”


Vài đồng học nhanh chóng xua tay: “Chỗ nào. Phương diện học vấn vẫn là chúng ta hướng Diêu Thanh thỉnh giáo nhiều lắm.”
Một người khác nói: “Còn phải đa tạ Ôn tiên sinh đưa tới hộp quà trà lài.”


Mấy hộp quà kia, so trà lâu tặng tinh tế hơn một ít. Bọn họ cầm về nhà, cha mẹ còn khen bọn họ một phen, có chút còn luyến tiếc uống, tặng người càng luyến tiếc.
Nói đến, Ôn Luân cùng vài đồng học Diêu Thanh tuổi kỳ thật không kém bao nhiêu. Chính là song phương ở chung, cũng là kém đồng lứa.


Chờ đến hàn huyên xong, Ôn Luân mới trở về phòng rửa mặt chải đầu. Chui vào rừng ba bốn ngày, không được tiện, trên người quả thực bẩn ch.ết.
Ôn Luân tẩy tẩy động tác chậm lại, sau khi tắm ngay cả tóc cungx không lau khô, liền kêu Diêu Thanh tiến vào.


Diêu Thanh vốn đang thật cao hứng, nghĩ buổi tối Đại Hùng thúc không tại, cùng ngủ với tiên sinh, kết quả phát hiện tiên sinh sắc mặt có chút khó coi, chạy chậm cước bộ, biến thành đi thong thả, đến trước mặt ngoan ngoãn mà kêu: “Tiên sinh?”


Ôn Luân há miệng thở dốc, nhưng không biết mở miệng như thế nào. Diêu Thanh tính cách không giống hài tử, vẫn luôn coi mình là người gánh vác thiên hạ thương sinh, cũng luôn luôn cố gắng đến phương hướng đó. Nếu hiện tại hắn đem tình thế trên núi nói ra, Diêu Thanh chỉ sợ sẽ không ngoan ngoãn xuống núi, chính là Diêu Thanh ở lại trên núi có ích lợi gì đâu? Còn có mấy đồng học Diêu Thanh…


Diêu Thanh sắc mặt càng thấp thỏm, cúi đầu nhận sai: “A Thanh sai, A Thanh không nên tự tiện xin phép.” Ai đều so với hắn hiểu được, tiên sinh coi trọng việc học của hắn. Hắn hiện giờ là án thủ, không thể so dĩ vãng, còn phải hàng năm kiểm tr.a đánh giá. Nếu hắn khảo kém, không ai sẽ nhìn tuổi của hắn tha hắn một lần, ngược lại sẽ đưa tới càng nhiều tiến công tiêu diệt.


Lúc ấy hắn trúng án thủ sau, các loại nghị luận cũng đã không ít. Có nghị luận hắn, cũng có nghị luận tiên sinh. Cho dù là trong thư viện, cũng có chút đồng học vốn đối hắn thân cận, lại bất hòa với hắn; cũng có chút đòng học đối hắn bất hòa, lại ôm các loại mục đích tiếp cận hắn.


“Tiên sinh không trách ngươi cái này.” Ôn Luân nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đem thực tình nói cho hắn biết, “Hiện tại trên núi tình huống không giống. Trà trang nói là trà trang, trên thực tế là cái gì, ngươi cũng biết.”


Diêu Thanh một chút liền thông, nhất thời kịp phản ứng: “Là người Tây Nhung đến?!”
Ôn Luân lắc lắc đầu: “Bây giờ còn không thể khẳng định, nhưng mà không loại trừ khả năng này. A Thanh, trước phong sơn mang theo đồng học của người cùng đi xuống.”


Diêu Thanh sắc mặt có chút quật cường: “A Thanh có thể kéo cung, cũng có thể giết địch!”


Ôn Luân sắc mặt thực nghiêm túc: “Diêu Thanh, ngươi nhớ kỹ, ngươi đầu tiên là cái người đọc sách! Ngươi dùng cung tiễn có thể giết địch, giết được bao nhiêu? Người đọc sách vũ khí là cái gì? Là cung tiễn sao?”


Diêu Thanh sắc mặt có không cam, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Ôn Luân: “Vậy tiên sinh đâu? Đại Hùng thúc đâu?”


Ôn Luân sờ sờ đầu Diêu Thanh: “Đại Hùng thúc là tướng quân, tiên sinh là tướng quân phu nhân a. Nếu có chút cái gì nguy hiểm, A Thanh ngươi là án thủ, ở dưới chân núi việc có thể làm, so tại trên núi càng nhiều.” Án thủ đã có thể có quyền lực nhất định, hơn nữa có thể tiếp xúc đến các loại cơ quan quyền lực, “Huống chi, nói không chừng là sợ bóng sợ gió một hồi thôi.”


Diêu Thanh vẫn không yên lòng, nhưng hiển nhiên hắn không thay đổi được Ôn Luân quyết định: “A Thanh hiểu được, A Thanh đi phủ thành, trở về thư viện.”
Ôn Luân gật gật đầu: “Buổi tối bồi tiên sinh ngủ?”
Nghe vậy, Diêu Thanh rốt cục lộ khuôn mặt tươi cười: “Vâng!”






Truyện liên quan