Chương 79: Mâu thuẫn
“Tú ca nhi cùng Mạc ca nhi đã dọn dẹp nhà cửa rồi, cơm nước cũng để trong nồi, mới đi không lâu.” Hà lão cười híp mắt nói cho hai người.
Không cần Hà lão nói hai người cũng biết, ngoài sân trong nhà đều thu dọn quá mức chỉnh tề, nhưng mà dù sao luôn dựa vào bọn họ giúp đỡ cũng không được, nghĩ đến chuyện Lý Phong đề nghị mua người, Đường Xuân Minh nói, “A Phong, không bằng cũng thuê một hai người giúp đỡ làm việc đi, có lúc bận rộn không lo nổi chuyện trong nhà, dù là quét dọn trong ngoài cùng nấu cơm nước cho hai đứa nhỏ cũng được a.”
Hà lão vuốt râu cười nói, “Ta còn tưởng rằng phải rất lâu nữa ngươi mới có thể nhìn thấy điểm này đi.”
Đường Xuân Minh tức giận lườm một cái, Hà lão cũng không nhắc chính là muốn xem nhìn làm trò cười đi. Điều này cũng không thể trách hắn không muốn làm, chủ yếu là phòng ốc rộng, tiền viện hậu viện nếu như muốn quét dọn toàn bộ cũng cần phải mất không ít thời gian, lại còn phải bận bịu chuyện sau núi rồi chăm sóc trồng rau, hắn cùng Lý Phong hai người cũng không rảnh rỗi chút nào.
“Được rồi, ” Lý Phong ôm A Sâm vui vẻ đáp lại, “Ta đi thu xếp một thoáng.” Lý Phong cũng là đau lòng Minh ca nhi, đã sớm muốn thuê người, nhưng Minh ca nhi nói không quen trong nhà có người ngoài, vì vậy hắn cũng chỉ đành giành làm trước chút chuyện, cũng làm cho Minh ca nhi bớt lo hớn chút.
Tìm người cũng không phải là chuyện phiền phức gì, ngoại trừ Đại Sơn, có mấy hán tử vẫn luôn làm việc trong núi, Lý Phong cũng nhìn trúng tính tình của bọn họ xem như thuê bọn họ là người làm. Lúc chọn người cũng chỉ chọn những người có tính tình như vậy, ngay cả người nhà bọn họ cũng biết một chút, cũng không muốn tìm một người miệng tiện làm hỏng chuyện tốt, qua một thời gian, mấy gia đình này cũng coi như không tồi, chuyện trên núi căn bản không truyền ra bên ngoài, vì vậy Lý Phong hỏi mấy gia đình này một chút có phu lang hoặc ma ma nào rảnh rỗi muốn giúp làm chuyện trong nhà hay không.
Cuối cùng bọn họ lựa chọn một vị ca sao chừng bốn mươi tuổi, người trong thôn cũng gọi hắn là Trần sao sao, cũng là một vị sao sao quả phụ, hán tử trong nhà vì đi lính mà ch.ết bên ngoài, hắn một thân một mình nuôi con lớn dũng không có tái giá, bây giờ con trai hắn làm việc sau núi, nhân khẩu trong nhà cũng đơn giản, dùng người như vậy mặc kệ là Lý Phong hay Đường Xuân Minh cũng đều cảm thấy bớt lo, vì vậy người sau liền đánh tiếng, vị Trần sao sao này không nhiều lời, cười lên rất ôn hòa, nhưng tay chân chịu khó, chuyện trong nhà làm xong liền giúp trông hai đứa nhỏ, theo như hắn nói, hắn đã sớm mong chờ con trai cưới phu lang về sinh một đại tôn tử, hắn cũng cảm thấy may mắn khi nhà có trẻ con, bởi vậy nhìn hai đứa nhỏ liền cảm thấy yêu thích.
Trước khi có Lý Phong giúp đỡ, gia đình bọn họ bởi vì nghèo khổ cho nên hán tử vẫn chưa cưới được ca nhi, Trần sao sao tự mình nuôi con cũng không dễ dàng, chờ đến khi con trai lớn làm gì còn tiền để cho hắn cưới phu lang, lại không muốn con trai cưới một người không vừa ý về, vì vậy vẫn luôn trì hoãn. Nhưng mà sau này cuộc sống càng ngày càng tốt, hiện tại con trai của hắn cũng theo Lý Phong làm việc, cũng đã có môi ma đến nhà hắn làm mai cho con trai.
Có Trần sao sao hỗ trợ ở nhà, Hà lão cũng nhàn hơn trước rất nhiều, rảnh rỗi liền chắp tay sau lưng cũng Hồ lang trung ra sau núi đi dạo. Hai người cùng nhau quan sát kỹ thuật ghép của Đường Xuân Minh, lúc hứng thú còn có thể động tay. Đường Xuân Minh càng thêm thanh nhàn hơn, cảm giác mình lại lười biếng, có nhiều thời gian ở cùng hai đứa con trai hơn, món tiền nhỏ này xài rất đáng giá.
Liền ngay cả mấy người Trương Tú cũng nói như vậy, tuy rằng bọn họ không rõ Lý Phong mang về bao nhiêu bạc, nhưng dựa vào Toàn dương quán ở trong huyện, nhìn một chút liền biết có thể kiếm không ít bạc, dù là hiện tại thời tiết cũng không lạnh như trước, như chuyện làm ăn của Toàn dương quán cũng không vắng vẻ chút nào, định kỳ kéo dê vào trong huyện là chuyện cả người trong thôn đều biết, nhưng mà người bên ngoài dù ước cũng không được như vậy.
Vào lúc này, chuyện xây xưởng rượu rốt cuộc cũng truyền khắp thôn, thôn Bình Sơn lại một lần nữa vui mừng, luền ngay cả ca nhi ma ma không thường ra ngoài cũng ra khỏi nhà dò hỏi một số gia đình quen biết, rượu này thật sự có thể nhưỡng được? Sau khi nhưỡng được thật sự có thể bán đi? Nhà Lý Phong thực sự có quan hệ với hoàng thương Dung gia? Không phải là dọa người chứ? Đối với bách tính tóc húi cua mà nói, liền ngay cả nhìn thấy nha dịch trong nha môn cũng không dám nói chuyện, huống hồ là hoàng thương, cái này không như bình thường, cũng là có quan hệ với hoàng đế bệ hạ a, chỉ sợ ngay cả huyện thái gia nhìn thấy hoàng thương còn phải khách khí.
Đồ gì nếu như có thêm một chữ “Hoàng” đằng trước liền tăng giá trị lên trăm lần, cường điệu cũng không phải bình thường.
Hơn nữa ở triều đại Quốc Khánh, tuy rằng cũng trọng nông ức thương, nhưng địa vị thương nhân cũng không tính là thấp, không có luật không cho phép thương gia trong vòng ba đời không được tham gia thi cử, những người có tiền làm thương đối với dân chúng mà nói chính là những gia đình giàu có, huống hồ là hoàng thương, có người còn nói trong nhà hoàng thương mặt đất đều được dát vàng, ngay cả hạ nhân cũng mặc quần áo lụa là gấm vóc, có mấy lời truyền đến tai Đường Xuân Minh nghe xong liền cười không ngừng.
Nhà mới mua mầm rau từ nhà Lý Phong lại bắt đầu cân nhắc, có nên nghe theo Lý Chính trồng cao lương hay không? Kỳ thực hầu hết mọi người đều sẽ trồng một ít, đều là dùng đất hoang hoặc là đất xấu trong nhà, loại gạo này trồng được quá ít, không bằng giữ lại trồng những loại như lúa mạch có thể bán lấy tiền giao thuế, chỉ trồng một ít coi như làm lương thực phụ cải thiện khẩu phần cho gia đình mình.
“Trồng đi, ngược lại Lý Chính cũng trồng cao lương, năm ngoái không phải cao lương nhà Minh ca nhi cũng được mùa sao, hơn nữa đến lúc đó có khế ước, sẽ do xưởng rượu thống nhất mua để nhưỡng rượu, chắc chắn sẽ không lỗ vốn.”
“Đúng vậy a, nhìn hai người Phong tiểu tử cùng Minh ca nhi, còn có mấy gia đình đi theo, làm gì có chuyện chịu thiệt.”
“Nhưng mà cổ phần của xưởng rượu đến cùng là thế nào a? Có muốn chiếm phần hay không? Nghe nói sau khi chiếm phần sau này bán đi có thể được chia bạc.”
Người trong thôn chiếm phần như thế nào cuối cùng mọi người đã thương lượng ra hai biện pháp, một là nhà nào có bạc thì trực tiếp nộp bạc vào, một cái khác chính là chờ đến khi thu hoạch cao lương thì trực tiếp dùng cao lương nhập vào xưởng rượu đổi lấy cổ phần, chính là nói cao lương đó không được đổi thành bạc mà phải đổi thành cổ phần, cái này nhất định phải viết vào khế ước song phương, cũng phải chỉ cần lần này, nếu như sau này đổi ý vậy cổ phần này có thể do xưởng rượu thu về hoặc do thành viên trong xưởng rượu mua, mà không cho phép chuyển nhượng cho người ngoài thôn không có liên quan.
Có một số người mạnh dạn trực tiếp đến nhà Lý Phong hỏi, không chỉ có góp bạc, còn muốn ký khế ước trực tiếp bán toàn bộ cao lương làm cổ phần, dù sao trong nhà cũng trồng rau, chờ sau khi bán rau trong nhà liền có bạc sẽ không thể không vượt qua nổi như lúc giáp hạt. Nhóm đầu tiên nhập cổ phần vào nhiều nhất này sau khi được chia bạc liền cười không ngậm mồm được, quả nhiên lúc trước làm quá đúng rồi, những gia đình nhát gian bảo thủ kia đều ao ước đỏ mắt bọn ho a, ai bảo trước kia bọn họ nhát gan a.
Nhà Trương Tú cùng Vương Mạc còn có mấy nhà Lục thúc cũng đã sớm biết chuyện xưởng rượu, chờ đến khi Lý Chính công bố ra, là nhóm gia đình hưởng ứng đầu tiên, nhìn thấy những nhà đang do dự kia, Trương Tú đều thầm mắng một tiếng ngu xuẩn a, rõ ràng là Minh ca nhi đưa bạc cho người trong thôn mà còn phải cân nhắc đến cân nhắc đi, hắn cùng Đại Sơn không chỉ muốn góp bạc góp cao lương, chờ đến khi xưởng rượu được mở còn muốn vào trong làm việc.
Tiền gia đương nhiên cũng suy nghĩ đến chuyện này, cha mẹ Tiền Đắc Phúc suy nghĩ một chút liền lấy bạc dưỡng lão của mình đưa đến chỗ Lý Chính, dù sao hiện tại bọn họ còn chưa đến thời điểm nằm không động được, theo như tính tình của Tiền Đắc Phúc, bọn họ cũng không hi vọng đứa con con trai này dưỡng lão bọn họ, còn không bằng kiếm chút bạc nắm trong tay mình, làm cha mẹ đầu óc còn bình tĩnh hơn con trai mình.
Nhưng dù sao cũng là con trai, vì vậy hai lão nhân cũng gọi Tiền Đắc Phúc đến hỏi quyết định của hắn, trong lòng vẫn muốn lôi kéo con trai, lại không nghĩ rằng ý không hợp nửa câu cũng ngại nhiều, cuối cùng hai lão nhân tức giận đến mức đuổi con trai đi.
“Dù sao hiện tại cũng tự hắn quyết định, sau này cũng đừng bận tâm về hắn, cũng may còn một đứa con trai là hiếu thuận nghe lời.” Tiền lão cha khuyên nhủ, trong mắt loé ra tia thất vọng.
“Nghe xem nó còn nói cái gì chứ, cái gì mà hoàng thương có phải là lừa đảo hay không, còn nói không chừng nhà Lý Phong cùng người bên ngoài lừa bạc người trong thôn, lão già, ngươi nói xem sao chúng ta lại sinh ra một đứa con không có tiền đồ như vậy, còn cưới một ca nhi phá sản về.” Tiền ma ma tức giận nện giường, hóa ra cái Tôn ca nhi kia sau một lần gây chuyện, lại còn bị Hà lão dọa nếu không chăm sóc sau này khỏi sinh nữa, sợ đến mức ca nhi này cũng thành thật hơn, cái gì cũng mặc kệ chỉ để ý đóng cửa lên giường nằm, ngay cả Tần tiểu tử cũng không quan tâm nhiều nữa.
Bớt sinh chuyện đương nhiên khiến cho hai lão nhân bớt không ít lo lắng, đỡ khiến cho gặp người trong thôn còn cảm thấy xấu hổ, tuy nói phân gia, nhưng mà xảy ra chuyện gì bọn họ cũng chịu liên lụy. Nhưng mà so với trước đó còn tốn hơn nhiều, bên lang trung kê đơn uống một bát rồi lại một bát, cũng đều là dùng bạc đổi lấy a, hơn nữa động một chút liền gọi Hồ lang trung đến, hành hạ khiến cho không khí tết vui vẻ bên bọn họ cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Tiền Đắc Phúc sau khi về nhìn thấy Tần Cẩu Đản đứng trong sân ánh mắt có chút thâm trầm, từ sau khi vào núi từ lần trước hắn liền không cho tên tiểu tử này sắc mặt tốt, lần kia hắn thật sự bị dọa sợ, nguy nguy hiểm hiểm lọt vào miệng sói đói suýt chút nữa liền không về được, tất cả những thứ này còn không phải là do tên tiểu tử thối này tạo thành sao, nếu không phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Tôn ca nhi hắn đã sớm đem tên tiểu tử này vứt cho Tần gia rồi.
“Đương gia, ngươi trở về rồi, công công ma ma bảo ngươi đi có chuyện gì không?” Tôn ca nhi nghe được động tĩnh liền tựa ở trên giường ôn nhu hỏi.
“Không chuyện gì, ngươi cẩn thận chăm sóc mình là được rồi, chuyện bên ngoài không cần ngươi quan tâm, sẽ để cho a mẫu qua đây chăm sóc ngươi hai ngày.” Tiền Đắc Phúc căn bản không nói chuyện trong thôn cho Tôn ca nhi, hơn nữa bởi vì cuối năm ngoái náo động một hồi, những nhà vốn còn nguyện ý qua lại với hắn liền không qua đây nữa, chỉ lo nếu có gì không hay mất đứa nhỏ này Tôn ca nhi có thể trách lên đầu bọn họ hay không, không thấy tình hình lúc trước đến nhà Minh ca nhi đòi người hay sao, không người đến nói hơn nữa hắn lại không đi ra ngoài đương nhiên không biết được tình hình trong thôn.
Tôn ca nhi vừa nghe được Tiền Đắc Phúc muốn đi ra ngoài sắc mặt liền trắng bệch, vô lực nói, “Đương gia, sao ngươi lại đi ra ngoài vào lúc này? Ngươi biết mà, ma ma hắn căn bản không thích ta, ta…”
“Ta không ra ngoài kiếm bạc thì lấy bạc từ đâu để mua thuốc cho ngươi uống?” Trước kia Tiền Đắc Phúc nhìn thấy dáng vẻ đấy của Tôn ca nhi liền không nhịn được quan tâm che chở, nhưng mà hiện tại lại không nhịn được nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Tần Cẩu Đản liền tiến vào phòng, nhìn thấy a mẫu thất vọng nhìn Tiền Đắc Phúc rời đi, cười nhạo hai tiếng, quái gở, nhưng mà cũng không nói gì liền xoay người rời đi, cũng rời đi Tần gia, không ai biết được hắn ở bên ngoài làm những cái gì.
Tôn ca nhi ở trong phòng kêu Cẩu Đản thế nào cũng không gọi được con trai mình về, nhíu nhíu mày, rồi lại an ủi mình, “Không quan trọng lắm, Cẩu Đản không thể rời khỏi ta, chờ đến khi đứa nhỏ này được sinh ra lại cẩn thận cứu vãn quan hệ với Cẩu Đản.” Trước khi sinh ra đứa nhỏ, hắn cũng không dám đuổi theo Cẩu Đản như trước, hắn thật sự sợ sau này không sinh được nữa sẽ khiến cho đương gia ghét bỏ, không có con hắn dù hạ thấp tư thái cũng không có cách nào cứu vãn được tâm một hán tử.
&&&
Triệu gia cũng bởi vì chuyện của xưởng rượu mà xảy ra một lần tranh chấp, nhưng mà lần này không phải xảy ra trong nhà của Triệu lão ma, mà bên phía tam thúc công. Bên trong người Triệu gia, đối với chuyện xưởng rượu cùng hai phu phu Lý Phong và Đường Xuân Minh cũng có mâu thuẫn, tiểu bối Triệu gia bất mãn cực điểm với Tam thúc công rốt cuộc cũng mượn cơ hội này bạo phát.
Một nhóm người muốn gia nhập vào xưởng rượu, bọn họ chưa thưởng thức rượu Đường Xuân Minh nhưỡng ra, rượu này chỉ có ở trong tiệc mừng ngày đó, Triệu gia ngoại trừ lục thúc cũng không có ai tham dự hôn lễ, một là biết Đường Xuân Minh không hoan nghênh bọn họ, hai là tam thúc công cùng Triệu lão ma nếu biết bọn họ đến lại qua nháo một hồi. Nhưng không uống qua không có nghĩa là bọn họ không biết đi hỏi, những người từng uống rượu mình kia không ai là không giơ ngón cái khen ngợi món ăn cùng rượu ngày đó, lời khen đó khiến người ta nghi ngờ không biết có khuếch đại hay không, nhưng có thể xác định được, rượu ủ ra nhất định không cùng đẳng cấp với những loại rượu bán trên trấn.
Càng không cần phải nói đến đối tượng hợp tác chính là hoàng thương, lúc Dung Nguyệt đến bọn họ có đứng từ xa mà nhìn mấy lần, chỉ cần hộ vệ tùy tùng đi theo sau cũng đủ hù ch.ết người, sức mạnh khiến cho bọn họ sợ hãi như vậy càng khiến cho bọn họ tin tưởng một nhà Lý Phong hơn.
Vì những chuyện tìm hiểu được này bọn họ vẫn vô cùng xem trọng triển vọng của xưởng rượu, chỉ cần tập trung vào cái này sau này nhất định có thể kiếm được lời gấp đôi, chuyện này đối với người quanh năm suốt tháng dựa vào đất mà kiếm ăn quả thật là cơ hội từ trên trời rơi xuống, nếu như thật sự bỏ qua cơ hội này bọn họ ngay cả suy nghĩ giết người cũng có.
Nhưng mà chuyện này tam thúc công căn bản không thể hé miệng, nói đây là chuyện của Lý gia Triệu gia bọn họ không nên xen vào, Triệu gia là gia đình đọc sách cũng không thể làm hỏng tên tuôi của tổ tông, bọn tiểu bối đàng hoàng trồng trọt đi, cẩn thận mà bồi dưỡng một người đọc sách thời điểm Triệu gia phất lên nằm ngay trong tầm tay.
“Đọc sách đọc sách! Dưỡng ra người như Triệu lão tam liền có thể phất lên sao!” Oán hận nhất vẫn chính là người Triệu gia đi, lần trước để Triệu Đại Ngưu đem bạc bọn họ khổ cực tích góp được cầm ra bên ngoài khoái hoạt không biết ở đâu, còn muốn cho bọn họ cung phụng tiếp sao? Nằm mơ đi! nếu như Triệu lão tam đọc sách không được còn muốn bọn họ tiếp tục cung phụng một người khác? Cung đến cuối cùng dưỡng ra không ít bạch nhãn lang sao?
“Nhìn nhà Lục thúc bây giờ xem, nếu là trước kia còn không bằng mấy nhà chúng ta đâu, nhưng còn bây giờ thì sao, những nhà chúng ta có ai hơn được nhà Lục thúc?”
“Đúng đấy, không bằng học Lục thúc, có nhận tổ tông Triệu gia hay không cũng không phải là chuyện Tam thúc công có thể quyết được được, lúc trước chúng ta chạy nạn cũng chỉ là bàng chi Triệu gia thôi.”
“Không sai, nếu như tiếp tục như vậy sau này tiểu tử nhà chúng ta muốn giao tiền buộc tu cho học đường còn không được, dù cho tiểu tử nhà chúng ta tư chất kém không đọc được sách, nhưng mà biết chữ cùng không biết chữ là không giống nhau a.”
“Đúng vậy, chờ đến khi mở xưởng rượu nhất định sẽ phải thuê không ít công, lẽ nào có thể trơ mắt nhìn người khác kiếm tiền sao?”
Oán khí càng tích góp càng nhiều, chờ đến khi nghe được lời phản đối thứ hai của tam thúc công, bọn họ rốt cuộc cũng bạo phát, co mấy gia đình căn bản không còn giống như trước nể mặt tam thúc công nữa, hất tay rời đi, côn bố Triệu gia nên tuyển chọn một tộc trưởng khác tài năng hơn, tam thúc công lớn tuổi suy nghĩ cũng không còn minh mẫn nữa.
Lần này, tam thúc công rốt cục tức giận đến thổ huyết, nằm ở trên giường hầu hạ hắn gọi lang trung cho hắn cũng không phải là người nhà Triệu lão ma kia, Triệu lão tam mà tam thúc công vừa ý nhất cũng chạy lên huyện không về, cho nên chăm sóc hắn vẫn chính là con trai cùng cháu trai vẫn bị hắn không quan tâm, nhưng mà hầu hạ thì hầu hạ, nhưng không cho cha của họ sắc mặt tốt, việc này rõ ràng là thành kiến của cha bọn họ với Minh ca nhi, tuy nhiên không nên lấy tiền đồ của tiểu bối bọn họ ra đùa giỡn.
“Những ngày này cha quả thật có chút hồ đồ rồi, tuổi càng lớn càng nhớ đến vinh quang ngày xưa của tổ tiên, tuy nhiên không suy nghĩ một chút xem, chính những vinh quang kia cũng không liên quan đến bàng chi bọn họ, mà là dòng chính của Triệu gia, bàng chi có thể hưởng thụ bao nhiêu còn không phải là vẫn dựa vào trồng trọt ăn cơm, hơn nữa chúng ta được sinh ra ở thôn Bình Sơn dựa vào đất kiếm ăn, cũng không dám tham vọng những tháng ngày như vậy.” Nói chuyện chính là chuyện của tiểu nhi tử, lần trước bảo hắn lên huyện đưa tiền cho Triệu lão tam hắn cũng không chịu đi, cuối cùng gây ra chuyện Triệu Đại Ngưu cầm bạc bỏ trốn, tam thúc công còn vì chuyện này mắng con trai một trận, nếu như lúc trước hắn chịu đi một chuyến thì làm sao có chuyện mất không số bạc này.
Tiểu nhi tử này kỳ thực đi theo bên người cha hắn lâu nhất, cũng hiểu rõ lòng của cha hắn nhất, cho nên đến bây giờ mới càng cảm thấy ý nghĩ này kỳ lạ, Triệu lão tam là người thế nào? Ngay cả huynh trưởng ruột thịt của mình cũng chưa chắc có bao nhiêu cảm tình, sau này thật sự sẽ mang theo huynh đệ con cháu trong tộc? Nói là Đại Hổ nuôi ra một bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa) cũng không sai, chuyện Triệu lão ma muốn bán Minh ca nhi cùng tiểu chất tử tam thúc công căn bản không thể không biết một chút nào? Chỉ sợ hắn biết nhưng cũng dung túng cách làm của bọn họ, tưởng tượng như vậy khiến cho lòng người đau xót.
“Đúng vậy, trước đây còn tốt một chút, sẽ không bảo chúng ta lấy bạc ra, nhưng mà hiện tại trong mắt chỉ có một mình Triệu lão tam, ngay cả tôn tử mình cũng không để ý, những người như chúng ta có bao nhiêu của cải chứ? Không hi vọng cha để chút gì cho tôn tử, nhưng mà chúng ta cũng nên suy nghĩ vì con trai mình.”
“Nhưng mà đó là cha chúng ta a, ngươi muốn làm thế nào? Hơn nữa hôm nay cha còn thổ huyết nữa, nếu như chúng ta lại làm ra chuyện gì, vậy thì đúng là đại bất hiếu.” Nếu như tiếp tục bức nữa sẽ ch.ết người, bọn họ không thể gánh nổi danh tiếng bức ch.ết cha ruột.
“Vậy thì làm thế nào a? Không bằng trước tiên gạt cha đã? Chúng ta âm thầm thương lượng với Lý Chính một chút? Còn có chỗ Minh ca nhi cũng nên giải thích.”
“Ai…”
Cha tạo nghiệt còn muốn hậu bối bọn họ giải quyết, Minh ca nhi có chỗ nào không tốt chứ? Một mực muốn tranh đấu cùng một ca nhi, cha làm như vậy còn không phải là không vừa mắt một ca nhi có thể làm được như vậy sao?
Ngay tại thời điểm Triệu gia muốn phân nhánh với Tam thúc công ngay cả chính con cái hắn cũng không muốn nghe lời, chỗ Đường Xuân Minh cũng nghe được chuyện tam thúc công bị tức đến thổ huyết, cái này vẫn là do Lục thúc nói cho hắn.
Triệu lục thúc cũng không bỏ việc dùng xe bò chở người trong thôn lên trấn, mỗi ngày một chuyến, nối liền với trấn và thôn Bình Sơn, ngoại trừ khi trời có tuyết lớn không thể đi được, hôm đó sau khi trở về từ trên trấn liền đi ngang qua nhà Lý Phong đặc biệt nói cho hắn biết, hai người nói chuyện cũng không tránh Đường Xuân Minh, ngay cả Đường Xuân Minh cũng biết được, đồng thời hiểu rõ đầu đuôi chuyện này.
Hắn muốn cho hai người Lý Phong cùng Minh ca nhi chuẩn bị tâm lý, bộ phận người muốn phân nhánh với tam thúc công chỉ sợ sẽ tìm đến chỗ Minh ca nhi, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có phiền toái.
Đường Xuân Minh cảm thấy vô cùng hoang đường, chuyện phát triển đến trình độ này, cùng coi như là điều cực kỳ kỳ lạ của thôn Bình Sơn a.
Cách làm của tam thúc công đến cùng không được lòng bao nhiêu người mới khiến cho những người trong Triệu gia không thể không phân nhanh hoặc lập một tộc trưởng khác? Đối với chuyện một lão nhân lớn tuổi như vậy bị tức đến thổ huyết, trong lòng Đường Xuân Minh không thể nảy ra sinh một chút đồng tình nào. Từ lúc đến đây lần đầu tiên nhìn thấy tam thúc công, tuy rằng biết được tam thúc công vì mặt mũi của Triệu gia mới làm vậy, nhưng hắn sao lại không thấy vẻ không thích trong mắt tam thúc công với hắn, đây là không thích hắn đem chuyện nháo trước mặt mọi người, dưới cái nhìn của hắn, chuyện của Triệu gia hẳn là nên giải quyết bên trong Triệu gia a, thật sự là nếu như nói trước mặt hắn thì chuyện của hắn là A Lâm sẽ được giải quyết sao?
Không khác nào nằm mộng ban ngày! Hắn có thể áp chế Triệu lão ma cùng Vương Xuân Hoa tham lam một lần nhưng không thể làm được lần một lần hai, cuối cùng kết quả của hắn cùng A Lâm không thể tốt hơn so với lần đầu tiên, dù là ép ra hai mạng người cũng giống như ca nhi Đại Liên nhà Triêu lục thúc vậy, thậm chí sợ là còn không bằng Đại Liên, bởi vì Đại Liên gả đi từ Triệu gia còn có Triệu lục thúc đòi lẽ phải, nhưng hắn cùng A Lâm thì sao? Chỉ cần suy nghĩ một chút tâm Đường Xuân Minh liền trở nên lạnh lẽo.
“Triệu a ma cùng Vương Xuân Hoa tới đây?” Đường Xuân Minh hiếu kỳ hỏi.
“Bọn họ?” Lục thúc nở nụ cười gằn, “Hai người bọn họ từ trước tới nay chỉ có vào mà không ra, bọn họ sẽ cam lòng lấy số bạc này ra cho ngươi làm xưởng rượu?” Lục thúc cũng coi như hiểu rõ đôi ma sao kia, rất dễ có thể đoán được suy nghĩ trong đầu bọn họ, dưới cái nhìn của bọn họ xưởng rượu này cũng là của Minh ca nhi, vì vậy sao bọn họ có thể quăng bạc vào, nếu như Triệu lão tam ở nhà nói không chừng còn có thể nghĩ thông suốt một chút,dù sao ở bên ngoài kiến thức cũng biết được nhiều hơn. Hiện tại Lục thúc cảm thấy Triệu lão tam lên trấn rất tốt, đỡ phải khiến Minh ca nhi buồn nôn.