Chương 91: Mang thai
A Sâm vốn bởi vì cha rời đi mà thông minh lên rất nhiều lại sinh động hẳn lên, Đường Xuân Minh không thể phản kháng lại được ý kiến của mọi người liền nằm trên giường, các loại chuyện trong nhà đều giao cho Trần sao sao cùng mẹ kế không cho hắn chạm vào, bây giờ Lý Phong không ở đây bọn họ càng phải cẩn thận gấp bội, mà bây giờ A Sâm đang vui mừng nằm nhoài bên người a mẫu, thỉnh thoảng sờ sờ bụng a mẫu nó.
“A Mẫu A Mẫu, lúc nào đệ đệ có thể chơi cùng A Sâm?” Không trách người trong thôn đều cảm thấy A Sâm thông minh, mới lớn như vậy mà đã có thể biểu hiện được đầy đủ suy nghĩ của mình.
Đường Xuân Minh 囧, thật muốn đem tiểu hỗn đản này đánh mông một trăm lần rồi lại một trăm lần, mấy ngày này đều ghé vào tai hắn hỏi những vấn đề tương tự như vậy, hắn đáp lại một lần còn không vừa lòng, thần tình kia giống như hận không thể để cho đứa nhỏ trong bụng hắn nhanh chóng ra ngoài chơi cùng nó.
“Đạp Vân đâu? Đạp Vân, nhanh chóng đêm tiểu tử này đem ra ngoài đi!” Đường Xuân Minh kêu gào ra phía ngoài phòng.
Không lâu sau, tiếng vó ngựa liền vang lên, chỉ chốc lát sau, cái đầu trắng của Đạp Vân liền xuất hiện trong phòng, phối với hai con ngươi đen láy, vô cùng linh động. Đạp Vân cọ cọ tay Đường Xuân Minh, sau đó theo hướng ngón tay của Đường Xuân Minh liền há mồm, đem A Sâm cắn ra ngoài.
Mãi đến tận khi ra ngoài phòng thanh âm rít gào của A Sâm mới vang lên, bởi vì nó nhiều lần được căn dặn không thể quấy rầy a mẫu. Đương nhiên hỏi mấy câu hỏi trong lòng A Sâm không được coi là quấy rầy.
“Tiểu Vân xấu, Tiểu Vân xấu, ta muốn A Mẫu a ~~~ ”
Cuối cùng cũng đem tiểu hỗn đản lấy đi, Đường Xuân Minh ngã vào trên giường dùng chăn che mặt. A Phong khốn nạn, người đi rồi lại để lại cái…phiền phức như vậy cho mình.
Nhưng mà, có thể là trải qua một lần, qua mấy ngày người cũng trở nên thông suốt hơn rất nhiều, nguyên thân để lại tiểu hỗn đản cho hắn hắn còn sinh ra được, huống hồ hiện trong trong bụng này là của A Phong, ý nghĩa khác nhiều. Hắn cũng không phải thật sự hồ đồ, ý muốn của người nhà họ Lý hắn đương nhiên có thể nhìn ra, tuy rằng A Lâm và A Sâm được đặc cách tiến vào gia phổ, nhưng mà dưới cái nhìn của bọn họ đây đến cũng không phải là huyết thống thực sự của Lý gia. Huống hồ, A Phong đồng ý vì hắn coi hai đứa nhỏ làm con đẻ của mình, hắn lại chịu khổ một chút… Cũng không phải là không được a…
Chính là nghĩ đến mình phải dằn vặt hơn nửa năm mà tên đầu sỏ lại không có ở trước mắt mình, trong lòng Đường Xuân Minh liền giận dữ, thật muốn mang người lại đây đánh một trận.
Đặc biệt nghĩ lại liền xấu hổ, lấy thời gian Hà lão suy tính, còn không phải là lúc hai người ban ngày tuyên ɖâʍ sao, Đường Xuân Minh chợt cảm thấy mặt mũi đều không còn, thấy ánh mắt của Hà lão đều lộ ra ý hiểu rõ ràng.
“A Mẫu…” A Lâm bưng bát sữa dê nóng mà Trần sao sao đun đi vào, đến khi vào, nhìn thấy A Sâm không ở trong lòng nó cũng thở phào nhẹ nhõm, nó cũng bị đệ đệ hỏi phiền,
Đường Xuân Minh ngồi dậy, thở ra một hơi, nhận lấy sữa dê liền uống hết một ngụm, uống xong liền đặt qua một bên lau miệng, hừ hừ, không phải sinh con, không phải một người sinh sống, có cái gì quá mức, Đường Xuân Minh hắn có cái gì chưa trải qua chứ. Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của A Lâm nhìn về bụng hắn, khóe miệng giật giật, vỗ vỗ đầu A Lâm, “Vẫn là A Lâm ngoan nhất, ra ngoài chơi đi, a mẫu không có chuyện gì.”
Sau A Lâm là Vương Anh đi vào, Lý Phong đi rồi hắn thường xuyên qua đây xem con riêng, ngày đó hắn cũng ở,nhưng mà lại ở trong nhà, không muốn ra ngoài nhưng không lâu lắm liền thấy con riêng về, cũng may là tin tức tốt, bằng không chỉ có có thể xin lỗi ca tế.
Đường Xuân Minh đang muốn lén lút xuống giường ra ngoài một chút, nằm mấy ngày xương cốt đều muốn nhũn lên, vừa nhìn thấy mẹ kế động tác liền dừng lại, mặt chậm rãi quay qua Vương Anh cười gượng hai tiếng, “A mẫu, ta thấy gian nhà có chút bừa bộn, muốn thu dọn một chút.”
Vương Anh lườm hắn một cái, nói: “Được rồi, Hà lão cũng đã nói rồi thân thể ngươi không quá đáng lo, chỉ cần không quá vất vả là được, muốn đi thì đi, bằng không ta đều biến thành kẻ ác.”
Quá tốt rồi, rốt cục bỏ được lệnh cấm, Đường Xuân Minh suýt chút nữa mừng rỡ ôm chặt lấy mẹ kế, nhưng mà vừa nhìn thấy sắc mặt của mẹ kế liền sợ hãi, nghĩ đến ngày đó mẹ hắn biết được trong bụng hắn lại có thêm một đứa mặt liền biến thành đen.
Ngày đó Vương Anh nhìn bụng hắn một hồi lâu, mới nói: “Xem ra ngươi là thể chất dễ mang thai, đứa này đều là đứa thứ ba.” Cùng ngày trận sét thứ hai liền đánh đến, điều này cũng khiến cho hắn có suy nghĩ, sau này hắn cũng A Phong không thể tùy ý lăn giường nữa, bởi vì xác xuất trúng thưởng của hắn cao hơn người khác, không phải sao, người khác nói ba năm sinh hai, chính là nói đến tình hình của hắn đi. Đều qua mấy ngày, mỗi khi nhớ tới Đường Xuân Minh liền muốn ô mặt.
&&&
Lại qua mấy ngày, Dung Nguyệt cũng đến, là chuyện rượu.
Lần đầu tiên bán rượu, tự nhiên phải thận trọng hơn, hộ tống hắn đến đây, có người chuyên môn bán rượu, có thể xác định đẳng cấp cùng giá cả, mà thôn Bình Sơn lại thiếu người như vậy, cái này đều cần thời gian chậm rãi tích lũy.
“Biết Lý Phong đại ca không ở ngươi cô đơn một mình, ta đặc biệt tới cùng ngươi.” Dung Nguyệt nhìn thấy Đường Xuân Minh liền nói, sau đó dùng quạt gõ gõ bàn tay mình, cười nói với Đường Xuân Minh, “Thật không nhìn ra Lý Phong đại ca lợi hại như vậy, ngươi nói, nếu như Lý Phong đại ca trở về nhìn xem trong nhà lại có thêm miệng ăn thì vẻ mặt sẽ như thế nào?”
Bây giờ Đường Xuân Minh cũng hiểu rõ thú ác trong lòng người này, làm bộ hung ác nói, “”Cút!” Mới ngồi được bao lâu, lại có thể hiểu rõ tình hình của hắn như vậy.
“Ha ha…” Dung Nguyệt cười to.
“Có phải ngươi rất hâm mộ không? Còn không bằng chính mình tự sinh một đứa.” Đường Xuân Minh cũng ý đồ xấu đề nghị, “Ngươi bây giờ chính là Dung đương gia, đi tuyển hán tử làm ca tế ở rể đi, đã có đối tượng chưa?” Đường Xuân Minh ở chung cùng Dung Nguyệt, không coi hắn làm ca nhi, mà là nam nhân, vì vậy nói chuyện với hắn cũng rất tùy ý.
Cái này chính là chọc vào chân đau của Dung Nguyệt, thời đại này muốn tìm một ca tế vừa ý cũng không quá dễ dàng,hắn không phải không ai muốn, hán tử hướng về địa vị cùng gia tài của Dung gia càng nhiều, nhưng mà cái kia đều có chút cong queo méo mó, hắn làm gì nhìn được. Vì vậy liền kéo dài đến tuổi này, dưới mắt người khác chính là ca nhi lớn tuổi chưa kết hôn, nói tới việc này hắn cũng đau đầu, hướng về phía Đường Xuân Minh tát nước đắng “ “Muốn tìm một hán tử vừa ý nào có dễ dàng như vậy, mấy người trong tộc từng người từng người đem con trai của mình đến trước mặt ta, muốn ta chọn trong đám con trai họ một người bồ dưỡng thành đương gia đời sau, hơn nữa vì mục đích này mà không ngừng bêu xấu ta, trăm phương ngàn kế cản trở việc hôn nhân của ta.”
Đường Xuân Minh rất không có lòng thông cảm vỗ vỗ cánh tay của hắn: “Từ từ tìm đi, không phải tất cả hán tử đều cổ hủ như vậy.”
“Ta trực tiếp nhận con của ngươi làm nghĩa tử đi.” Dung Nguyệt đề nghị.
“Tuyệt đối đừng!” Đường Xuân Minh sợ đến mức nhanh chóng lắc đầu xua tay, “Ta cũng không muốn đem những người nhà ngươi kéo tới, con trai của ta tự ta nuôi.” Dù là nghĩa tử cũng không được, tâm tư của gia gia tộc lớn hắn không muốn động vào, tuy nói nghĩa tử không tranh đoạt chức gia chủ của Dung gia, nhưng ai biết được liệu có người nghĩ không thông muốn qua nghĩa tử này để tiếp cận Dung Nguyệt, vì vậy, ngàn vạn lần không được.
Dung Nguyệt không nhịn được cười ra tiếng, lại có người sợ con thành nghĩa tử hắn như sợ cọp, phải biết Lý Phong đại ca võ công cao cường, trong trận chiến này nhất định có thể lập công, nếu như hắn tiếp tục phát triển ở trong quân doanh, sau này địa vị của hắn cùng con hắn Dung Nguyệt hắn há lại có thể cùng.
&&&
Đường Xuân Minh theo Dung Nguyệt đến xưởng rượu cùng người giám định rượu để làm làm giám định, phẩm tửu sư Dung Nguyệt mang đến có hai người, một người râu tóc đều trắng, một người khác là hán tử trung niên, đối với Dung Nguyệt vô cùng cung kính, cũng rất kính trọng Đường Xuân Minh, mà căn nguyên của nó, chính là bọn họ cũng từng hưởng qua rượu năm ngoài Đường Xuân Minh ủ, trong lòng biết, Khánh quốc này sẽ lại xuất hiện một loại rượu mới, làm người giám định, bọn họ cảm thấy vô cùng vinh dự.
Hà lão cũng theo tới, hắn cũng thực hứng thú với quá trình phẩm rượu này, lúc ở kinh thành khi nhàn hạ cũng thường người ta phẩm tửu. Phẩm tửu, ở một mức độ nào đó cũng cũng giống như phẩm họa vậy, trong giới quan to quý nhân cũng đã đạt đến trình độ nghệ thuật.
Đương nhiên, vì phẩm tửu sư phục vụ tửu thương cũng thuộc về một loại thợ thủ công.
Kho rượu được xây dựng vô cùng rộng rãi, bên trong chất không ít vò rượu, thời điểm bày ra cũng rất có quy tắc, cùng một nồi đều được đặt ở cùng một chỗ, mà rượu loại một cùng loại hai lại dùng giấy đỏ dán lên đánh dấu, tất cả đêu ngay ngắn có thứ tự, cũng không bởi vì lần đầu tiên cất rượu mà có sự hỗn loạn.
Cũng bởi vậy, giám định rượu cũng không cần mở từng vò ra thử, chỉ cần lấy một trong số đó liền được.
Vò rượu vừa mở ra, hương vị thuần hậu liền tỏa ra, đây chính là kết quả của men do Đường Xuân Minh cung cấp, vừa ngửi liền khiến người ta say sưa.
“Rượu ngon, thực sự là rượu ngon, chờ qua mấy năm lại mở ra, hương thơm này cũng có thể lan ra ba dặm.” Vị phẩm rượu sư lớn tuổi khen ngợi trước tiên.
“Vậy xin mời các vị nếm thử xem vào loại mấy?” Dung Nguyệt nói, mấy người Lý Chính cũng nóng lòng nhìn sang, mấy người tới đây ngoại trừ nhìn động tác của phẩm tửu sư, hai tai còn vểnh lên nghe, trong mấy người tới chỉ cần một người có thể học được đã là ghê gớm, sau này liền có thể phát triển theo hướng này.
Lấy công cụ chuyên dùng, đồng thời để không lẫn lộn mùi vị của các vò, hai vị phẩm tửu sư đều lấy ra một chén nhỏ chậm rãi thưởng thực, dư vị trong miệng, lại chậm rãi trượt vào cổ họng, từng người bình luận.
Đường Xuân Minh ở bên cạnh nghe như rơi vào trong sương mù, hơn nữa chờ đến khi phẩm hết thì mất bao lâu chứ, không kiên nhẫn liền ra ngoài trước tiên, mùi rượu hun có chút không thoải mái. Trầm phu lang cùng Trương Tú cùng hắn đi, hai người cũng không nhận ra mình có năng khiếu này, có thể học cất rượu đã là tốt lắm rồi.
“Đã sớm nói ngươi không nên tới, không nghe, ta thấy nói không chừng trong bụng ngươi sau này thành một tửu quỷ a, ở trong bụng a mẫu ngửi không biết bao nhiêu rượu.” Trầm phu lang cười trêu nói.
Trương Tú bật cười ra tiếng, còn không đúng sao, ngẫm lại cũng có đạo lý, chờ đến khi A Phong về liền hay, Minh ca nhi sinh cho hắn một tửu quỷ. Vương Mạc cũng chậm rãi đi vào, bụng hắn hiện đã thành hình, biết Đường Xuân Minh mang thai liền cảm thấy có tiếng nói chung với hắn, vậy mà Đường Xuân Minh lại không muốn bàn luận, bây giờ nghe lời này càng cảm thấy buồn cười, từ sau khi mang thai hắn cũng ít khi tiếp xúc với chuyện của xưởng rượu.
Đường Xuân Minh hắc tuyến, cắn răng.
Cách một ngày, đẳng cấp rượu trong xưởng rượu cũng đi ra, Dung Nguyệt đưa tờ giấy báo cho Đường Xuân Minh.
Đường Xuân Minh nhìn quan, thấy rất khả quan. Dung Nguyệt ở bên cạnh giải thích, “Đây là theo hạng nhất là rượu của ngươi nhưỡng mà chia, vì vậy không giống như bên ngoài, hiện nhất có…”
Năm nay cao lương được mùa, vào kho vượt quá ngàn cân, từ sau khi cao lương nhập vào kho đến nay xưởng rượu vẫn không ngừng dùng, đến hiện tại vẫn còn chưa dùng hết được, dù sao địa phương cũng không lớn, thứ hai là hoàn toàn dựa vào nhân công, trên phương diện kỹ thuật lại hoàn toàn chỉ dựa vào Đường Xuân Minh đến trấn giữ, vì vậy tiến độ không nhanh, nhưng sản xuất ra đều là tinh phẩm, cứ tính theo mười cân một vò, hiện nay xưởng rượu có hơn 200 vò rượu, trong đó hạng nhất có 100 vò, ngoại trừ có mấy bình xấu bị xếp thành hạng ba, còn lại đều la hạng hai, thượng hạng chiếm hơn một nửa, có thể nói công lớn nhất là của Đường Xuân Minh.
Tờ khai cũng liệt kê giá dự tính của các loại rượu, hạng nhất một vò năm mươi lượng bạc, hạng hai kém hạng nhất mười lạng, kém nhất cũng theo năm lượng một cân mà tính, giá cả đưa ra không thể bảo là không cao.
Đường Xuân Minh còn tính toán sơ sơ một chút, tất cả lương thực đều thành rượu, dựa vào bán rượu cũng thu được vạn lượng bạc, kết quả này khiến cho Đường Xuân Minh không nhịn được ho khan, ban đầu hắn vạn vạn không nghĩ tới sẽ đáng tiền như vậy, đây mới thực sự là lãi kếch sù a, so sánh với cái này, Toàn Dương Quán cùng sản nghiệp trên núi thực sự là cái rắm a.
Dung Nguyệt cười híp mắt rót nước ấm cùng vỗ vỗ lưng cho hắn, số rượu này đến tay hắn, lợi nhuận không chỉ tăng gấp đôi, vì vậy Minh ca nhi cũng không cần kinh ngạc như vậy.
Sau đó Đường Xuân Minh há mồm trợn mắt hỏi: “Vậy rượu hạng nhất nhà ta bao nhiêu một vò? Không đúng, là bao nhiêu bạc một cân?”
Phản ứng rất nhanh, Dung Nguyệt thầm nghĩ, đúng vậy, đáng giá nhất vẫn là rượu hạng nhất Minh ca nhi ủ, chờ sau khi ra khỏi đây, dù là đại quan quý nhân có tiền cũng không mua được, “Cái này dễ bán, chúng ta có thể thương lượng, Minh ca nhi ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói.” Một bộ dáng gian thương.
“Được rồi được rồi, ngươi ra một cái giá không thiệt thòi ta là được, hiện tại ta cũng không có tinh lực quan những cái này, mà lại nói, chính ta còn muốn để lại một ít, cuối năm làm lễ tặng người còn có để người nhà mình uống, vì vậy cũng không đưa ra ngoài được nhiều, ai bảo năm nay A Phong không ở nhà hỗ trợ, người trong nhà quá ít.” Đường Xuân Minh buông tay nói.
Dung Nguyệt cắn răng, lại còn có người ngại bạc nhiều? Liền cùng Đường Xuân Minh cò kè mặc cả, lấy kỹ năng khôn khéo cùng bản lĩnh thương nhân của hắn liền đào đi được hơn nửa, cái này hắn còn không vừa lòng, nhưng mà nghĩ đến có khả năng Đường Xuân Minh còn muốn đưa lễ cho Triệu vương, ngẫm lại liền buông tha hắn.
Trong xưởng rượu, rượu dần dần bị Dung Nguyệt cho người mang đi, mà Lý Chính phụ trách thu bạc liền run run miệng lưỡi cũng khô lại kinh hoàng trong lòng, sau đó tàn nhẫn véo mình một cái, tát cả những thứ này không phải là mơ a.
Số bạc này cũng không nằm trong tay bọn họ lâu, lập tức liền tìm người kiểm kê các món nợ để trả, nhanh chóng đưa bạc đến tay từng nhà. To nhất vẫn chính là chỗ Đường Xuân Minh, tuy rằng con số kinh người, nhưng ngẫm lại không có hắn cũng không có chỗ rượu này càng khỏi nói đến buôn bán, chính mỗi nhà thu được còn nhiều hơn thu nhập cả một năm, đây thực sự là kinh người, vội vàng ôm bạc về nhà giấu đi, nghĩ đến sau này hàng năm đều có số bạc lớn như vậy thu vào, những nhà này đều nở nụ cười.
&&&
Không nói đến những nhà được bạc có vẻ mặt như thế nào, những nhà không được bạc thì tâm tình thế nào, bây giờ việc quan trọng nhất của Đường Xuân Minh chính là ở nhà an thai, cũng may khí trời lạnh, hắn lại là người sợ lạnh, tình nguyện trời lạnh nằm trên giường sưởi, thêm vào đó có các loại sách để xem, ngược lại cũng không muốn chạy ra ngoài.
Toàn Dương Quan sau khi trời lạnh liền được khai trương, vẫn đông khách như trước, Đường Xuân Minh hoàn toàn phủi tay giao cho Trương Trường Minh cùng Đằng Dục, chỉ để ý đến chuyện kiểm tr.a sổ sách mỗi tháng, hai người này cũng không muốn phiền nhiễu một người mang thai như này. Chuyện trên núi cũng được Đại Sơn nhận lấy, không khác gì so với lúc trước khi Lý Phong rời đi.
Nhưng mà càng thời điểm thanh nhàn, Đường Xuân Minh càng không kìm được nghĩ đến Lý Phong, điều này khiến cho hắn đều xem vô cùng kĩ càng thư hàng tháng được gửi về, muốn từ bên trong tìm ra manh mối, suy đoán tình hình của Khánh quốc.
Sau khi Lý Phong rời đi một tháng, Ngoại tộc cấu kết cùng Tề vương xâm chiếm biên quan, Trấn quốc tướng quân được phong chức nguyên soái, dẫn quân đi biên quan. Cùng lúc đó, Tề vương ở trong hô ứng, dựng cờ tạo phản muốn đánh vào kinh thành, quân doanh ở Định Châu phủ nhanh chóng nhổ trại hành quân. Tuy nói ở cổ đại thông tin không được phát triển, nhưng chuyện ở biên quan cùng Tề vương tạo phản bây giờ ngay cả thôn Bình Sơn đều biết, bởi vì chiến trường cũng cách phủ Định Châu không xa.
Điều Đường Xuân Minh cảm thấy vui mừng chính là, trận đấu này tình thế so với lúc ở phương bắc muốn tốt hơn nhiều lắm, từ lúc kết thúc chiến tranh phương bắc phủ Định Câu đã bắt đầu luyện quân, cũng là chuẩn bị vì đề phòng Tề vương, hơn nữa trong triều đình bắt đầu bài trừ tham quan thu lại quyền lực, trận chiến này thực sự là nhất hô bá ứng (*
một người hô hào liền được nhiều người hưởng ứng
*), không người có thể ngăn trở.
Còn vị không hết lòng tham không an phận ở trên đất phong của mình Tề vương kia, Đường Xuân Minh cũng không nhận ra hắn có được trình độ như vị hoàng thúc đoạt vị thành công kia ở trên Trái Đất. Những nơi khác Đường Xuân Minh không quá rõ ràng, nhưng ở thôn Bình Sơn, lại không có một người duy trì Tề vương tạo phản, chỉ bằng vào dân tâm, Tề vương đã thua.
Lúc đầu Lý Phong còn có thư về, mà khi tin chiến tranh truyền đến, thư tín bên hắn cũng bị gián đoạn, chỉ có thư Dung Nguyệt đưa tới còn nhắc đến tình huống của biên quan, hơn nữa, thư Dung nguyệt đưa đến thôn Bình Sơn so với đợt trước thời gian càng ngày càng ngắn, Đường Xuân Minh biết Dung Nguyệt có ý tốt, bởi vì chỗ của hắn chỉ có thể từ thư của Dung Nguyệt mà hiểu được tình hình trên chiến trường.
Triều đình không ngừng có tin chiến thắng đưa về, trong thư Dung Nguyệt cũng truyền đến tin tức tốt, Diêu tướng quân ở bên đó giết được bao nhiêu quân địch, tình cờ còn có thể nhắc đến tên của Lý Phong, bởi vì đại danh của hắn cũng xuất hiện trong tin báo chiến thắng của triều đình. Lập được công hay không Đường Xuân Minh mặc kệ, chỉ biết danh tự này xuất hiện liền chứng tỏ Lý Phong bình an vô sự,chỉ cần như vậy liền tốt rồi.
Đảo mắt bên ngoài liền có tuyết rơi, năm cũng gần hết, bụng Đường Xuân Minh cũng nhô lên, bấm tay tính toán, đầu tháng chín mang thai, hiện tại đã được ba tháng, nhưng mà chiến tranh lại chậm chạp không kết thúc, người lên chiến trường cũng không được trở về, Đường Xuân Minh có vẻ hơi uể oải suy sụp, phờ phạc, mỗi ngày bị Trần sao sao cùng Vương Anh nuôi như vỗ béo, người cũng không béo lên được.
Đường Xuân Minh nằm trên giường nghe A Lâm đọc sách, bây giờ A Lâm biết được không ít chữ, năng lực học tập khiến Đường Xuân Minh giật mình, nếu ở hiện tại thì chính là một thiên tài có chữ không biết liền chỉ a mẫu đọc cho nó nghe, chầm chậm cũng có thể đọc được vài tờ cho Đường Xuân Minh.
A Sâm ra ngoài chơi tuyết, tiểu tử này ngồi cũng không yên, hơn nữa thân thể tiểu tử này còn tốt hơn A Lâm, Đường Xuân Minh cũng không quản hắn không cho hắn chạy trong tuyết. Đi ra ngoài chạy một vòng liền vén rèm đi vào, mang vào một luồng khí lạnh, khuôn mặt nhỏ cùng tay nhỏ đều bị đông đến đỏ lên, nhưng mà vô cùng vui vẻ, “A mẫu, ca ca, người tuyết, tạo người tuyết, còn có, ném tuyết.”
Con mắt A Lâm sáng lên, đến cùng cũng là trẻ con, cũng thích những hoạt động như vậy, Đường Xuân Minh cầm sách trong tay nó nói, “A Lâm cùng đệ đệ ra ngoài chơi đi, giúp a mẫu trông một chút, cũng không thể để nó chạy khắp nơi.”
“Được rồi, A Mẫu.” A Lâm tự động mặc nhiều quần áo dày nắm tay đệ đệ ra ngoài, tiếng cười khanh khách của hai huynh đệ truyền vào.
Vương Anh đi vào hỏi: “Buổi trưa muốn ăn cái gì? Ta làm cho ngươi.”
Đường Xuân Minh chép miệng một cái ba, nói: “Ta muốn ăn cay, rất cay rất cay.” Khẩu vị không được tốt lắm, hơn nữa gần đây thích ăn đồ ăn có khẩu vị nặng, nhưng mà hầu hết đều bị cấm.
“Biết rồi, chờ đi.” Đầu quay một cái người lại đi rồi, Đường Xuân Minh mới phản ứng được, ồ? A Mẫu là đồng ý? Trước đó không phải không đáp ứng sao? Còn nói là Hà lão nói, ăn quá cay đối với đứa nhỏ trong bụng không tốt, Đường Xuân Minh phản kháng cũng vô dụng. Đường Xuân Minh nhớ đến trước kia phụ nữ mang thai, không phải nói người mang thai có thể ăn cay sao? Sao đến nơi này liền không được? Lại nghĩ đến khẩu vị của mình, sờ sờ bụng, chẳng lễ này lần này cũng là tiểu ca nhi như A Lâm? Nhưng mà hình như hắn cũng thích ăn chua, vậy thì làm sao?
Buổi trưa rốt cục Đường Xuân Minh cũng toại nguyên ăn được một bữa cay, canh cá, bây giờ trong nhà Trần sao sao cùng mẹ kế đều làm món này, chỉ cần cá nhà nuôi, mùi vị đều không quá kém. Hơn nữa, bây giờ trong nhà toàn những người ăn được cay, vì vậy một bát to như chậu rửa mặt, bị mấy người cướp sạch, Đường Xuân Minh ăn đến nỗi ợ lên vì no.
Trần sao sao cùng Vương Anh nhìn nhau, thấy Minh ca nhi cũng không phải là không ăn được cơm, mà là phải khẩu vị nặng như vậy mới được, quên đi, nặng liền nặng, dù sao còn hơn ăn chút đồ ăn khiến người gầy cả mấy vòng.
Ăn cơm xong vừa mới dọn xong bàn, bên người liền vang lên tiếng người đến, thời gian đến thật là không khéo. Đương nhiên cũng không cần Đường Xuân Minh phải ra ngoài đón người, hắn vén rèm lên nhìn ra ngoài sân, theo Vương Anh vào chính là Dung Nguyệt, sao lại chạy tới vào thời tiết này chứ?
“Sao ngươi lại đến vào bây giờ? Cuối năm ngươi hẳn cũng rất bận đi?” Đường Xuân Minh vừa nhìn người ta tiến vào liền hỏi, nhìn thấy Dung Nguyệt kỳ thực hắn vẫn vô cùng vui vẻ, hơn nữa sắc mặt hắn cũng không có gì không tốt, khiến cho hắn cũng yên lòng hơn.
Dung Nguyệt vào nhà liền bỏ áo khoác cùng mũ ra, vừa tiến đến bên chậu than sưởi ấm người, năm bay bởi vì nhà không thiếu bạc hơn nữa thân thể Đường Xuân Minh cũng đặc biệt, vì vậy trong nhà mua không ít than củi, hơn nữa còn đốt địa long, trong phòng ngoài phòng đúng là hai thế giới.
“Đến thăm ngươi a, hơn nữa bên kinh thành lại đưa lễ đến cho ngươi, ta liền tiện đường đưa tới, đều ở phía sau xe, có Triệu vương điện hạ, có Trấn quốc phủ tướng quân, ầy, đây là danh sách liệt kê.” Từ trong tay áo rút ra một tờ giấy đưa cho Đường Xuân Minh.
Đường Xuân Minh kinh ngạc một chút, những người này đều là nhân vật lớn a, sao lại nhớ đưa lễ đến cho hắn? Lễ vật của bọn họ năm nay cũng mới được chuyển đi, bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên phải một thời gian nữa mới tới được.
“Cho ngươi ngươi liền nhận lấy, dù sao ngươi cũng đưa không ít lễ vật đến những người này, đúng không.” Dung Nguyệt vung vung tay nói, Minh ca nhi này cũng là, còn tưởng mình là tiểu nhân vật sao? Trấn quốc phủ tướng quân là đến, Triệu vương điện hạ đương nhiên cũng không phải vô duyên vô cớ, Minh ca nhi quanh năm suốt tháng đưa lễ vật cũng không thể nhận không được, Triệu vương điện hạ đương nhiên cũng phải thể hiện thái độ.
“Ừm, cũng đúng, đưa liền thu.” Đường Xuân Minh ngẫm lại cũng không sai, nhưng mà nhìn những lễ vật trên tờ liệt kê liền giật mình, lại hỏi hắn: “Ăn chưa? Chúng ta vừa mới ăn xong, ngửi đi, mùi thơm còn chưa bay đâu.” =))))
Dung Nguyệt không nói gì đảo mắt, chưa thấy ai như người này a, nói: “Đương nhiên chưa ăn, thời gian ăn cơm ta còn chạy trên đường đến nhà ngươi đấy, đi chỗ nào ăn hả, còn không nhanh chóng chiêu đãi khách nhân đi.”
Đường Xuân Minh nhịn cười lớn tiếng gọi Trần sao sao, để hắn giúp làm mấy món ăn, còn có những người đến cùng Dung Nguyệt cũng phải làm cơm nước chiêu đãi, Trần sao sao ở bên ngoài đáp, “Biết rồi, đã làm, ngươi ngồi trong phòng đợi đi đừng ra ngoài.” Hóa ra Vương Anh đã sớm hỏi những người đi cùng, vì vậy hai người lại bận bịu ở trong phòng bếp.
Biết Đường Xuân Minh quan tâm nhất là cái gì, Dung Nguyệt cố ý không nói đến, mãi đến tận khi cơm nước no nê mới vuốt bụng thoải mái tựa trên giường, mới nói tình huống Đường Xuân Minh muốn nghe cho hắn, “Lý Phong đại ca không về ăn tết được, ầy, đây là thư từ biên quan nhờ truyền lại cho ngươi.”
Đường Xuân Minh lườm hắn một cái, còn có thư, lại đến tận bây giờ mới nói ra, tên khốn này!
Đường Xuân Minh mở thư ra, trước tiên nhanh chóng lướt qua một lần, trong thư báo bình an cũng nói không thể trở về, bảo hắn ở nhà cố gắng chờ. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, chuyện Đường Xuân Minh mang thai cũng không ai nói cho Lý Phong, vì vậy đến hiện tại hắn còn không biết mình lại được làm cha.
“Trời lạnh như vậy, cuộc chiến còn muốn đánh như thế nào a?” Đường Xuân Minh nhìn lướt qua rồi thu lại, chờ sau này từ từ xem, trong thư Lý Phong không nhắc đến tình hình chiến trận, chỉ có thể hỏi người trước mắt này.
Dung Nguyệt lắc đầu nói: “Hiện tại đang ở trạng thái giằng co, Tề Vương là tên vô dụng, không đánh bao lâu liền bỏ chạy, hơn nữa còn trốn đến địa bàn của ngoại tộc, vì vậy tuy rằng hiện tại ngoại tộc vì trời lạnh nên tạm thời lui xuống, nhưng mà lại không lui hết binh, chờ đến năm sau tuyết tan thì tiếp tục tấn công, Tề Vương không bị diệt trừ bên trên cũng không yên tâm.”
Rõ ràng, có kẻ địch luôn nhắm đến vị trí dưới mông mình, không đem hắn diệt trừ ai biết được đến khi nào lại xảy ra chuyện, hiện nay chỉ sợ cũng ngủ không yên.
Đường Xuân Minh thở dài, nói, “Đa tạ ngươi mang tin tức cho ta, ngươi nói xem Tề vương cũng thật là, chỉ cần chuyện hắn cấu kết với ngoại tộc, hắn cũng tuyệt đối ở thế hạ phong, còn tranh cái gì a, dù là ngồi lên vị trí đó cũng không vững a.” Ngoại tộc tâm lớn có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy sao? Giống như trên Trái Đất, ngoại tộc xâm chiếm trung nguyên cũng không phải chỉ một lần.
Dung Nguyệt khinh thường cười nhạo nói: “Nếu như hắn thực sự hiểu được tình huống tấn công vào lúc trước thì cũng sẽ không bị thua như hiện tại, nhưng một mực lại không chịu thua.”
“Ồ? Nói như vậy ban đầu vẫn là hắn chiếm thượng phong? Vậy hắn còn tạo cái gì phản a, không phải tự tìm đường ch.ết sao?” Người này thật khờ a, như vậy còn làm không xong, đợi đến khi lấy được quyền lực vào trong tay còn lấy cái gì mà tranh đấu? Đường Xuân Minh càng nghe càng cảm thấy vị Tề vương này chính là ngu ngốc, thật là không đâu lại khiến A Phong nhà hắn phải đi đánh một trận, ngay cả tết cũng không thể trở về, không chút nào đồng tình hắn.
Dung Nguyệt bật cười, nói: “Không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấu, càng không chiếm được liền càng muốn lấy, huống hồ là vị trí như vậy.”
“Hừm, người bình thường như chúng ta đúng là không có cách nào hiểu được suy nghĩ của những đại nhân vật như vậy.” Đường Xuân Minh gật đầu đồng ý.