Chương 28

Âu Dương Phong thấy Độc Cô Lưu Vân vẫn trầm mặc không nói lời nào, sắc mặt lại thoắt xanh thoắt đỏ, tưởng hắn đang ngượng ngùng, liền khẽ hừ một tiếng, nói: “Ê, ta nói ngươi sẽ không ăn sạch sẽ rồi quệt miệng không nhận chứ! Tuy tối qua là bản thiếu chủ chuốc thuốc ngươi, nhưng người cuối cùng chịu thiệt vẫn là bản thiếu chủ. Ngươi đừng có làm bộ như chưa có gì xảy ra!”


Lời vừa nói ra, Chu Mộ Phỉ đứng cách đó không xa lập tức quăng ánh mắt phẫn nộ khinh bỉ lên người Âu Dương Phong, cả giận mà kêu lên:“Úc úc ~~~ úc úc ~~~” Ê, tiểu tử ngươi là cái đồ không biết xấu hổ, nói dối đến mức mắt cũng không chớp lấy một cái! Cái thằng bi đát bị bạo cúc tối qua là lão tử đó! Âu Dương Phong thấy con đại điêu kia phẫn nộ thét với mình, trong lòng có chút chột dạ. Cho dù Độc Cô Lưu Vân không biết sự thật, nhưng con đại điêu này thì cái gì cũng biết! Nhưng mà…. Vậy thì sao chứ? Âu Dương Phong khiêu khích liếc mắt nhìn Chu Mộ Phỉ: Cho dù ngươi biết sự thật thì thế nào? Có bản lĩnh thì đi nói cho chủ tử nhà ngươi biết đi a! Để ta xem xem một con điêu như ngươi làm sao mà nói tiếng người!


Chu Mộ Phỉ nhìn ánh mắt khiêu khích không hề sợ hãi của Âu Dương Phong, sao lại không biết y đang nghĩ cái gì, liền căm giận trừng mắt nhìn Âu Dương Phong, thầm nghĩ: Ngươi cứ ở chỗ này mà đắc ý đi, coi chừng chọc giận lão tử, lão tử mà giận lên thì sẽ nói sự thật cho Độc Cô Lưu Vân biết, đến lúc đó xem hắn xử lý ngươi như thế nào!


Hành động của một người một điêu đều bị Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy, nhưng hắn biết Điêu Nhi và Âu Dương Phong bất hòa nhau, vì thế hai người trợn mắt nhìn nhau thì cũng là chuyện bình thường. Cho nên Độc Cô Lưu Vân chỉ đến bên cạnh Chu Mộ Phỉ, dùng tay vuốt ve cái lưng mọc lông vũ bóng loáng của nó mà trấn an, ôn nhu nói: “Điêu Nhi, đừng cáu kỉnh nữa, đừng lo. Ta biết xử lý chuyện này như thế nào.”


Phản ứng của Chu Mộ Phỉ chính là ngạo kiều hờ hững xoay người. …..Xí, ai lo cho ngươi chứ? Ít ở đó mà khổng tước xòe đuôi tự mình đa tình đi!
*khổng tước xòe đuôi: ẩn dụ tính tự cao tự đại tự kỷ, chỉ biết mình.


Độc Cô Lưu Vân biết Điêu Nhi tuy không thích Âu Dương Phong, nhưng chắc chắn sẽ không thật sự giận hắn, vì thế trấn an Chu Mộ Phỉ xong liền đến trước mặt Âu Dương Phong, nói: “Ta sẽ không quỵt nợ. Chuyện tối qua, ta sẽ bồi thường cho ngươi.”


available on google playdownload on app store


Âu Dương Phong nghe thấy hắn dùng từ “bồi thường”, trong lòng có chút không vui, thầm nghĩ tiểu tử ngươi cũng quá không được tự nhiên rồi, rõ ràng là thích bản thiếu chủ mà còn không chịu thừa nhận, thừa nhận rồi thì ngươi sẽ ch.ết sao hở! Liền dùng khóe mắt liếc Độc Cô Lưu Vân một cái, ngẩng đầu dùng giọng điệu khinh miệt mà nói: “Hừ, bản thiếu chủ mới không thèm cái gọi là bồi thường của ngươi! Nhưng nhìn tâm ý của ngươi đối với bản thiếu chủ, bản thiếu chủ liền khai ân cho ngươi một cơ hội vậy! Đương nhiên, cuối cùng có nhận hay không thì vẫn do bản thiếu chủ định đoạt!”


Chu Mộ Phỉ ở bên kia nhìn bộ dáng mắt để trên đỉnh đầu của y, càng tức dữ dội. Nếu không phải lo cho vấn đề mặt mũi của Độc Cô Lưu Vân, y thật muốn chạy tới mổ cho cái thằng mặt trắng vô liêm sỉ này một đầu đầy cục u! Nhưng ngẫm lại, Âu Dương Phong càng lộ vẻ đáng ghét thì cũng là chuyện tốt chứ nhỉ? Dựa theo tính cách của Độc Cô Lưu Vân, chắc chắn sẽ không thích loại hình thiếu gia bị người ta làm hư này đâu. Giờ hắn chỉ lầm tưởng người tối qua hắn thượng là Âu Dương Phong thôi, bởi vì trong lòng áy náy nên mới muốn bồi thường cho hắn, chờ thêm thời gian nữa Độc Cô Lưu Vân chắc chắc sẽ càng lúc càng chán y, sau đó đợi đến lúc hắn cảm thấy đã bồi thường đủ rồi, liền sẽ chủ động rồi khỏi Âu Dương Phong thôi. Nhưng mà, cho dù lý trí có nghĩ như vậy, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến Độc Cô Lưu Vân phải đối đãi ân cần với tên tiểu bạch kiểm này thôi, Chu Mộ Phỉ vẫn cảm thấy cặp trứng của mình khó chịu vô cùng. Sau này Chu Mộ Phỉ mới biết, chuyện khiến y khó chịu vẫn còn rất nhiều, giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi.


Lúc này đã qua giờ Mão, ngoài trời đã sáng tỏ, tối qua Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ cùng gây sức ép với nhau đều đã hơi đói bụng. Bởi vì điêu bẩm sinh đã giỏi săn bắt, cho nên nhiệm vụ tìm kiếm thức ăn đều là do Chu Mộ Phỉ làm. Cho nên lần này, Độc Cô Lưu Vân vừa cảm thấy đói liền theo như lệ thường nhìn qua Chu Mộ Phỉ. Chu Mộ Phỉ hiểu ý, liền giương cánh bay ra khỏi sơn động, đến bờ hồ tối qua vừa mới phát hiện, bắt vài con cá béo tốt lên bờ, sau đó lại nhảy xuống nước rửa sạch ƈúƈ ɦσα bị chà đạp thê thảm cực kỳ khó chịu xong, y mới lên bờ mang cá bay về lại sơn động.


Độc Cô Lưu Vân vui mừng nhìn mấy con cá tươi sống Chu Mộ Phỉ vứt trên đất, không chút keo kiệt mà khích lệ nói: “Điêu Nhi, ngươi tìm thấy cá ở đâu thế, thật lợi hại!”


Chu Mộ Phỉ đắc ý kêu lên một tiếng, nhìn Độc Cô Lưu Vân dùng một cục đá sắc nhọn mổ bụng móc nội tạng, sau đó ghim vào cành cây đặt lên lửa nướng. Màu cá dần dần biến thành màu vàng óng ánh, mùi thơm mê người tràn ngập khắp sơn động, hai người một điêu ở trong động đều nhịn không được bắt đầu nuốt nước miếng.


Không lâu sau, cá đã được nướng chín, Chu Mộ Phỉ ngóng trông nhìn cái con cá lớn nhất kia, chỉ còn chờ Độc Cô Lưu Vân theo như lệ thường đưa cá đến bên miệng y mà thôi. Nhưng mà y không ngờ, sau khi Độc Cô Lưu Vân cầm con cá kia lên rồi, thế nhưng lại không đưa cho mình, mà lại đưa cho cái tên tiểu bạnh kiểm đang ngồi bên cạnh y!


Chu Mộ Phỉ lập tức phẫn nộ! Mẹ nó, cá rõ ràng là do ông bắt, mắc mớ gì lại đưa con lớn nhất cho tiểu bạch kiểm đáng ch.ết kia, không thấy y cái gì cũng chưa có làm sao! Cái gì kêu trọng sắc khinh……điêu, cái gì kêu dị….đồng tính thì vô nhân tính, chính là nói cái tên tiểu bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa Độc Cô Lưu Vân này đây!


Độc Cô Lưu Vân đương nhiên không biết vì sao Điêu Nhi của hắn lại khó chịu, hắn chỉ cảm thấy bởi vì tối hôm qua là lần đầu của Âu Dương Phong, cho nên hắn đương nhiên muốn tỏ ra phong độ một chút, vậy mới hợp lý. Cho nên hắn cứ như vậy mà đưa con cá lớn nhất ngon nhất cho Âu Dương Phong, sau đó chọn con lớn nhất trong hai con còn lại đưa cho Chu Mộ Phỉ.


Chu Mộ Phỉ nhìn Độc Cô Lưu Vân đưa cá qua, thấy thế nào cũng cảm thấy tức như điên, làm sao còn có tâm trạng ăn uống gì nữa. Nhìn Âu Dương Phong đang ngấu nghiến ăn con cá Độc Cô Lưu Vân vừa đưa cho, Chu Mộ Phỉ cảm thấy trong lòng như đang có một ngọn lửa bùng cháy, lại không biết dùng cách gì để phát tiết, buồn bực đến mức muốn nội thương.


Lúc Độc Cô Lưu Vân mơ hồ cảm thấy phản ứng của Điêu Nhi có chút kỳ quái, thì sự nhẫn nại của Chu Mộ Phỉ đã đến cực điểm. Càng nghĩ càng ủy khuất, y rốt cục không nhịn nổi nữa, vì thế hung hắng mổ lên mu bàn tay Độc Cô Lưu Vân một cái.


Độc Cô Lưu Vân bất ngờ không kịp đề phòng, bị con điêu yêu dấu nhà mình mổ trúng, mu bàn tay đột nhiên đau xót, không khỏi thét lên một tiếng, cá nướng trong tay cũng rơi xuống đất. Chu Mộ Phỉ thế này mới cảm thấy cỗ tức giận trong lòng giảm bớt một chút, liền không thèm liếc nhìn con cá nướng trên đất lấy một cái, xoay người ngẩng đầu bước ra ngoài sơn động. Độc Cô Lưu Vân lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được hành động vừa rồi của bản thân đã chọc giận Điêu Nhi, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc: Điêu Nhi của hắn xưa nay đối với chuyện bên người đều không chút nào để ý, căn bản không phải là loại bụng dạ hẹp hòi tính toán chi ly….. Điêu Nhi, vì sao lại coi Âu Dương Phong như là kẻ thù vậy? Giữa hai người bọn họ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mình không biết sao?


Độc Cô Lưu Vân nghi hoặc đầy mình, liền đứng dậy chuẩn bị đi tìm hiểu, thuận tiện trấn an Điêu Nhi đang xù lông.
*xù lông: tức giận.


Âu Dương Phong thấy Độc Cô Lưu Vân đứng lên đi ra ngoài, liền hỏi với theo một câu: “Ngươi đi đâu?” Độc Cô Lưu Vân dừng lại, nói: “Ta đi xem Điêu Nhi.” Âu Dương Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ lửa giận từ lòng bàn chân chạy thẳng lên ót, liền hung tợn nói: “Không cho đi! Ta muốn ngươi ở đây ăn cá với ta!” Độc Cô Lưu Vân xoay người nhìn y một cái, dùng giọng điệu trấn an mà nói: “Đừng ồn ào nữa, ở đây chờ ta. Ta đi một lát liền về.” Nói xong liền đi ra ngoài.


Âu Dương Phong nhìn bóng dáng hắn đi xa, cảm thấy hỏa khí đầy mình không chỗ phát tiết, liền ném con cá mới ăn được một nửa xuống đất, nghiến răng mà nói: “Độc Cô Lưu Vân, ngươi quả thực khinh người quá đáng! Chẳng lẽ địa vị của bản thiếu chủ trong mắt ngươi kém hơn con súc sinh đầy lông kia sao!”


Độc Cô Lưu Vân ra ngoài sơn động, nhìn thấy Điêu Nhi của hắn đang đứng trong bụi cỏ cách đó không xa, không biết vì sao lúc mình nhìn thấy bóng dáng của nó, đột nhiên cảm thấy có một tia vắng lặng cô đơn.


Độc Cô Lưu Vân chợt có chút đau lòng, dù sao Điêu Nhi và hắn đã ở chung với nhau bảy năm trời, dù nó chỉ là một con chim, nhưng qua nhiều năm như vậy, nó đã chiếm cứ một vị trí cực kỳ quan trọng ở trong lòng mình rồi. Vì thế nhìn thấy Điêu Nhi vui vẻ, hắn sẽ vui vẻ theo, nhìn thấy Điêu Nhi khổ sở, hắn cũng sẽ khó chịu theo. Độc Cô Lưu Vân bước nhanh đến bên cạnh Chu Mộ Phỉ, nhẹ nhàng sờ đầu nó, ôn nhu nói: “Điêu Nhi, ngươi giận sao?”


Chu Mộ Phỉ thấy hắn đi ra, tức giận trong lòng thoáng tiêu tán một chút, nhưng vẫn cứng cổ ngó lơ cái người đang chủ động làm hòa ở bên cạnh. Độc Cô Lưu Vân biết Điêu Nhi vẫn còn đang nổi nóng, cũng không để ý, vừa giống như bình thường thân mật vuốt ve lưng Chu Mộ Phỉ vừa thấp giọng khuyên bảo: “Điêu Nhi, ta biết ngươi không thích Âu Dương Phong, kỳ thật ta cũng…. Nhưng ta đã làm chuyện này với y, cho dù nguyên nhân là vì sao, kết quả cũng là ta mắc nợ y. Cho nên ta phải chịu trách nhiệm.” ……Chịu trách nhiệm? Chu Mộ Phỉ nghe thế, cả người điêu liền chấn động: Nghe giọng điệu của hắn, tên này chắc sẽ không muốn dây dưa với Âu Dương Phong cả một đời chứ?! Y càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng, trong lòng càng buồn bực khó chịu, cuối cùng nhịn không được dùng miệng điêu ngậm lấy ống tay áo của Độc Cô Lưu Vân, sau đó viết trên mặt đất, nói: Ngươi muốn cưới y? Độc Cô Lưu Vân bật cười, vuốt lưng Chu Mộ Phỉ, nói: “Sao lại có thể như thế? Điêu Nhi ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Âu Dương Phong là đại nam nhân.” Nam nhân thì sao, từ xưa đến nay nam nhân đi làm đoạn tụ đâu có ít.


*đoạn tụ: đồng tính. Trích từ một điển tích điển cố cắt tay áo để ái nhân có thể ngủ yên không bị quấy rầy.


Chu Mộ Phỉ không yên lòng, tiếp tục viết: Vậy sau này ngươi sẽ ở cùng y sao? Độc Cô Lưu Vân nhìn chữ viết trên mặt đất của Điêu Nhi, trầm mặc lâu thật lâu. Bởi vì bản thân hắn cũng không biết sau này mình định làm gì nữa. Trong lòng hắn rất rõ ràng, bản thân mình không thích Âu Dương Phong. Nhưng chuyện đã phát sinh đêm qua, giữa hắn và Âu Dương Phong đã chú định sau này sẽ có khúc mắc…..






Truyện liên quan