Chương 40
Khi Trình Trì cả người đau nhức tỉnh giấc, bỗng nhiên đối với những lời như ‘phóng túng thì cần nỗ lực đại giới’ càng hiểu rõ.
Trình Trì như một người sống đời sống thực vật quay đầu nhìn sang bên cạnh, Claude từ lâu đã không ở bên, điều này khiến Trình Trì có chút mất mát, có cảm giác như bị ăn sạch sau đó vứt một bên. Nhưng lập tức suy nghĩ này bị Trình Trì xóa bỏ, bởi vì nó thực sự quá oán phụ.
Tuy rằng người đã rời đi, nhưng Trình Trì cảm thấy quanh chóp mũi vẫn vương vấn một hơi thở thuộc về Claude, hơi thở đó khiến hắn không tự chủ được mà nhớ tới những tiếp xúc thân mật tối hôm qua. Từ lúc vừa bắt đầu đã không thích ứng được với đau đớn, sau đó lại khoái cảm đến tê dại, vừa nghĩ đến khúc cuối chính mình lại chủ động vòng qua thắt lưng Claude cầu hoan, Trình Trì liền cảm thấy trên mặt nóng bừng, quá mất mặt mà!
“Ngươi làm sao vậy?” Đang lúc Trình Trì ảo não chìm đắm trong tự kỷ, Claude vừa từ bếp đi lên thấy được gương mặt đỏ ửng của Trình Trì, không khỏi lo lắng bước nhanh đến.
“Hả?” Bởi vì Claude xuất hiện nên lấy lại tinh thần, Trình Trì tạm dừng suy nghĩ, rồi khi nhìn thấy nửa thân trên cường kiện của Claude, mặt lại càng đỏ, hắn dời ánh mắt sang nơi khác, trả lời, “Không có gì a, không có gì.”
“Thật không?” Claude nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ của Trình Trì, nghĩ lời giải thích của hắn không có lực thuyết phục, đem bữa sáng đặt sang một bên lấy tay áp lên trán Trình Trì, trong miệng còn lẩm bẩm, “Rebertine nói ngươi có thể sẽ bị sốt, không phải thực sự bị sốt rồi chứ?”
“Hả? A!” Trình Trì nghe được Claude nói câu kia, con mắt trừng càng tròn, “Ngươi nói cái gì? Cái gì phát sốt?”
Claude không biết vì sao Trình Trì lại trở nên kích động như vậy, chỉ là nghĩ thân thể của hắn khó chịu, vì vậy ngồi bên cạnh Trình Trì kéo tay hắn, nói, “Rebertine nói, chỗ các ngươi sau khi làm xong thì giống cái dễ bị sốt a, không phải sao?”
Nhìn ánh mắt ham học hỏi tìm chứng cứ của Claude, Trình Trì nghiến răng hỏi, “Hắn còn nói gì với ngươi nữa?”
“Rebertine còn nói ngày hôm sau giống cái tốt nhất nên ăn chút thức ăn loãng mềm.” Claude lấy tay chỉ chén nhỏ bên cạnh, “Đây là gạo mới ta mua ở Vaart trấn lúc trước, dựa theo phương pháp của Rebertine nói mà nấu cháo, ngươi ăn thử xem?”
“Ha hả.” Trình Trì cười lạnh hai tiếng, “Ừ, để lát nữa uống.”
“Ngươi thực sự không sao chứ?” Nhưng sắc mặt dữ tợn của Trình Trì lần thứ hai khiến Claude cảm thấy bất an, hắn rướn người dùng trán mình áp vào trán Trình Trì, “Nếu như khó chịu thì nói a, ta có thể gọi Barry tiên sinh đến xem cho ngươi, Rebertine nói chỗ các ngươi giống cái so với chúng ta yếu đuối hơn, ngày hôm qua, ta lại hơi quá sung sức…”
“Ngừng ——!” Nhìn Claude ngồi đó liên tục nói cái gì mà Rebertine nói, sau đó lại bắt đầu kiểm điểm chuyện hôm qua mình quá mức dũng mãnh, Trình Trì rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn âm thầm ân cần thăm hỏi Rebertine một vạn lần trong đầu, lầm bầm, “Ngươi xoa bóp cho ta, mỏi.”
“Ừ.” Claude đương nhiên đáp ứng, ngồi trên giường bắt đầu giúp Trình Trì ấn ấn xoa xoa.
Nghe tiếng rầm rì của Trình Trì, Claude càng tin cậy những gì mà Rebertine nói, A Trì quả nhiên so với giống cái ở đây yếu hơn rất nhiều, sau này không thể không quan tâm kỹ càng.
Trình Trì nằm trên giường híp mắt hưởng thụ ngón nghề xoa bóp độc quyền, hàm hàm hồ hồ nói, “Lát nữa đón Ian đến đây, Al hiện tại cũng không tiện chăm sóc nó.”
“Ừm, lát nữa ta đi.” Claude đáp.
“Hôm nay ngươi không đi săn à?” Trình Trì nghĩ tới gì đó, bèn quay đầu hỏi Claude ngồi bên cạnh.
“Không đi.” Claude nhìn Trình Trì vì úp nửa mặt vào gối mà có vẻ phì thịt, trong lòng rất vui vẻ, cười cười cúi người hôn nhẹ lên khóe môi Trình Trì, “Hôm nay ở bên ngươi.”
“Hứ, ai cần ngươi ở bên.” Bị Claude đột nhiên đánh lén, Trình Trì hơi sửng sốt, nhìn vào đôi mắt mỉm cười dịu dàng của Claude, mặt hơi đỏ lên, hừ hừ một tiếng lại xoay đầu bỏ Claude sau lưng.
Claude đối với hành vi làm nũng bất tự giác của Trình Trì rất là hưởng thụ, trên mặt ý cười càng đậm.
“Khi nào ngươi mới dọn tới nhà ta?” Sau khi giúp Trình Trì xoa bóp, Claude cũng nằm lên giường, hắn ôm Trình Trì đang buồn ngủ nhẹ giọng hỏi.
“Hmm?” Nghe câu hỏi của Claude, cơn buồn ngủ của Trình Trì chạy đi một chút, “Dọn tới nhà ngươi?”
“Ừ.” Claude gật đầu, “Chúng ta đã kết làm bạn lữ, không thể vẫn mỗi người một nơi như vậy được.”
“Đương nhiên phải sinh hoạt cùng một chỗ rồi.” Trình Trì suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nhìn Claude, nói, “Nhưng… ta không muốn dọn, ta thích căn nhà này, thích sân vườn này, thích nơi có thể nhìn thấy biển rộng, ngươi dọn tới được không?”
Nhìn dáng vẻ dè dặt của Trình Trì, Claude cười ra tiếng, nhịn không được hôn lên trán hắn một cái, “Được, sao cứ rụt rè, sợ ta giận à?”
“Ta, ta không biết phong tục chỗ các ngươi…” Trình Trì cảm thấy hơi khó xử, đẩy Claude, “Đừng ôm ta, nóng muốn ch.ết.”
Claude quả nhiên buông tay, còn xuống giường, sau đó đi đến mở cửa sổ rồi lại quay về trên giường ôm Trình Trì, “Như vậy sẽ không nóng nữa.”
Được làn gió mát buổi sớm mai thổi lướt qua mặt, Trình Trì cũng không cự tuyệt cái ôm của Claude, điều chỉnh tư thế nằm lọt trong lòng hắn, Trình Trì bắt đầu híp mắt chuẩn bị ngủ tiếp.
Claude nhìn Trình Trì trong lòng mình cảm thấy hình như có chút không giống như trước, trong ngực thấy thật ấm áp, hắn cúi đầu thổi lông mi của Trình Trì, cười tủm tỉm nhìn Trình Trì chun mũi mở mắt ra, “Lại gì nữa?”
Claude từ bên cạnh lấy ra cái hộp nhỏ, “Tặng cho ngươi.”
“Hửm? Đây là cái gì ——!” Trình Trì vốn rất bất mãn với hành vi quấy rầy của Claude, nhưng lực chú ý liền bị dời đi, vừa tiếp nhận cái hộp vừa hỏi, khi nhìn thấy vật trong hộp thì ngừng nói.
Nhìn viên kim cương to cỡ nắm tay của Ian đã được mài giũa trong hộp, một lúc lâu sau Trình Trì mới thốt lên được, “Trời ạ, ngươi ăn cướp hả?”
“Cái gì?” Claude đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Trình Trì khi nhìn thấy thứ này, không ngờ lại là như vậy, “Cái gì ăn cướp? Ngươi không thích?”
Trình Trì đóng nắp lại che đi viên kim cương làm mình lóa mắt, có chút lo lắng hỏi Claude, “Ngươi tìm viên kim cương lớn như vậy ở chỗ nào?”
“Trong rừng, ngươi không vui sao?” Claude thản nhiên giải thích, sau đó lại hỏi Trình Trì lần nữa.
“Ta? Ta cũng không biết.” Trình Trì nhìn cái hộp đơn giản trên tay, nghĩ đến viên đá quý vô giá liền cảm thấy trong tay nóng lên, “Ta hiện tại cảm thấy rất khó xác định.”
“Hả?” Claude nghi hoặc, Rebertine không phải nói kim cương càng lớn thì chứng tỏ yêu càng chân thành sao, vì sao Trình Trì lại hoảng hốt như vậy?
“Rebertine lại nói cho ngươi như vậy à?” Thấy Claude vẻ mặt nghi hoặc, Trình Trì phúc đến thì lòng cũng sáng ra, hỏi một câu.
Claude thành thành thật thật đem một đoạn đối thoại của mình và Rebertine nói cho Trình Trì nghe, nghe Claude miêu tả Trình Trì nghĩ đến bản mặt đểu giả đáng đấm của Rebertine, len lén cắn chặt răng.
Sau đó, Claude dẫn Ian dọn đến nhà Trình Trì, đem căn nhà cũ biến thành nơi chế tác dụng cụ bằng da, bởi vì Trình Trì chịu không nổi mùi của các loại da hợp cùng một chỗ.
Mà hôm sau ngày làm nghi thức, Ian ôm cổ Trình Trì thốt lên chữ daddy vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc, cũng khiến lòng Trình Trì vô cùng xúc động.
Nhìn Claude hôm nay chủ động làm nội trợ và Ian hưng phấn chạy tới chạy lui trong phòng, trong ngực Trình Trì có một cảm giác thanh bình không nói nên lời —— Hắn cũng có một gia đình chân chính thuộc về mình.
.
“Ta nói này, ngươi không thể ít ‘nêu sáng kiến’ một chút được sao?” Đây là câu nói đầu tiên sau ngày ‘thành hôn’ mà Trình Trì nói với Rebertine.
Thấy Trình Trì dáng vẻ cáu kỉnh, Rebertine ngược lại rất vui vẻ, “Ha, xem ra ngày đó rất náo nhiệt.” Nói nói vươn tay đến trước mặt Trình Trì, “Bánh kẹo cưới đâu?”
“Còn bánh kẹo cưới hả, ta cho ngươi hai nắm đấm thì có!” Trình Trì tức giận xông lên đe dọa Rebertine, nhưng tuy nói vậy, Trình Trì vẫn đưa ra hai túi kẹo đặt vào tay Rebertine và Debby.
Debby nhận kẹo, dịu dàng cười đưa cho Trình Trì quà từ đáy đại dương, “Chúc mừng ngươi A Trì, đây là quà ta tặng cho ngươi và Claude, chúc các ngươi vĩnh viễn hạnh phúc.”
“Ây cha?” Nhìn mảnh vải dệt không giống vải trên tay, mát lạnh lại mang theo hoa văn như sóng gợn, có chút há hốc mồm.
“Là thảm Bibi dùng lụa dệt thành, mùa hè dùng tốt nhất, giống như mở điều hòa vậy!” Rebertine ở một bên giải thích.
Biết rõ thứ này quý giá, Trình Trì không biết nên nói gì cho phải, “Đây, đây thực sự quá quý giá…”
Nhìn dáng vẻ nói năng lộn xộn của Trình Trì, Rebertine cười hì hì kéo tay Debby nói, “Ai, thân phận của chúng ta không giống, tặng cái gì đó đương nhiên rất thực dụng, đừng có làm ra cái hình dạng ngu ngốc đó.”
Debby cũng cười nói, “Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt a, đây là một trong những chuyện quan trọng nhất cuộc đời ngươi, ngoại trừ cái này, ta cũng không thể lấy gì khác để tặng cho ngươi, A Trì không nên ngại thứ này đơn sơ nga.”
“Ai, sao vậy được.” Trình Trì liên tục xua tay, “Cái này mà gọi là đơn sơ thì không biết còn vật gì quý bằng.”
“Ê, chiếc nhẫn này thật sự làm ra được à?” Rebertine tinh mắt phát hiện chiếc nhẫn trên ngón tay Trình Trì, cắt ngang Trình Trì đang định lải nhải cảm ơn.
“Ừ.” Trình Trì chú ý tới nét mặt tò mò của Rebertine, rất hào sảng tháo nhẫn xuống cho Rebertine xem.
Rebertine thưởng thức một chút rồi trả lại cho Trình Trì, “Claude rất tài a, thật đúng là làm cho ngươi một chiếc nhẫn kim cương a, bài dạy cầu hôn của ta có dùng tới không?”
Rebertine nhắc tới cái này, Trình Trì lại lên cơn tức, “Ngươi dạy toàn thứ bậy bạ, nháo động phòng cũng là ngươi dạy phải không? Vậy cái gì kim cương càng lớn thì càng thật tình cũng là ngươi dạy? Ngươi là con khỉ à?”
Rebertine hắc hắc cười, “Đó không phải giúp ngươi khảo nghiệm Claude thuận tiện tăng thêm thú vị trong hôn lễ à!” Nói rồi Rebertine lại chỉ chiếc nhẫn, “Viên kim cương này cũng không to a!”
“Ta còn có một viên to bằng nắm tay Ian kìa!” Trình Trì tức giận nói, “Không biết Claude tìm ở đâu ra nữa, tuy hắn nói rất thản nhiên, nhưng ta biết chắc chắn không phải dễ dàng như vậy.”
“Ô, to bằng nắm tay Ian?” Rebertine lúc này đã chấn kinh, “Má ơi, không ngờ ngươi là một đại gia hàng tỷ phú a, Claude không phải là báo mà là máy dò đá quý à?”
“Ai, viên đá quý lớn như vậy để trong nhà vài ngày ta cũng cảm thấy không được tự nhiên.” Trình Trì nghĩ chính mình quả nhiên là con nhà nghèo, chưa từng thấy thứ gì quý giá, “Bây giờ ta đã luân phiên giấu ở vài nơi.”
Rebertine bị dáng vẻ không tiền đồ của Trình Trì làm cho vui vẻ, “Hai, bình tĩnh bình tĩnh, Claude đưa cho ngươi trước mặt mọi người à?”
“Không phải.” Trình Trì lắc đầu, “Lúc chỉ có hai người thì lén đưa.”
Lúc đó khi Claude chúc Trình Trì sinh nhật vui vẻ, Trình Trì rất là kinh hãi, hắn không ngờ Claude lại biết hôm nay là sinh nhật mình. Trước đó khi Claude nói muốn đi Bowie trấn thì Trình Trì hơi mất hứng, bởi vì không đến mấy ngày nữa là sinh nhật đầu tiên của Trình Trì tại thế giới này, Trình Trì muốn cùng Claude trải qua, hắn tưởng Claude không biết, ai ngờ Claude không chỉ biết, mà còn cho hắn một sinh nhật khó quên nhất đời này —— Cầu hôn, và một gia đình.
“Vậy không phải được rồi sao, ngươi lại không mang viên đá quý đó chạy khắp nơi, sợ cái gì nha.” Rebertine không chú ý nét mặt xúc động của Trình Trì, tùy tiện nói, “Lá gan của ngươi nhỏ quá!”
Đúng vậy, Trình Trì rất thẳng thắn thừa nhận điều này.
Sinh hoạt sau hôn lễ đối với Trình Trì cũng không có thay đổi gì quá lớn, ban ngày thì bán nước trái cây, Claude vào rừng săn bắn, Ian thời tiết mát mẻ cùng bạn bè đi chơi, trời nóng thì rủ Jerome và Fix đến sân sau nhà Trình Trì ăn sản phẩm bằng băng mà daddy đặc biệt sáng tạo cho nó, buổi tối một nhà ba người cùng nhau dùng bữa, ra sân ngồi hóng mát ngắm sao kể chuyện thú vị ban ngày mình đã gặp, cuộc sống gia đình ngày ngày trôi qua thật êm đềm.
.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thời tiết càng ngày càng nóng, đối với các thú nhân sợ nóng mà nói, đây thật sự không phải tin tốt. Mà thức uống lạnh của Trình Trì đã có dấu hiệu cung không đủ cầu, cuối cùng tốc độ chế băng không theo kịp tốc độ ăn, Trình Trì chỉ có thể định ra số lượng cung ứng.
“Này, A Trì, ta tới lấy đá.” Rupert mỗi sáng đều theo thường lệ đến nhà Trình Trì lấy vài viên đá về, bụng của Al ngày càng lớn, hắn cũng cảm thấy thân thể ngày càng không chịu nổi cái nóng, mỗi ngày phải nhai mấy viên đá lạnh đến tê răng mới thấy thoải mái.
Al có nhu cầu, Rupert đương nhiên là nghe theo răm rắp, sau khi Trình Trì biết giống cái mang thai mà ăn đá cũng không ảnh hưởng gì, thì mỗi ngày đều chuẩn bị cho Al vài viên đá bỏ thêm nước trái cây vào đưa cho Rupert mang về.
“Rupert hiện tại mỗi ngày đều thật vất vả a.” Trình Trì nhìn Rupert đang cầm túi đá vội vàng chạy về nhà, cảm thán.
“Rupert là một giống đực tốt rất có trách nhiệm.” Claude đi tới bên cạnh Trình Trì ôm thắt lưng hắn nói.
Trình Trì gật đầu tỏ ra đồng ý, Claude lại thêm một câu, “Sau này, nếu như chúng ta có bảo bảo, ta sẽ so với hắn càng có trách nhiệm hơn.”
Nghe Claude nói Trình Trì sửng sốt một chút, không lên tiếng.
“Chuyện gì vậy?” Phát giác người trong lòng không ổn Claude cúi đầu ghé vào tai Trình Trì hỏi.
“Claude.” Trình Trì lấy tay nắm lại bàn tay đặt trước bụng mình của Claude, “Ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Cái gì?” Claude hỏi.
Trình Trì xoay người, đối diện Claude, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, “Claude, ta không có con, vĩnh viễn cũng không có, ta không thể sinh con, chúng ta sau này chỉ có một Ian, ngươi hiểu không?”
Claude nhìn vào đôi mắt trong suốt của Trình Trì, một hồi lâu trên mặt mới hiện lên nụ cười, nhẹ nhàng kéo Trình Trì, ôn nhu nói, “Ừm, ta hiểu, không sao.”
Trình Trì tựa vào lòng Claude nghe hắn trả lời, rầu rĩ hỏi thăm, “Ngươi không ngại sao?”
Claude thấp giọng cười, hôn lên tai Trình Trì, “Không ngại, ta chỉ cần có ngươi là được, chỉ có mình Ian làm con cũng tốt, không phải sao?”
Trình Trì biết Claude hiểu lệch lạc, nhưng hắn cũng không tiếp tục giải thích. Trình Trì chưa từng nghĩ mình sẽ sinh con như một người phụ nữ, biết mình chắc chắn không thể sinh con, bây giờ đã có Ian, có Claude, đã là một gia đình ba người, dù có giải thích thêm thì kết quả cũng như nhau, không bằng để tâm trải qua những ngày của mai sau.