Chương 6: Mẫu bằng tử quý
Coverter: LySanSan828
Edit: Tiểu Y
Từ sau đó, Tiết Kim Văn không còn có bước vào cửa Chu thị.
Ngày này sau giữa trưa, vạn dặm quang đãng, mùa thu bầu trời xanh thẳm trên trời mấy đám mây trắng bay. Mặt sau sân nhà Tiết gia yên tĩnh, nơi Chu thị cùng các tiểu thư đang ngủ trưa, bọn hạ nhân Tiết gia rất ít khi nào đến bên này, hai người Tống mụ cùng Bình Nhi đứng ở góc tường hạ nhỏ giọng nói chuyện.
"Tống mụ, ngươi không thấy được, hiện tại cái nữ nhân kia khí diễm khả cao , trừ bỏ lão thái thái ai cũng không để vào mắt. Ngay cả lão thái thái đều phải nhường nàng ba phần đâý!" Bình Nhi oán giận nói.
"Đó là tự nhiên, hiện tại nàng mẫu bằng tử quý, ai đều biết lão thái thái tối ngày trông chính là cháu trai, hiện tại cái nữ nhân kia là muốn thành đạt mong muốn của lão thái thái!" Tống mụ nói.
"Nghe nói lão thái thái phân phó lão gia đi chọn mua thật nhiều thuốc bổ quý báu đâu, hiện tại trong phòng bếp cũng đều khẩn cấp làm đồ ăn uống cho nàng, còn thuốc của phu nhân đều làm cho ta phải đi thúc giục vài thứ đây!" Bình Nhi cau mày nói.
Tống mụ cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói với Bình Nhi: "Không bằng về sau thuốc của phu nhân tự bản thân chúng ta hầm đi? Sau này trời trở lạnh, chúng ta làm cái bếp lò nhỏ, phu nhân ăn cái gì chúng ta làm cũng thuận tay hành động chút."
"Cũng chỉ có cách như vậy ." Bình Nhi gật gật đầu.
"Đúng rồi, bên kia tin tức có thai trước đừng nói cho phu nhân, ta sợ nàng biết sẽ chịu không nổi." Tống mụ dặn.
"Nhưng là loại sự tình này muốn giấu giếm cũng không được bao lâu ." Bình Nhi khó xử nói.
"Có thể giấu giếm một ngày hay một ngày đi!" Tống mụ bất đắc dĩ nói.
Ngày này trước khi ngủ, Chu thị nhìn chằm chằm Tống mụ một hồi lâu, rốt cục thấp giọng nói một câu."Thân thể của nàng có thai bao nhiêu ngày ?"
Đột nhiên nghe được lời nói của Chu thị, Tống mụ vì Chu thị dịch góc chăn tay lập tức cứng đờ, có chút nghi hoặc nhìn nàng.
"Đừng giấu giếm ta , ta đều biết đến ." Chu thị thật bình tĩnh nói.
Tống mụ nửa ngày mới phản ứng lại. Chỉ phải ăn ngay nói thật."Đã hai tháng."
"Hai tháng ..." Chu thị thì thào nói nhỏ, ở trong lòng tính toán: Nàng vào cửa cũng chính là hơn hai tháng, xem ra vừa vào cửa liền hoài thai.
Thấy trên mặt Chu thị một điểm biểu cảm cũng không có, Tống mụ vội vã khuyên nhủ: "Phu nhân, loại sự tình này cũng tránh không được , ngài vẫn là đã thấy ra vấn đề đi!"
"Ta xem không ra có thể là như thế?" Kỳ thực theo cái nữ nhân kia vừa vào cửa, nàng chỉ biết sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy, chính là không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Nhớ ngày đó nàng vào cửa hơn nửa năm mới có.
"Phu nhân, nói thực này đây cũng là một cơ hội. Cái nữ nhân kia có thai , cái thủ đoạn dụ dỗ gì cũng không sử dụng được. Lão gia cũng không có đạo lý là mỗi ngày lại nghỉ ở bên kia. Nếu tính là nàng về sau sinh con trai, khả năng đến cùng cũng chỉ là cái thiếp, ngài mới là chính thê, đứa nhỏ kia cũng phải tự gọi ngài là nương. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là bắt lấy tâm của lão gia,sau này hắn mới có thể tôn trọng ngài." Tống mụ nói xong, thấy Chu thị không có phản ứng gì, liền trực tiếp đề nghị nói: "Phu nhân, không bằng buổi tối ngày mai thỉnh lão gia đi qua dùng cơm chiều? Các ngươi tự bổi cảm tình cũng tốt?"
Trải qua lần trước, Chu thị vốn tâm có chút lạnh, Tống mụ một lần nói lại làm lòng của nàng cũng lung lay, liền gật gật đầu."Ân."
Nghe được Chu thị đáp ứng rồi, Tống mụ vui vẻ nói: "Ta đây sáng sớm ngày mai phải đi chuẩn bị!"
Buổi chiều ngày thứ hai, trong phòng Chu thị đèn đuốc sáng trưng, tựa hồ ngay cả ánh nến đều mang ấm áp.
Bàn bát tiên thượng bày đầy những món ăn mà Tiết Kim Văn thích, sóc quế ngư, mật nước cánh gà, con kiến lên cây, sườn xào chua ngọt, nói cảnh đẹp ý vui, còn có một bầu rượu trần nhưỡng hoa điêu. Phải biết rằng cái bàn đồ ăn này là xài hết một nửa bạc tiền tiêu hàng tháng của Chu thị mà Tống mụ cố ý chuẩn bị.
Tiết Kim Văn uống sảng khoái hai chén, Chu thị ở một bên mỉm cười bồi, gắp một khối sườn đưa tới trong chén trượng phu."Đây là món ăn sườn xào chua ngọt ngươi thích nhất."
"Ách, ngươi cũng ăn!" Tiết Kim Văn cũng gắp một khối để vào trong chén Chu thị.
"Cám ơn phu quân." Chu thị nhìn đến sườn trong chén mình, tâm đều bị hòa tan.
Ăn mấy khẩu sau, Tiết Kim Văn bỗng nhiên bắt được tay của Chu thị, mang theo ánh mắt áy náy nói: "Kim Hoàn đang mang thai, mấy ngày nay cũng không lo lắng đến xem ngươi, thật sự là ủy khuất ngươi !"
Nghe nói như thế, đột nhiên cái mũi Chu thị có chút ướt. Bất quá vẫn miễn cưỡng cười nói: "Là bụng của ta không tốt, chưa nói tới ủy khuất. Chỉ hy vọng Kim Hoàn muội muội có thể cho phu quân kéo dài hương khói."
Nói đến kéo dài hương khói, Tiết Kim Văn trên mặt tràn ngập hi vọng."Ta cảm giác cái thai lần này của Kim Hoàn khẳng định là cái nam hài, tên ta đều đã chuẩn bị tốt lắm, kêu Tiết nghĩa, ngươi xem thế nào?"
Bản thân nữ nhi đến mấy tháng hắn đều không đặt tên, đứa nhỏ nhân gia còn trong bụng chưa thành hình đâu mà ngay cả tên đều chuẩn bị, trong lòng Chu thị không khỏi khổ sở. Nhưng không dám để trượng phu nhìn ra khổ sở cùng bất mãn của nàng, vội vã gật đầu phụ họa:"Là cái tên rất hay!"
Nghe được Chu thị nói xong, Tiết Kim Văn càng thêm cao hứng, vỗ tay nói: "Thì phải là tên này." Nói xong liền uống mấy chén.
Bọn họ đã thật lâu không có ở cùng nhau ăn cơm như vậy, Chu thị quý trọng thời gian mỗi một giây. Thậm chí còn trái lương tâm bắt đầu nịnh hót trượng phu, không biết từ bao giờ nàng đã thành bộ dáng như vậy, nhớ vài năm trước vừa mới thành thân kia đều là hắn dỗ nàng, hai người như vậy ngày ngày nhưng là ân ân ái ái thêm mỡ trong mật, mà hiện tại phảng phất nhu tình mật ý kia đã một đi không trở lại.
Hầu hạ Tiết Kim Văn ăn cơm xong, hai người đang tán gẫu, Chu thị đang suy nghĩ làm thế nào mở miệng giữ hắn lại đêm nay. Không nghĩ đến bên ngoài cũng truyền đến thanh âm của Hồng Hạnh.
"Lão gia, không tốt, Nhị phu nhân ngã sấp xuống, ngài mau đi xem một chút đi!" Thanh âm kia vội vội vàng vàng thật.
"Cái gì?" Nghe nói như thế, Chu thị còn chưa phản ứng lại, Tiết Kim Văn đã đứng lên, hơn nữa còn lấy một loại tốc độ xông ra ngoài. Lưu lại Chu thị một mặt kinh ngạc.
Một khắc sau, Bình Nhi chạy vào, oán trách nói: "phu nhân, ngài thế nào lại để lão gia đi rồi đây? Cái Hồng Hạnh kia khẳng định là tới nói dối, nơi nào lại khéo như vậy, lão gia vừa tới, cái nữ nhân kia liền té ngã ?"
"Biết rõ là giả thì thế nào? Hiện tại trong bụng nàng là sự chú ý nhất của Tiết gia, ta thế nào có thể ngăn cản hắn? Lại nói nếu ta tính ngăn cản, cũng ngăn không được!" Chu thị mang theo biểu tình nồng đậm bất đắc dĩ.
"Ai! Bỏ sạch một bàn đồ ăn ngon." Bình Nhi tức giận đến đứng dậm chân.
"Nhị phu nhân, lão gia đến đây!" Đứng ở trước cửa Liễu Xanh nhìn xung quanh nhìn đến Tiết Kim Văn vội vã đi tới phía bên này, vội vã trở lại báo tin.
Lí Kim Hoàn vội vã đi đến nằm trên giường, cau mày, tay vịn thắt lưng thở hừ hừ.
"Như thế nào? Té trúng nơi nào?" Tiết Kim Văn bước nhanh tiến vào, trên mắt khẩn trương đánh giá Lí Kim Hoàn.
"Không có việc gì, chính là không cẩn thận vấp ngã. Lão gia không cần lo lắng!" Lí Kim Hoàn thấy Tiết Kim Văn đến đây, trong lòng tràn ngập vui sướng, nhưng trên mặt vẫn duy trì bộ dáng chấn kinh như cũ.
"Nhanh thỉnh đại phu!" Tiết Kim Văn lo lắng phân phó Liễu Xanh.
"Không cần! Lão gia, ta thực không có việc gì." Lí Kim Hoàn ngăn trở nói.
"Nhưng là nếu vạn nhất có việc thì tốt thế nào?" Tiết Kim Văn khẩn trương nhìn chằm chằm bụng của Lí Kim Hoàn.
"Đã trễ thế này, vạn nhất kinh động lão thái thái lại là chuyện lớn, thân thể của ta ta tự mình biết, lão gia không cần lo lắng!" Lí Kim Hoàn tận tình khuyên nhủ khuyên bảo.
Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn cũng cân nhắc. Ôm lấy bả vai Lí Kim Hoàn nói: "Ngươi thật sự là một cái nữ tử hiền lành."
"Có một câu nói này của lão gia, Kim Hoàn ch.ết cũng đáng !" Lí Kim Hoàn nằm sấp trong lòng Tiết Kim Văn.
"Nói cái gì ngốc đó? Ngươi còn phải sinh con cho ta dưỡng con cho ta đâu." Tiết Kim Văn sủng nịch nói.
Lí Kim Hoàn lui đến trong lòng Tiết Kim Văn, khóe mắt gian xảo lướt qua một chút thần sắc như ý muốn..